[Lala – Scadey] Chuyện của họ – chương 11
Chương 11:
Lala là một cô gái mảnh dẻ xinh đẹp, một cô gái có độ trầm buồn trong đôi mắt và sự kì bí có thể thu hút tất cả đàn ông. Một vẻ đẹp cổ điển lạnh lùng kín đáo, và một phong thái đoan trang thùy mị, người đàn ông như Scadey còn cần gì ở cô hơn nữa?
Là trang phục. Chính là trang phục.
Anh phát ngán nhìn cô quanh năm suốt tháng đầm công sở, tóc tết hai bên và đeo kính không số rồi. Nên hôm nay mới ném cô vào cửa hàng thời trang này, bắt cô chọn đủ thứ váy áo.
“Tôi không thích hở ngực.” Lala làu bàu
“Hở lưng cũng được.” Scadey lừ mắt
“Tôi không thích hở gì hết.” Lala lải nhải.
“Còn nói nữa là cô mặc bikini đi dự tiệc bể bơi đấy.” Scadey bóp méo.
“Thế thì chỉ cần hở tay là được.” Lala bĩu môi.
Trong giây lát, anh muốn cắn nát môi cô.
Không, cô và anh không hục hắc chó mèo, nói câu gì cãi nhau câu đó. Là kiểu khó xử khi quan niệm đạo đức hai bênh chênh nhau quá nhiều mà thôi. Một kẻ hờ hững tin rằng phụ nữ nên phô bày bản thân và dung nhan, một người thì tâm niệm sẽ ổn cả nếu mình không nổi bật, và thế là họ hục hặc theo cách người lớn hơn, đó là nhướn mày nhìn nhau và luôn miệng đặt điều kiện.
“Thay đồ và tôi sẽ đưa Sibel đi ăn!”
Mắt Lala sáng lên, Scadey thề là trong giây lát, cái lóe sáng nhanh hơn tia chớp đó khiến anh có chút rùng mình. Cô quả thật rất có tài vơ lợi lộc về cho mình, con nhỏ tinh rảnh.
“Một tuần một lần?”
“Hai tháng một lần!” anh lừ mắt.
“Ba tuần một lần?” Lala cương quyết.
“Một tháng một lần.”
“Ba tuần.”
“Được.” Scadey gật đầu, thở hắt ra.
Giá mà không có cái bữa tiệc giới thiệu hôn thê chết tiệt này. Thế thì tốt rồi. Anh sẽ không phải tốn kha khá tiền mua quần áo cho cô.
Cô vào phòng thay đò, mỗi lần bước ra đều khiến Scadey khó chịu. Rất khó chịu! Nguyên do khó chịu?
“Từ nay cứ mặc thế đi!”
Lala nhướn mày, theo thói quen đẩy gọng kính trên mặt dù cô không đeo kính.
“Tôi đẹp hả?”
Quay phắt lại nhìn kiểu nói lạnh tanh của Lala, Scadey nheo mắt.
“Không biết duyên dáng để đi đâu, tự cao cũng vừa thôi.”
“Đẹp mới lọt vào mắt anh chứ!”
“Nghĩ nào cũng được.”
Và Lala cười.
Ầy!
Anh nghe tim mình vỡ.
Cô thật sự mỉm cười, không phải vì có Sibel, không phải vì có Hazel, cũng không phải vì ông già hay Thera, cô thật sự đã cười. Sự tỉnh táo và nhạy bén tột độ của Scadey đủ khiến anh rơi vào trạng thái cay đắng chết người.
Và đúng, anh nghe tim mình tan vỡ, và anh biết, lúc này, kể từ giây phút cô cười vì chính anh, anh đã thua.
Scadey nguyền rủa sự nhạy bén với cảm xúc của mình. Rồi sau đó lập tức lờ đi thứ tình cảm manh nha mới nở này. Anh thật sự sợ rằng mình sẽ đi xa hơn và phải lòng một kẻ phiền phức hạng nhất như cô. Đáng tiếc, anh thật sự đi xa hơn, khi sắp tới đây, họ phải dính lấy nhau, trong mọi bữa tiệc và trong mọi câu chuyện.
…
“Tôi phải nghỉ làm sao?” Lala tiếc nuối.
“Truyền thống gia đình là chồng phải nuôi vợ.” Scadey nói ra, và lời vừa bật ra, anh suýt mắc nghẹn.
Vờ như không thấy biểu hiện tái nhợt của người sắp làm chồng mình, Lala tiếp tục.
