Mị Sắc Viên – VƯƠNG GIA, HOÀ LY ĐI! – [Chương14] Tôn vinh

 

Gần đây đám hạ nhân Sở vương phủ rất hỗn loạn, chủ yếu nguyên nhân là vì không thể nào đoán trúng được tâm tư của chủ nhân.

Mấy ngày trước, còn có không ít người thấy Vương gia ở Tử Điệp hiên vì Minh Nguyệt cô nương mà trách phạt Vương phi. Vốn tưởng rằng không lâu sau thế cục trong phủ sẽ có biến hóa, cho nên bọn họ đã lén lút “dâng tặng” không ít lễ vật cho vị chủ tử Tử Điệp hiên kia, ngóng chờ ngày khi Giang cô nương đường đường chính chính trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ, sẽ ở bên gối Vương gia nói một ít lời tốt đẹp cho họ.

Nhưng nào ngờ, mấy ngày sau, Vương gia vốn dĩ cực kì lãnh đạm với Vương phi, nay lại phá lệ ngủ lại Toái Trúc hiên mỗi ngày.

Không chỉ có thế, theo tin mật thám của đám nha hoàn nhận được, Vương gia và Vương phi đêm nào cũng ngủ cùng giường, và hầu như đêm nào cũng phải thay nước tắm ít nhất hai ba lần.

Ôi, thật khiến người ta đoán không ra mà.

Vương gia này… rốt cuộc là thích Giang cô nương ở Tử Điệp hiên hay là Vương phi ở Toái Trúc hiên đây?!

Nghi vấn này không chỉ khiến cho bọn hạ nhân âm thầm tò mò, mà ngay cả người trong cuộc như Thẩm Sơ Vi cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc Tiêu Hồng Dự đang suy nghĩ cái gì vậy?

Không phải hắn từng vì Giang Minh Nguyệt mà ra tay đánh người, đến mức bị đương kim hoàng thượng trách phạt sao?

Nếu thật lòng thích người ta, vì sao mỗi tối còn chạy đến đây với nàng?

Thẩm Sơ Vi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không ra đáp án.

Một năm trước, lúc vừa gả vào Vương phủ, ngày nào không gặp được Tiêu Hồng Dự, ngày đó nàng phải chịu đựng nỗi cô đơn dày vò khôn xiết.

Nay rốt cuộc hắn đã đến chỗ nàng, nàng lại phải ứng phó không ngơi nghỉ.

Chưa nói đến ban ngày theo hắn dùng bữa, cùng hắn phê duyệt công văn, chỉ riêng ban đêm mỗi ngày bị hắn ép buộc vài lần cũng đủ khiến nàng ăn không tiêu rồi.

Mặc dù trời sinh nàng đã có một thân thể mẫn cảm, nước nôi dư dả, nhưng dù gì nàng cũng là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, da mỏng thịt mềm, làm sao có thể chịu được sự đòi hỏi không ngừng nghỉ của hắn đây?

Cho nên, chỉ mới 5 ngày trôi qua, ngay cả đi đứng nàng cũng không thể thẳng lưng nổi.

“Vương phi, Vương gia nói thời tiết bên ngoài rất tốt, kêu người ra viên đi dạo cho khuây khỏa.” Thu Lộ cười híp mắt.

Hiện tại, Thu Lộ không còn oán trách Tiêu Hồng Dự nữa. Chỉ cần hắn có thể đối xử với Vương phi tốt một chút, sau này Thu Lộ nàng sẽ trung thành tận tụy với hắn, chỉ nhận định một mình hắn là cô gia.

“Không đi.” Thẩm Sơ Vi miễn cưỡng từ chối, “Ta thật sự không đi nổi, nghỉ ngơi trong phòng thôi.”

“Vương gia đã đoán được Vương phi sẽ nói như vậy, nên mới sai Trần thúc đưa bộ liễn đến đây, đã đứng chờ sẵn bên ngoài rồi.”

Thẩm Sơ Vi kinh ngạc, vội nói: “Mau dẫn ta ra ngoài nhìn xem.”

Thu Lộ và một tiểu nha hoàn nữa tiến đến đỡ Thẩm Sơ Vi dậy, mặc thêm áo choàng cho nàng, chậm rãi dìu nàng ra ngoài.

Lúc ra đến bên ngoài Toái Trúc hiên, quả thật nhìn thấy một đoàn bộ liễn mới tinh đang đứng đợi ngoài viện.

Bộ liễn này được thiết kế rất trang nhã, cán kiệu được quét nước sơn xanh, trên ghế ngồi lót đệm thật dày, có vẻ rất êm ái, trên mặt đệm thêu những đóa hoa sen.

Thẩm Sơ Vi nhìn thấy, lập tức nhớ đến ngày đó, vì hương sen trên người nàng mà dẫn đến một đêm kích tình giữa hai người, gò má nàng nhanh chóng ửng đỏ lên.

May mà mọi người vừa thấy Vương phi đã quỳ xuống hành lễ, không ai dám nhìn thẳng vào mặt nàng, cho nên không nhận thấy sự khác thường của nàng.

“Vương phi, mời lên kiệu. Vương gia có dặn bộ liễn này dùng để đưa người đi lại trong phủ, không cần nóc và màn, để Vương phi có thể thưởng thức cảnh thu trong phủ.” Quản gia Trần Lương Thiện kính cẩn thưa.

Thẩm Sơ Vi gật đầu, mỉm cười đáp: “Đa tạ Trần thúc.”

“Vương phi khách khí, đây đều là vương gia dặn dò.”

Đợi Thẩm Sơ Vi yên vị trên kiệu, bốn thị vị lực lưỡng vững vàng nâng kiệu lên, đi thẳng về phía trước.

Thu Lộ dặn mấy tiểu nha hoàn đi lấy những vật dụng thường ngày của Thẩm Sơ Vi, vừa đứng bên ngoài chờ, vừa nhân cơ hội hỏi Trần Lương Thiện: “Trần thúc, bộ liễn này Tử Điệp hiên có không?”

Trần Lương Thiện hiểu Thu Lộ đang muốn nói gì, ông cười: “Sự tôn quý này không phải ai cũng có thể gánh nổi đâu. Trong phủ chúng ta, chỉ có Vương phi mới có thôi.”

Thu Lộ nghe thấy thế thì cười rạng rỡ, đợi mấy tiểu nha hoàn cầm những thứ cần dùng ra, nhanh chóng chào Trần Lương Thiện một cái rồi đi theo hướng của Thẩm Sơ Vi.

Những thị vệ khiêng kiệu đều là những được có võ nghệ cao cường, bước chân vững chãi ổn định. Thẩm Sơ Vi ngồi trên kiệu không hề cảm thấy bị xóc nảy. Nàng tựa đầu vào gối mềm, khép hờ mắt cảm nhận ánh nắng chiếu qua, thật là hưởng thụ.

Trên con đường dài và rộng trong phủ, dọc đường đi, bọn hạ nhân nhìn thấy kiệu nàng, tất cả đều phải quỳ xuống, cung kính hành lễ.

Thẩm Sơ Vi vào phủ hơn một năm qua, trước nay vẫn luôn khiêm tốn, không thích phô trương, chỉ có vài nha hoàn hay ra vào ngoại viện mới biết nàng, còn lại chưa từng nhìn thấy Vương phi bao giờ.

Có người vì quá tò mò, bạo gan sau khi dập đầu xong liền đứng dậy liếc nhìn trộm một cái, thấy rõ Vương phi nương nương mày liễu mắt hạnh đang ngồi trên kiệu cao, mũi quỳnh môi thắm, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng vẫn đủ để nhận ra nàng là một mỹ nhân khuynh thành.

Đợi bộ liễn đi xa rồi, mấy người họ mới xúm lại bàn tán: “Chẳng trách Vương gia sủng ái Vương phi như vậy, đúng là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.”

“Chứ còn gì nữa. Nhìn như tiên nữ thoát tục vậy.”

Đúng lúc Thu Lộ ở phía sau đi ngang qua, thu hết những lời nói đó vào tai. Nàng bước nhanh đến chỗ Thẩm Sơ Vi, cười hì hì nhiều chuyện: “Vương phi, đám hạ nhân trong phủ khen người đẹp như tiên nữ giáng trần đó.”

Thẩm Sơ Vi bật cười: “Người ta chỉ nói đùa, muội cũng cho là thật?”

“Sao lại là nói đùa? Phàm là người nhìn thấy Vương phi, ai lại không hết lời khen lời người giống như tiên nữ trên trời cơ chứ?”

Chỉ có Vương gia của bọn họ, sở hữu một đại bảo bối trong tay lại không biết quý trọng.

Nhưng vẫn còn may, gần đây cuối cùng Vương gia cũng đã mở mang đầu óc hơn rồi.

Đi chừng nửa nén hương, Thẩm Sơ Vi thấy xa xa là tán cây tường vi đang trổ hoa rực rỡ dọc trên đường hành lang, nhánh rậm nhiều lá, hoa nở chi chít, nàng vội nói: “Dừng lại ở đây, các ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tạ vương phi.”

Mấy thị vệ hạ kiệu, chờ Thẩm Sơ Vi rời khỏi bộ liễn, mới tìm bóng mát ngồi nghỉ chân.

Phơi nắng một hồi, Thẩm Sơ Vi cảm thấy xương cốt như khỏe hơn một chút, bị hấp dẫn bởi cảnh sắc xinh đẹp trước mắt, nàng nhất thời cao hứng: “Có mang theo dụng cụ vẽ tranh của ta không? 

“Bẩm Vương phi, có mang theo đây ạ.”

“Tốt lắm.”

Ngay lập tức, Thu Lộ và mấy tiểu nha hoàn bày giá vẽ và mực màu cho Thẩm Sơ Vi, sau đó là dâng trà, dâng trái cây, rồi đứng bên cạnh hầu hạ.

Thẩm Sơ Vi nhìn những tán hoa tường vi một lúc lâu, chọn một góc đẹp nhất, bắt đầu cầm bút vẽ.

Thân là đích nữ Hầu phủ, từ nhỏ nàng và các tỷ muội đều được theo những danh sư bậc nhất lúc bấy giờ học cầm kỳ thi họa. Trong số các tỷ muội, nàng là người giỏi nhất. Trước khi xuất giá, Thẩm Sơ Vi từng tham dự yến hội, đứng đầu toàn kinh thành hạng mục vẽ tranh và viết chữ.

Vẽ tranh không giống như luyện chữ, không những phải có cảm hứng, mà còn phải gặp cảnh đẹp.

Gả vào Sở vương phủ, hiếm khi nàng bước ra khỏi Toái Trúc hiên. Hơn một năm qua, kĩ thuật vẽ tranh của nàng đã mai một không ít.

Nàng nương theo tâm tình của mình, tập trung hết sức vào bức tranh, không bao lâu đã có thể miêu tả được cảnh sắc đẹp đẽ nơi hành lang nở đầy hoa tường vi rực rỡ.

Bức tranh được hoàn thành, Thẩm Sơ Vi nhìn bức tranh một hồi lâu, cảm thấy chỗ trên hành lang có hơi trống trải một chút. Nàng lại cầm bút lên, vẽ thêm một thiếu niên và một nữ hài tử. 

Nữ hài mặt tròn mắt to, trông vô cùng hoạt bát, thiếu niên toàn thân bạch y, phong thái nhanh nhẹn, nổi bật hơn người.

Chỉ vài nét bút đơn giản, lại có thể vẽ ra hai dung mạo xinh đẹp anh tuấn. 

Thẩm Sơ Vi nhìn người trong tranh bần thần chốc lát, rồi lại chấm mực, đề bên góc một câu thơ:

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri?

Đúng lúc này, một đợt gió thu thổi đến, những đóa hoa tường vi hồng nhuận rơi rụng như mưa, bay phấp phới quanh Thẩm Sơ Vi đang mặc bộ y phục màu xanh lục.

Tiêu Hồng Dự từ xa đi đến, vừa vặn nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân đứng dưới mưa hoa.