Hữu Lộc đem kịch xuất ngoại
Sân khấu Nụ Cười Mới của Hữu Lộc, em ruột nghệ sĩ Hữu Châu, đang ngày càng “nóng” với chỗ đứng vững chắc trong làng hài TP HCM. Trong nhiều niềm vui đầu năm 2007, “bầu” Lộc tâm sự về nghề, về chuyện công ty Nụ Cười Mới sắp “an cư” và chuẩn bị mang kịch lưu diễn gần 1 tháng tại Mỹ.
– Mọi người ở hải ngoại đã có dịp xem “Ra giêng anh cưới em” qua băng đĩa trong nước, sao anh vẫn quyết định mang vở này xuất hành năm mới ở Mỹ?
– Vào tháng 10 vừa qua, tôi và nghệ sĩ Hoài Linh đã có chuyến tiền trạm bên Mỹ. Anh Linh nói chắc với tôi là diễn bên đó thời điểm này sẽ rất hay vì kiều bào mình đang “ghiền” vở này. Dù mọi người được xem qua VCD, DVD, nhưng chúng tôi tin nghệ sĩ diễn bằng xương bằng thịt trên sân khấu sẽ khác hơn nhiều.
Ra Giêng anh cưới em sẽ diễn 6 suất trong 20 ngày, vòng quanh các sân khấu tại bang California. Toàn bộ êkíp của vở kịch với sự góp mặt của các nghệ sĩ Hoài Linh, Hiếu Hiền, Kim Ngọc… sẽ diễn suất đầu tiên vào ngày 20/1. Chúng tôi đang hồi hộp, háo hức vì từ trước đến nay, trừ cải lương ra chưa có vở kịch nào lưu diễn ở Mỹ.
Diễn viên Hữu Lộc. Ảnh nghệ sĩ cung cấp.
– Thương hiệu Nụ Cười Mới còn rất mới, vậy làm sao anh “dụ” được danh hài Hoài Linh về diễn cho sân khấu của mình?
– Tôi còn nhớ vào khoảng tháng 11/2002, nhóm hài do tôi chủ trì gồm 10 anh em nghệ sĩ có buổi ra mắt lần đầu tiên tại rạp Công Nhân. Chúng tôi đang lo treo băng rôn hoành tráng lắm. Hôm ấy anh Hoài Linh chạy xe ngang qua, ghé hỏi làm gì treo quảng cáo rùm beng vậy? Tôi nói sắp ra mắt sân khấu hài “… nếu có thể được thì anh diễn giúp em ngày khai trương”. Mời miệng vậy thôi mà anh Hoài Linh đồng ý. Suất diễn ra mắt hai đêm thứ bảy, chủ nhật dịp đó bán sạch vé.
Chỉ là ngẫu hứng thế thôi mà anh Hoài Linh gắn bó với Nụ Cười Mới đến bây giờ. Biết bao nhiêu “đại gia” mà cũng khó mời anh Linh về diễn. Tôi xem đây là một may mắn của mình.
– Vậy anh có tính đến chuyện ngày nào đó Nụ Cười Mới mất “cái đinh” Hoài Linh thì sẽ như thế nào?
– Ai cũng đặt câu hỏi với tôi là khi không còn Hoài Linh thì chúng tôi làm sao? Nhưng tôi tin nếu có như vậy, sân khấu sẽ vẫn tồn tại nếu biết phân vai cho chính xác, êkíp phân bổ đồng đều, có chất lượng để lôi kéo khán giả đến với mình.
Sân khấu nào cũng cần có “cái đinh” để cạnh tranh. Nhưng điều tôi lo nhất không phải là mất Hoài Linh thì không còn lôi kéo được khán giả. Anh em nghệ sĩ nào tôi cũng quý nhưng với anh Hoài Linh tôi quý như tình cảm ruột thịt. Chỉ sợ một ngày nào đó, vì sơ sẩy trong cách làm việc, Nụ Cười Mới không còn giữ được anh.
– Lăn lộn hơn 10 năm trên sân khấu nhưng gắn với nghề làm ông bầu sân khấu mới 2 năm, anh gặp những khó khăn gì?
– Khó khăn thì nhiều vô kể. Và một trong số đó là cách giữ mối quan hệ với các nghệ sĩ. Mối quan hệ với anh em nghệ sĩ đâu chỉ ràng buộc vì đồng tiền.
“Bầu” thì có trách nhiệm cân đối các đêm diễn, các chương trình cho phong phú. Đêm nay, mình mời người này, mai mình mời người khác diễn xen kẽ. Vậy mà có người không hiểu giận hờn, trách móc. Còn người nào được mời diễn hoài thì lại làm cao.
Lại có nghệ sĩ, khi bên công ty treo nhầm cái băng rôn, thiếu hình người này, người kia thì điện thoại đến khóc lóc với tôi. Tôi nghĩ, cái tên người nghệ sĩ được khẳng định nhiều nhất là qua những gì anh ta thể hiện trên sàn diễn chứ không phải ở những tiểu tiết đó.
