Truyện ngắn 18+ vợ chồng đêm tân hôn | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree
Ấy vậy mà tin vui lại đến nhanh như điện xẹt khi Vinh gặp Huyền tại một bữa tiệc sinh nhật của bạn. Hôm đó Vinh luống cuống thế nào lại làm đổ ụp cái bánh kem vào mặt Huyền khiến cô trông như một bông súp lơ. Tưởng người đẹp nổi giận, nào ngờ Huyền từ tốn lấy giấy lau rồi chấp nhận lời xin lỗi của Vinh. Không lâu sau, họ bắt đầu hẹn hò. Thấy ông con trai bình thường chỉ chăm chú vào sách vở, đến mức bị cận đến 6,5 độ, nay lại hay đi chơi vào buổi tối, bố mẹ Vinh mừng như bắt được vàng. Nhất là khi họ thấy Vinh đưa bạn gái về giới thiệu thì mừng gần chết.
Bố mẹ Vinh giục anh cưới nhanh lên, mỗi lần Huyền đến nhà chơi, ông bà ra sức chiều chuộng con dâu tương lai. Huyền cũng rất có cảm tình với bố mẹ của người yêu.
Vinh yêu Huyền được 6 tháng thì tính chuyện kết hôn. Huyền làm cô giáo, thua Vinh đến 12 tuổi, gia cảnh bình thường. Bố mẹ Vinh bảo nếu Huyền cần gì ông bà cũng đáp ứng, chỉ cần cô gật đầu lấy con trai họ là được.
Rồi đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ. Bố mẹ Vinh khóc vì hạnh phúc. Tối hôm xong đám cưới, họ cố ý đi ngủ sớm để cho đôi trẻ có thời gian tình tự, động phòng.
Huyền rất hồi hộp vì cô vẫn là gái trinh, Huyền cứ chạy vô chạy ra nhà tắm suốt vì không biết tiếp theo mình sẽ làm gì. Vinh tắm trước, xong xuôi anh xuống nhà có chút việc. Lúc đó bỗng nghe “rầm” một tiếng, Huyền táy máy ấn cái chốt cửa phía trong nhà tắm rồi cô hì hục mãi cũng không thể mở ra được. 30 phút sau cô vẫn không mở được, Huyền thì ngại không dám kêu chồng, nhưng 1 tiếng sau không thấy vợ ra, Vinh cũng phải chạy đến gõ cửa nhè nhẹ hỏi: “Em ơi tắm chưa xong à?”. Lúc này, Huyền mới khóc òa: “Anh ơi em bị kẹt rồi. Giờ phải làm sao đây anh? Em mở cái chốt mãi không ra”.
Vinh lật đật chạy xuống tầng 1 tìm đồ nghề, do gấp quá mà lại bị cận nặng nên anh va vào cầu thang rồi cứ thế lao xuống. Bố mẹ Vinh đang ngủ, nghe tiếng rầm rầm thì tỉnh giấc, hai ông bà sướng lắm, tưởng con trai đang “hành sự”. Thế nên chẳng ai dậy, lại trùm chăn ngủ tiếp.
Vinh lấy cái búa, lên đập cái cửa kính rồi dùng hết sức lực mở cái chốt cửa cho Huyền chui ra. Cũng may là sau một lúc hì hục, Huyền cũng ra được.
Lúc đó đã là 11 giờ đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ, Vinh những muốn nằm lăn ra ngủ cho đã nhưng sực nhớ ra chuyện chưa làm nên mới bảo Huyền:
– Em lên giường đi, để anh tắt đèn
– Anh bật cái đèn ngủ lên nhé, em muốn thức một lúc.
– Anh hiểu rồi – Vinh vừa nói vừa nháy mắt, bấm công tắc đèn.
Nhưng khi anh vừa nhảy lên giường, ôm vợ và định cởi quần thì một sự cố khác lại xảy ra. Chả là đám cưới xong sớm, Vinh tắm xong thì có chạy xuống nhà một lúc nên xỏ đại chiếc quần jeans vào. Lúc này hấp tấp, anh kéo khóa lại bị mắc kẹt nên không kéo xuống hết được. Vinh cứ hì hục, một lúc sau, Huyền đành phải nhổm dậy bật điện để kéo cho chồng. Rồi chẳng hiểu do dùng nhiều sức mạnh quá hay sao ấy nên chiếc khóa quần lại khiến cho chỗ đó của Vinh sưng tấy lên. Vinh đau muốn khóc nhưng cũng đành nín nhịn.