“Lấy nhau có một năm thôi, sau đó, tôi vẫn phải làm việc để nuôi mình chứ!”
Và cuộc đối thoại rơi vào thinh lặng.
Anh khi ấy băn khoăn điều gì?
Điều khoản một năm, hay sự xa cách vạn dặm của cô?
—o.0.o—
Ngày tiệc.
Cô nhìn mình tronng gương và dường như chẳng nhận ra chính mình. Lala không thể tự miêu tả bản thân và cô bất lực trong việc tìm từ để diễn tả chính xác cảm xúc của mình. Cô xa lạ với chính mình và cới chính dung nhan trước mặt.
Tóc búi cao, váy tím dài và chiếc vòng kim dương quý phái.
Những thứ này vô hình đè ép lên tinh thần của cô.
“Không quen à?”
Anh bước vào, xa vời trong bộ cánh sang trọng của một quý ông. Vốn dĩ thường ngày, Scadey luôn ăn mặc vô cùng sang trọng, nhưng khi đó, anh không hòa vào cái không khí xa hoa của một bữa tiệc này.
Lala gật đầu, rồi thở dài.
“Thế này thì váy cưới chắc còn phiền phức nữa.”
Rồi cô nhìn lên, bắt được nụ cười rất đỗi dịu dàng của anh.
Scadey tiến gần cô, một tay đặt lên eo cô, tay còn lại thong thả đút vào túi quần của mình. Cảm nhận được sự run rẩy bên dưới lớp vải kia, anh buồn cười, cũng thấy đáng thương.
“Không cần lo!” ghé vào tai cô nói thật khẽ “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Và họ sánh vai bước ra khán phòng kia.
Ánh sáng chói chang và lấp lánh. Xung quanh cô là hàng trăm người của giới thượng lưu. Họ nhìn vào cô, dò xét cô, trao đổi những cái nhìn miệt thị kín đáo dành cho cô, và Lala lờ đi tất cả. Cô biết cô không thuộc về thế giới thượng lưu, nhưng Sibel thì có. Cô không phải Lọ Lem để ngày kia ngồi lên ngai vàng quyền lực, cô là cô và cô sẽ có quyền lực của riêng mình.
Sự căng thẳng nơi cô biến mất. Scadey nhíu mày. Anh đã mong cô sợ hãi, anh đã mong cô thu vào anh và cầu mong bao che nhưng không, cô lại như thế, thoát khỏi sự gần gũi ngắn ngủi giữa hai người và ngạo nghễ đáp trả lại bằng sự kiêu ngạo vốn có của mình. Anh biết Lala không ngu ngốc đến mức tin rằng cô nổi bật hơn tất cả, Lala thu liễm chính mình, nhưng thời khắc cô bước vào khán phòng này cùng với anh, Lala đã trở thành bà hoàng của dòng họ Tor.
Và cô tận dụng điều đấy một cách triệt để.
Siết cô mạnh hơn một chút, Lala ngước lên nhìn anh rất khó hiểu, và đáp lại cô là một nụ cười giả tạo hết sức. Cô không nhìn ra được người đàn ông này suy tính thứ gì, nhưng, trong bữa tiệc này, cô sẽ không rời xa anh.
“Đau!” Lala nhỏ giọng.
“Ờ.” Và siết chặt hơn nữa.
Bữa tiệc suôn sẻ hơn Lala tưởng. Không ai soi vào đời tư của cô, chỉ đơn thuần là chúc mừng đám cưới của hai người và nói rằng họ rất đẹp đôi. Những lúc như thế, cô luôn bối rối và thầm nghĩ liệu họ có thực sự đẹp đôi như lời mọi người nói?
Cô không biết đến những ánh mắt ganh tỵ đến điên lên của cả tá cô gái khác, và càng mù tịt với cái nhìn ham muốn của các quý ông. Hay nên nói là Scadey đã che cô khỏi những tầm nhìn man rợ ấy.
…
Cô rất mệt và rất buồn ngủ. Khi bữa tiệc tàn, cô dám chắc mình đã ở trong phòng thay đồ, say giữa ranh giớ mê và tỉnh. Rồi lờ mờ nhận ra cô được bế lên và đưa về nhà.
…
Scadey rất mệt. nhưng anh không buồn ngủ. Nhìn thấy cô nằm im ở băng ghế sau, và cựa mình yên bình, anh nở nụ cười rất nhỏ.
Có lẽ, đám cưới với loại phiền phức bậc nhất như cô không phải là một điều quá tệ.
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…