Diễn viên Hữu Lộc và danh hài Hoài Linh trong chuyến tiền trạm cho “Ra Giêng anh cưới em” tại Mỹ. Ảnh nghệ sĩ cung cấp.
Tôi mang tiếng làm giám đốc của một công ty biểu diễn nhưng cũng phải tự mình đi treo băng rôn cho các chương trình. Cái băng rôn cũng quan trọng lắm chứ. Nó là bộ mặt giới thiệu đêm diễn với mọi người. Làm sao cho khán giả đi ngang phải nhìn thấy cái băng rôn ngay họ mới mua vé, anh em mới có đồng ra đồng vào.
Nhiều lần tôi đi mua đồ nghe người ta kháo nhau “Bán đắt đi, ông đó làm đạo diễn, diễn viên, giàu lắm đó”. Nhưng có ai biết nỗi khổ của ông bầu sân khấu. Bên cạnh còn biết bao nhiêu anh em khác. Tiền lời từ vở diễn đâu chỉ dành riêng cho tôi mà phải chia cho anh em, rồi phải để dành để bù lỗ cho những vở thất thu.
– So với bề dày hoạt động và thành tích nghệ thuật của gia đình, anh thấy mình ra sao?
– Má Thanh Nga, chú Sáu Bảo Quốc, anh Hữu Châu của tôi đều có những giải thưởng uy tín trong lĩnh vực nghệ thuật. Còn tôi gần 12 năm nay vẫn chưa có giải thưởng nào khác trừ một giải trong Liên hoan sân khấu quần chúng nhờ vai cụ Nguyên trong Vụ án bò. Giải đó cũng cách nay 11 năm rồi.
Nhiều khi tôi thấy mình có lỗi với gia đình mình lắm. Đến Liên hoan sân khấu xã hội hóa toàn quốc vừa qua, công ty tôi được giải Nhà tổ chức năng động. Nhiều người nói liên hoan cũng chỉ là hình thức, đâu có làm nên chuyện gì. Nhưng với tôi, đó là một món quà tinh thần quý giá. Tôi đã chứng minh cho gia đình biết tôi cũng phấn đấu thành công trên con đường nghệ thuật.
Gia đình của tôi về đến nhà yêu thương nhau, cùng ăn cơm vui vẻ với nhau. Nhưng trong công việc và con đường sự nghiệp, mọi người ít can thiệp nhau. Mạnh ai nấy tự bơi.
– Anh vừa là ông bầu vừa là một diễn viên sân khấu, hai mặt này mâu thuẫn gì với nhau?
– Ngày trước, cái nghề mà tôi say mê nhất là làm trợ lý đạo diễn. Tôi từng có thời gian làm trợ lý cho đạo diễn Doãn Hoàng Giang, NSƯT Trần Ngọc Giàu. Rồi tôi cũng mơ làm một vở riêng cho mình. Tôi dựng vở Thông điệp xanh nói về tệ nạn lâm tặc, chính kịch đàng hoàng. Vở này dự liên hoan sân khấu ĐBSCL thì các diễn viên Thái Hòa, Đức Thịnh đoạt huy chương vàng. Riêng đạo diễn không được giải gì. Hơi nản, tôi gác giấc mơ này. Sau đó, tôi mơ lập nhóm hài, lập sân khấu để chứng tỏ khả năng và bản lĩnh của mình.
Rốt cuộc bây giờ tôi đã làm được điều đó, Nụ Cười Mới đã là thương hiệu. Từ một diễn viên tôi phải dành tâm trí cho việc kinh doanh, tính toán lời lỗ, lôi kéo khán giả. Công việc này không dễ dàng. Nhưng tôi vẫn thèm diễn và nhớ sân khấu lắm. Tết này tôi cũng dành thời gian để nhóm hài mình diễn phục vụ khán giả TP HCM.
– Bao giờ Nụ Cười Mới của anh “an cư” để lạc nghiệp?
– Trước giờ chúng tôi chưa có “nhà” nhưng cũng sắp có rồi. Đúng mồng 1 Tết Âm lịch năm nay, Nụ Cười Mới khai trương tại số 139 Đồng Khởi, phường Bến Nghé, quận 1. Địa điểm này từng là Rạp Măng Non TP HCM, vốn chỉ có 234 chỗ. Công ty chúng tôi tự bỏ tiền ra nâng lên thành 333 chỗ và đầu tư sửa chữa, tu bổ nhiều thứ khác.
Trong tay tôi hiện có số vốn kịch bản kha khá. Tôi cũng vừa nhận được một kịch bản hay từ tác giả Chu Thơm ngoài Hà Nội, “đo ni đóng giày” dành cho Hoài Linh. Nhưng phải từ từ chúng tôi mới tung ra. Mong năm mới mọi việc suôn sẻ và thuận lợi.
Thoại Hà thực hiện