Tháng 5 có trăm nỗi nhớ… – Báo Bà Rịa – Vũng Tàu điện tử
Ngồi nghe đài Radio với dòng tâm sự “Tháng 5 có trăm nỗi nhớ…” mới giật mình thời gian trôi nhanh vậy ư. Đã là tháng 5, tháng của những kỷ niệm tuổi thơ, học trò. Lòng lại rạo rực, bâng khuâng hơn khi nhớ về những tháng 5 yêu dấu.
Tháng 5 về không chỉ đánh thức những ký ức tuổi học trò xưa cũ, mà còn mang theo dư âm của ngày 30/4 lịch sử và tinh thần bất diệt của Ngày Quốc tế Lao động 1/5. Để mỗi chúng ta biết trân quý thời gian, biết yêu công việc, sống có trách nhiệm với bản thân cũng như với xã hội.
Tháng 5 về, tôi thích những buổi chiều đạp xe qua các cung đường có phượng vĩ nở. Đẹp làm sao, xao xuyến làm sao. Cả một bầu trời yêu thương trỗi dậy. Loài hoa của tuổi học trò. Đang đứng dưới gốc cây phượng ngắm nhìn dòng người qua lại, thấy một cậu bé ăn xin bước lại gần người đàn ông trạc 50 tuổi rồi chìa chiếc nón ngỏ lời. Người đàn ông mỉm cười rồi đặt vào nón cậu bé hai tờ năm mươi ngàn đồng. Khuôn mặt cậu bé bỗng sáng bừng vừa cảm động vừa hạnh phúc. Bỗng nhận ra trong cuộc đời này điều tử tế luôn quanh ta. Như câu nói “Có gì đẹp trên đời hơn thế. Người yêu người sống để yêu nhau”.
Tháng 5 về đánh thức khung trời ấu thơ ngọt ngào. Ôi, những buổi trưa hè trốn mẹ đi tìm nhựa mít để bắt những con chuồn chuồn có cái đầu to bự. Quên sao nổi những ngày mưa to đầu mùa, cả bọn đầu trần chân đất, hò hét la ó, chạy nhông nhông ngoài đường tắm mưa. Thuở ấy an vui, nụ cười trong vắt lưng trời. Và tối về là những cơn sốt triền miên, để mẹ phải lo lắng thức thâu đêm.
Tôi cứ nhớ mãi hồi đó, cái thời intenet với smartphone chưa thịnh. Cũng dịp tháng 5 này, mẹ mong ngóng những đứa con thi học kì xong rồi về với mẹ. Mẹ dùng điện thoại “cục gạch” tập nhắn tin. Mẹ gõ những dòng đầu tiên gửi tôi là những câu thơ mẹ đọc được trên báo:
“Về đi. Về nghe mẹ dạy những lễ nghi, những thói quen thường nhật. Về nghe khôn, ngoan, chân, thật. Về cùng mẹ nghe con. Đi xa, mẹ nhớ lắm con à…”
Tháng 5, có “Ngày của Mẹ”. Được về bên mẹ, tôi nghe lòng mình lại thấy bình yên, chẳng muộn phiền, chẳng lo lắng nghĩ suy. Lòng cứ ước ao quay về ngày còn nhỏ, để được nghe lời ru của mẹ. Có con vạc ngu ngơ, có con cò trắng trong câu ca dao, thuở lộn xuống ao, vì đậu phải cành mềm… Bên mẹ, tôi không cần phải gồng lên và cố gắng chứng tỏ bản thân. Tôi chỉ việc trở về sà vào lòng mẹ, có khi nũng nịu và cởi bỏ những lo toan và sống với trái tim trẻ thơ, hồn nhiên như ngày nào.
Tháng 5 khẽ tới nhưng lại đánh thức những ký ức cứ ngỡ như đã bỏ quên dưới lớp bụi thời gian, để rồi tìm lại được khoảnh khắc an yên, đằm thắm. Và chắc hẳn rằng, ai trong cuộc đời cũng có một tháng 5 như thế!
HƯƠNG THÙY