[Bác Chiến]- RA GIÊNG ANH CƯỚI EM- HOÀN – Chương 1: Xin số điện thoại – Wattpad

                                    

Trời mưa cả một đêm, cộng thêm trời chuẩn bị vào đông nên lạnh thấu xương. Cho dù bên ngoài trời nắng bắt đầu có hơi gắt, nhưng vẫn không làm không khí trong căn phòng dán đầy hình thỏ và Cậu Bé Bọt Biển ấm lên bao nhiêu. Mà nếu có ấm lên, thì chỉ làm cục chăn nào đó cuộn dính lại, rồi làm con sâu lười chính hiệu.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức ở trên đầu giường reo inh ỏi, cục chăn nào đó thò tay ra khỏi nệm, mò mẫm tìm cái đồng hồ rồi ném nó bay cái vèo vào tường. Nhưng không biết ném mạnh cỡ nào, mà cái đồng hồ bay dính luôn vào vách, làm cái tường nứt một đoạn.

Đồng hồ báo thức bị phá hỏng, cục chăn kia tiếp tục công việc làm sâu lười, cuộn tròn lại ngủ tiếp. Ai ngờ chưa ngủ được bao nhiêu, thì cánh cửa phòng bị đạp không thương tiếc. Tất nhiên, kèm theo sau tiếng 'rầm', là mấy tiếng 'beng, beng...' vang lên bên cạnh tai của cục chăn.

Cục chăn bị làm phiền bực mình quá, liền ngồi bật dậy và nói:

- Rồi...rồi...dậy...dậy...em dậy liền. Anh hai khỏi cần gõ nữa, móp nồi của má là má chém anh ra thành hai mươi ba khúc cho bằng số tuổi của anh bây giờ. Đừng quên là má của mình giỏi nhất là võ cổ truyền đấy.

Cục chăn leo xuống khỏi giường, rồi đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, bỏ lại một cái đầu đang tức đến bốc khói. Mang tiếng là anh cả, miệng thằng em thì lúc nào cũng gọi mình là anh hai. Thế quái nào, không bao giờ nó nói chuyện với anh trai cho đúng vai vế. Đã vậy còn bị nó đánh, ai nói làm anh lớn là sướng đâu.

Người mà cục chăn gọi là anh hai tên là Tiêu Thuận, là một cảnh sát hình sự. Trong mắt đồng nghiệp thì một người lịch lãm nho nhã, nhưng trong mắt thằng em ở nhà là hiện nguyên hình thằng anh cục súc. Chỉ cần nói đến câu thứ ba, là hai anh em lao vào choảng nhau.

Tiêu Thuận nhìn cái đống bùi nhùi ở trên giường của em trai mình, thở dài một cái xếp lại chăn gối giúp cậu, rồi đi xuống bếp nấu bữa sáng. Vừa xuống đến phòng khách, thì Tiêu Thuận lại nghe tiếng rầm rầm của cầu thang. Không cần hỏi cũng biết là đứa nào đó lại trễ học nữa rồi. Ngủ nướng cho nhiều chút nữa.

Tiêu Thuận nhìn lịch học của em trai đang dán ở tủ lạnh mới biết là trường cho nghỉ đông, nhưng vẫn bắt học sinh vào trường làm lao động. Tiêu Thuận lại sợ nhà mình lâu năm sẽ bị sập, thì vừa dọn chén vừa nói:

- Nhà lâu năm lắm rồi Chiến ơi. Mày chạy cho sập nhà đi. Nhà mình trừ mày còn đang học mười hai, là toàn nhân viên công chức không đó.

Tiêu Chiến vửa chạy xuống tới phòng ăn, định lấy cơm trưa bỏ vào balo thì thấy trong phòng ăn có một người nữa đang ngồi nói chuyện với Tiêu Thuận. Người này chính là bạn chí cốt vào sinh ra tử với trung úy Thuận, tên là Vương Nhất Bác. Đồng thời cũng là người mà cậu thích thầm đã lâu.

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác thì cười tươi khoe cặp răng thỏ đặt trưng, rồi ngồi vào ghế đối diện anh. Thấy anh và Tiêu Thuận mặc cảnh phục, cậu nhìn lịch treo tường mới lấy làm lạ, chủ nhật mà anh và Tiêu Thuận cũng đi làm nữa sao.

Tiêu Chiến thấy không khí bàn ăn im lặng nên cảm thấy rất chán, sẵn trong đầu đang có thắc mắc nển mở miệng hỏi luôn: