Thần y vương phi: Vương Gia Không Nghe Lời (full) – Cổ Thánh Y (Truyện tác giả: Hoa Linh) – Chương 1

Đau, cơn đau buốt xé rách lan khắp người, cảm giác đau nhói tê tái lan đến mỗi một sợi dây thần kinh mỏng manh.

Cổ Thánh Y nỗ lực mở mắt ra, nhưng mí mắt như bị quả tạ đè lên, nặng đến mức khiến cô không thể cử động được.

Tay bị dây thừng trói lại, người nằm trên băng ghế dài, chẳng biết sau lưng bị thứ gì đó quất lên.

Âm thanh trầy da tróc vảy truyền vào tai rất rõ ràng, khiến màng nhĩ đau đớn.

Cổ Thánh Y biết chắc chắn sau lưng mình bị thương rất thảm, nhưng cô không có sức mà thoát khỏi, chỉ đành tùy người ta xử lí như cá thịt.

“Đổ xô nước lạnh giúp An Bình Quận chúa tỉnh táo lại.” Giọng nam tử lạnh nhạt vang lên ở đối diện, cơ thể Cổ Thánh Y run rẩy theo bản năng.

Ào!

Một xô nước lạnh buốt dội lên đầu, Cổ Thánh Y kinh hãi kêu lên, nhưng giọng điệu ấy vừa yếu ớt lại vừa nũng nịu.

Một trí nhớ không thuộc về cô cưỡng chế cấy ghép vào đầu cô, mang theo mấy phần sợ hãi.

Cũng là tên Cổ Thánh Y này, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt và nhân sinh quan thì hoàn toàn bất đồng, cô gái trong trí nhớ có một thân phận tôn quý.

Phụ thân Cổ Trích Tinh chính là vị vương khác họ duy nhất đương triều – Bình Vương, sau khi sinh ra nguyên chủ được phong là An Bình Quận chúa, chính là hòn ngọc quý trong nhà.

Nhưng Cổ Trích Tinh nhớ đến ân cứu mạng của thuộc hạ nên đã nhận nuôi đứa bé mồ côi, đặt tên là Cổ Y Xán, ngày nhỏ người gầy yếu lại nhiều bệnh, cả Bình Vương phủ càng yêu thương nàng ta, sợ nàng ta bị oan ức.

Nhưng Cổ Y Xán chẳng phải là người biết đội ơn, khi nguyên chủ coi nàng ta là muội muội ruột thịt thì nàng ta lại cướp đi người mà nguyên chủ yêu mến, lại còn khiến nguyên chủ đau đớn khó chịu hết lần này đến lần khác, mang tiếng ả đố kị.

Chính vào đêm qua, nguyên chủ bị Cổ Y Xán tính kế, thực sự thành phu thê với trượng phu là Mặc Nhiễm dưới dược tính của thuốc kích dục, không chịu nổi bị hành hạ cả cơ thể lẫn tâm hồn mà hương tiêu ngọc vẫn, chỉ để lại một nỗi hận thù.

Còn tại sao chiếm lấy thân thể, hồn xuyên đến thời không này thì Cổ Thánh Y không biết.

“Tất cả lui ra!” Giọng nói lạnh lùng của nam tử vang lên, sãi bước đến trước mặt Cổ Thánh Y, giơ tay bóp cằm cô rồi nâng lên chẳng hề thương xót.

“Bình Vương chiến công vô số mà lại có đứa con trưởng nữ đê tiện như ngươi, đúng là vết nhơ nhuốc lớn nhất trong đời này! Cổ Thánh Y, lần này bổn vương tha cho người là vì nể mặt Bình Vương. Nếu ngươi còn dám hạ thuốc bổn vương thì bổn vương sẽ phế chức phi của ngươi!”

Bị cưỡng chế tiếp nhận trí nhớ mà nguyên chủ lưu giữ lại, khiến đầu óc Cổ Thánh Y rất hỗn loạn, nhưng điểm mấu chốt thì rất rõ.

Trấn Nam Thân vương, Ngũ hoàng tử đương điều, cũng là trượng phu trên danh nghĩa của cô lúc này, nhưng cũng là người đàn ông đã giày vò khiến nguyên chủ hương tiêu ngọc vẫn trên giường.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, Cổ Thánh Y nở nụ cười lạnh, cảm thấy thật đáng buồn cho nguyên chủ hồng nhan mất sớm.

Đúng là Mặc Nhiễm luyện võ quanh năm nên có tướng mạo khiến rất nhiều người phụ nữ say mê.

Nhất là cái khí khái cương dương đó càng khiến phụ nữ động lòng.

Trong kí ức còn sót lại thì dáng dấp của Mặc Nhiễm cực kì hoàn mỹ, không chỗ để chê.

Nhưng người đàn ông như thế cũng rất vô tình, là người đàn ông mà nguyên chủ không nên yêu trúng, cũng là người mà Cổ Thánh Y cổ tránh xa thật xa.

Trí nhớ của nguyên chủ đang không ngừng tràn ngập đầu não của Cổ Thánh Y.

Từng cảnh tượng Mặc Nhiễm che chở Cổ Y Xán mà chẳng màng đến cảm nhận và vinh nhục của nguyên chủ, đúng là sắp đâm mù mắt Cổ Thánh Y.

Khiến Cổ Thánh Y không chấp nhận nổi đó là trong đêm tân hôn, Mặc Nhiễm lại túc trực bên giường bệnh của Cổ Y Xán một đêm.

Hôm sau Mặc Nhiễm đến, kết quả lại bắt đầu hỏi tội, chỉ thẳng là nguyên chủ hãm hại Cổ Y Xán.

Nãi ma ma là ma ma cùng gả đến của nguyên chủ không nỡ để chủ nhân chịu nhục nên đã thừa nhận là bà ấy hạ độc, suýt bị Mặc Nhiễm đánh chết, cuối cùng chỉ đành cầm lấy khế ước bán thân và bạc mà nguyên chủ cho rồi hồi hương dưỡng lão.

Nãi ma ma nhận tội mà Mặc Nhiễm vẫn ép nguyên chủ đi xin lỗi Cổ Y Xán, để xoa dịu mối quan hệ, nguyên chủ buộc phải đưa một nhóm người theo làm hồi môn về Bình Vương phủ, chỉ có Lục Ngạn đầu trầy trụa ở lại.

Còn Mặc Nhiễm thì lấy lí do cơ thể Cổ Y Xán khó chịu cần chăm sóc, nên ngày lại mặt chẳng hề xuất hiện, nguyên chủ chỉ đành tủi thân bảo Lục Ngạn đi đưa tin, nói nàng phải chăm sóc Cổ Y Xán, hôm khác lại về lại mặt sau.

Nguyên chủ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thêm một lần nữa, ngay cả mặt mũi của Bình Vương phủ cũng không để ý, nhưng vẫn chẳng đổi được chút dịu dàng nào của Mặc Nhiễm, phu thê với nhau mà chỉ có hư danh.

Một người đàn ông chẳng biết rõ chân thiện mỹ lại còn thánh mẫu, không đáng để cô yêu thương.

“Có gan thì bây giờ ngươi phế ta luôn đi, nếu không thì chắc chắn ngươi sẽ hối hận.” Cổ Thánh Y lạnh đến mức cả người run rẩy, nói cũng không tròn âm, nhưng ánh mắt đầy thù hận.

“Ngươi lặp lại một lần nữa!” Mặc Nhiễm không ngờ Cổ Thánh Y dùng hết thủ đoạn để gả cho hắn mà lại nói ra lời như thế, trầm giọng ra lệnh.

“Khi trước Cổ Thánh Y bị mù mới yêu phải một người như người. Nhưng từ giờ trở đi, Cổ Thánh Y ta sẽ không bao giờ yêu thương ngươi nữa, đau đớn mà ngươi cho ta, ta sẽ đòi lại gấp đôi! Nếu ngươi có gan thì phế ta, hai ta coi như thanh toán xong chuyện lúc trước, còn không thì ngươi chờ ta trả thù!”

Cổ Thánh Y cố tình chọc giận Mặc Nhiễm, chỉ mong hắn thật sự vứt ra một tờ hưu thê thì cô mới đổi được tự do.

Bàn tay bóp cằm Cổ Thánh Y càng chặt hơn, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào đôi mắt của Cổ Thánh Y, muốn nhìn ra ý định thật sự của cô.

Nhưng trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cổ Thánh Y, ngoài sự đầy hận thù ra thì chẳng còn tình cảm dịu dàng như nước của trước kia.

Chẳng biết tại sao mà trong lòng Mặc Nhiễm lại hơi khó chịu, cảm giác đó khiến hắn không thể tiếp tục đối mặt với Cổ Thánh Y.

Chán ghét hất cằm Cổ Thánh Y đi, Mặc Nhiễm đứng thẳng người, nhìn Cổ Thánh Y từ trên xuống, miệt thị nói: “Lấy lui làm tiến, ngươi có tiến bộ đấy, nhưng dùng chiêu này với bổn vương thì vô dụng thôi.”

“Tổ sư nó!” Cổ Thánh Y nhỏ giọng mắng.

Cho rằng Mặc Nhiễm không nghe được, cô mệt mỏi ngẩng đầu lên cũng chẳng thấy rõ ánh mắt ngạc nhiên của Mặc Nhiễm, mà lại tự lẩm bẩm: “Rồi có một ngày ta sẽ bỏ ngươi, châm đuốc đốt cháy Trấn Nam vương phủ của ngươi, khiến ngươi trở thành chó nhà có đám!”

Mặc Nhiễm thấy cô sẽ hôn mê bất cứ lúc nào nên chỉ coi là Cổ Thánh Y đang mê sảng.

Nên cũng không để bụng, chỉ là trong lòng lại càng ghét hơn thôi.

Một nữ tử sinh ra ở vương phủ khác họ, từ nhỏ được nuôi dưỡng với thân phận là Quận chúa, lại hạ cái loại thuốc vô liêm sỉ đó với hắn, lại còn ăn nói tục tĩu thì làm sao đảm đương nổi Trấn Nam vương phi?

“Cổ Thánh Y, từ hôm nay trở đi, ngươi cấm túc suy nghĩ lại, không được bổn vương cho phép thì ngươi không được rời khỏi Tịnh Tư Viên nửa bước.” Mặc Nhiễm lạnh lùng nói xong thì nhanh chóng rời đi, chẳng muốn ở lại thêm phút nào.

Nào ngờ rằng sau khi Cổ Thánh Y nói xong câu nói độc ác đó thì đã hôn mê rồi, nên chẳng nghe được hắn nói gì.

Gió lạnh thổi vào phòng, khiến áo quần và mái tóc dài của Cổ Thánh Y tung bay, nhưng vẫn không thể khiến cô tỉnh lại.

“Chủ tử, người tỉnh lại đi!”

Nha hoàn Lục Ngạn gả cùng quỳ bên ngoài nửa tiếng, hai chân nàng ta đã tê dại, gần như bò đến bên người Cổ Thánh Y.

Nhưng một người không đỡ nổi Cổ Thánh Y, sốt ruột khóc lên: “Người đâu! Vương phi đã hôn mê, mau mời đại phu, mau mời đại phu đi!”

Nhưng dù Lục Ngạn có khóc khàn cả họng thì cũng chẳng có ai đến giúp đỡ.

Hôn mê cả đêm, ban nãy Cổ Thánh Y mới tỉnh lại.

Đập vào mắt vẫn là chiếc giường nhỏ cổ kính, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn.

Trí nhớ khiến nguyên chủ nhục nhã đến chết vẫn in trong đầu Cổ Thánh Y chứ chẳng chịu biến mất.

Nguyên chủ “vô tình” nghe thấy hạ nhân nói chuyện nên mới sinh lòng bỏ thuốc Mặc Nhiễm, nhưng thuốc mua chỉ là loại thuốc kích dục bình thường, chẳng biết tại sao lại trở thành thứ thuốc khiến người ta nóng như bị lửa đốt.

Rồi đến khi nguyên chủ bị Mặc Nhiễm dày vò cả đêm, người bị thương nặng, hơn nữa sau khi Mặc Nhiễm khôi phục thần trí lại nhục nhã, dưới trọng trách nặng nề đã khiến nguyên chủ chẳng thiết sống tiếp mà bi phẫn qua đời.

Người đổi thuốc là ai, Cổ Thánh Y cũng không có được manh mối nào từ trong tri nhớ, nhưng cũng đoán được chắc chắn liên quan đến Cổ Y Xán, trừ nàng ta ra thì chẳng còn ai muốn thế.

“Cuối cùng chủ tử cũng tỉnh rồi, khiến nô tì lo lắng gần chết.” Mắt Lục Ngạn đỏ au, quỳ bên giường nói.

“Lục Ngạn, ta muốn uống nước.” Sau lưng Cổ Thánh Y bị thương nên chỉ có thể nằm sấp, tư thế này khiến cổ họng cô càng khó chịu hơn.

“Vậy nô tì đi rót nước.” Lục Ngạn nhanh nhẹn đứng dậy, chẳng bao lâu đã rót nước xong và quay lại, đút Cổ Thánh Y uống từng hớp một.

Cổ họng không còn khô rát nữa, cuối cùng Cổ Thánh Y mới có cảm giác được sống lại.

“Chủ tử phải nhanh chóng dưỡng thương khỏe lại, nếu không thì vương phủ này sẽ thành của Nhị tiểu thư mất. Chủ tử hôn mê không tỉnh mà vương gia lại chỉ phái một đại phu đến, chẳng chịu xem chủ tử thế nào, mà lại cho Nhị tiểu thư quyền quản chuyện trong phủ, đây là không muốn cho chủ tử thực quyền.”

Lục Ngạn lo lắng nói chuyện vừa xảy ra cho Cổ Thánh Y nghe, sợ cô không có ý chí chiến đấu.

“Sủng thiếp bỏ thê sao? Đúng là Mặc Nhiễm hắn làm được.” Cổ Thánh Y cười lạnh, lạnh lùng nói: “Ta nói sai rồi, cái đồ bạch liên hoa đó cùng lắm là cái thứ làm ấm giường thôi chứ làm gì được tính là thiếp.”

“Chủ tử nói đúng, Nhị tiểu thư ở đây mà danh không chính ngôn không thuận, còn chẳng ngại làm mất mặt Bình Vương phủ. Chủ tử không thể mặc kệ được, người là trưởng nữ của Bình Vương phủ, là Quận chúa được vua phong!” Lục Ngạn đứng bên cạnh cố gắng động viên.

Chẳng hiểu sao mà Cổ Thánh Y lại cười, cánh tay động đậy chạm đến vết thương, cái cơn đau rát khiến cô đành phải chấp nhận thực tế đã xuyên việt.

“Ôi.” Cổ Thánh Y thở dài, con đường sau này chẳng dễ đi, tuy cô có một thân y thuật gia truyền, nhưng lại không có không gian phát huy.

Mà muốn đạt được tự do thì phải hái đi cái ghế Trấn Nam vương phi này, nhưng mà hoàng đế ban hôn thì đâu dễ bỏ chồng.

“Tỷ tỷ bị oan ức rồi, đều do muội muội sai, tối hôm qua trong người khó chịu nên không thể đến cứu tỷ tỷ kịp thời, mong tỷ tỷ tha cho muội lần này. Khụ khụ khụ…”

Một giọng nữ dịu dàng cùng với mấy tiếng ho khan vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Cổ Thánh Y.