Cởi quần được thì cũng đã gần 12h, lần này Vinh nhất quyết tắt điện để “hành sự” cho đỡ xấu hổ. Nhưng khổ nỗi, bình thường đeo kính nhìn trời sáng đã khó, giờ cất kính đi lại nhìn trong ánh sáng mờ mờ nên Vinh không tài nào thấy được các bộ phận trên cơ thể vợ. Huyền là gái trinh, cũng chẳng biết mô tê gì nên cứ nằm im.
Vinh hì hục một lúc lâu vẫn chưa thấy kết quả gì, bèn đánh bạo hỏi vợ:
– Em thấy ok chưa?
– Hình như chưa, mà sai hay sao ấy, trên hay dưới anh nhỉ?
– Em không cảm nhận được à? Hay để anh bật điện lên? Thế này anh không thấy gì cả.
– Thôi, em xấu hổ lắm, anh cứ làm đi, khi nào được em nói.
Nhưng rồi cứ trầy trật mãi mà Vinh vẫn chưa tiến thêm được bước nào. Huyền cũng bực quá bèn bảo Vinh: “Thôi đi ngủ đi anh, mai rồi làm, em mệt quá”.
Vinh đành buông vợ ra, chạy vào nhà tắm rửa mặt cho đỡ bực. Nhưng do tức tối nên Vinh cũng quên mất vụ cái chốt cửa, và một tiếng “rầm” nữa vang lên.
Thế là kịch bản cũ lại lặp lại, Vinh gần như phát khóc trong nhà tắm vì hì hục mãi mới mở được cánh cửa ra. Lúc này, đồng hồ đã chỉ 1h sáng, Vinh và Huyền đã mệt nên lăn ra ngủ khì.
Sáng hôm sau, bố mẹ Vinh cứ khúc khích cười rồi trêu: “Hai đứa tối qua làm gì mà rầm rầm trên tầng 2 thế hả? Kiểu này là bố mẹ sắp có cháu rồi phải không?”. Vinh và Huyền nghe mà cười mếu máo. Bố mẹ Vinh đâu biết rằng, con trai, con dâu họ đã có một đêm tân hôn “mắc kẹt” cười ra nước mắt.
Yêu thích: 3.7 / 5 từ (4 thả tim)
Ngày cưới của Vinh trở thành “ngày hội” theo đúng nghĩa của gia đình anh. Ai cũng vui mừng tột độ khi anh có vợ. Bởi năm nay Vinh đã 36 tuổi, bằng cấp học hành đều xuất sắc, chỉ kém nhất mỗi khoản tán gái và không chịu lấy vợ. Bố mẹ anh dùng hết chiêu này đến chiêu khác nhưng cũng đành bó tay. Nam là con trai độc nhất, mà năm nay bố mẹ anh cũng đâu còn trẻ, ông bà đều gần 70 hết rồi, vậy mà cứ lụi cụi một mình, thèm có cháu bế mà cũng đành chịu.Ấy vậy mà tin vui lại đến nhanh như điện xẹt khi Vinh gặp Huyền tại một bữa tiệc sinh nhật của bạn. Hôm đó Vinh luống cuống thế nào lại làm đổ ụp cái bánh kem vào mặt Huyền khiến cô trông như một bông súp lơ. Tưởng người đẹp nổi giận, nào ngờ Huyền từ tốn lấy giấy lau rồi chấp nhận lời xin lỗi của Vinh. Không lâu sau, họ bắt đầu hẹn hò. Thấy ông con trai bình thường chỉ chăm chú vào sách vở, đến mức bị cận đến 6,5 độ, nay lại hay đi chơi vào buổi tối, bố mẹ Vinh mừng như bắt được vàng. Nhất là khi họ thấy Vinh đưa bạn gái về giới thiệu thì mừng gần chết.Bố mẹ Vinh giục anh cưới nhanh lên, mỗi lần Huyền đến nhà chơi, ông bà ra sức chiều chuộng con dâu tương lai. Huyền cũng rất có cảm tình với bố mẹ của người yêu.Vinh yêu Huyền được 6 tháng thì tính chuyện kết hôn. Huyền làm cô giáo, thua Vinh đến 12 tuổi, gia cảnh bình thường. Bố mẹ Vinh bảo nếu Huyền cần gì ông bà cũng đáp ứng, chỉ cần cô gật đầu lấy con trai họ là được.Rồi đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ. Bố mẹ Vinh khóc vì hạnh phúc. Tối hôm xong đám cưới, họ cố ý đi ngủ sớm để cho đôi trẻ có thời gian tình tự, động phòng.Huyền rất hồi hộp vì cô vẫn là gái trinh, Huyền cứ chạy vô chạy ra nhà tắm suốt vì không biết tiếp theo mình sẽ làm gì. Vinh tắm trước, xong xuôi anh xuống nhà có chút việc. Lúc đó bỗng nghe “rầm” một tiếng, Huyền táy máy ấn cái chốt cửa phía trong nhà tắm rồi cô hì hục mãi cũng không thể mở ra được. 30 phút sau cô vẫn không mở được, Huyền thì ngại không dám kêu chồng, nhưng 1 tiếng sau không thấy vợ ra, Vinh cũng phải chạy đến gõ cửa nhè nhẹ hỏi: “Em ơi tắm chưa xong à?”. Lúc này, Huyền mới khóc òa: “Anh ơi em bị kẹt rồi. Giờ phải làm sao đây anh? Em mở cái chốt mãi không ra”.Vinh lật đật chạy xuống tầng 1 tìm đồ nghề, do gấp quá mà lại bị cận nặng nên anh va vào cầu thang rồi cứ thế lao xuống. Bố mẹ Vinh đang ngủ, nghe tiếng rầm rầm thì tỉnh giấc, hai ông bà sướng lắm, tưởng con trai đang “hành sự”. Thế nên chẳng ai dậy, lại trùm chăn ngủ tiếp.Vinh lấy cái búa, lên đập cái cửa kính rồi dùng hết sức lực mở cái chốt cửa cho Huyền chui ra. Cũng may là sau một lúc hì hục, Huyền cũng ra được.Lúc đó đã là 11 giờ đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ, Vinh những muốn nằm lăn ra ngủ cho đã nhưng sực nhớ ra chuyện chưa làm nên mới bảo Huyền:– Em lên giường đi, để anh tắt đèn– Anh bật cái đèn ngủ lên nhé, em muốn thức một lúc.– Anh hiểu rồi – Vinh vừa nói vừa nháy mắt, bấm công tắc đèn.Nhưng khi anh vừa nhảy lên giường, ôm vợ và định cởi quần thì một sự cố khác lại xảy ra. Chả là đám cưới xong sớm, Vinh tắm xong thì có chạy xuống nhà một lúc nên xỏ đại chiếc quần jeans vào. Lúc này hấp tấp, anh kéo khóa lại bị mắc kẹt nên không kéo xuống hết được. Vinh cứ hì hục, một lúc sau, Huyền đành phải nhổm dậy bật điện để kéo cho chồng. Rồi chẳng hiểu do dùng nhiều sức mạnh quá hay sao ấy nên chiếc khóa quần lại khiến cho chỗ đó của Vinh sưng tấy lên. Vinh đau muốn khóc nhưng cũng đành nín nhịn.Cởi quần được thì cũng đã gần 12h, lần này Vinh nhất quyết tắt điện để “hành sự” cho đỡ xấu hổ. Nhưng khổ nỗi, bình thường đeo kính nhìn trời sáng đã khó, giờ cất kính đi lại nhìn trong ánh sáng mờ mờ nên Vinh không tài nào thấy được các bộ phận trên cơ thể vợ. Huyền là gái trinh, cũng chẳng biết mô tê gì nên cứ nằm im.Vinh hì hục một lúc lâu vẫn chưa thấy kết quả gì, bèn đánh bạo hỏi vợ:– Em thấy ok chưa?– Hình như chưa, mà sai hay sao ấy, trên hay dưới anh nhỉ?– Em không cảm nhận được à? Hay để anh bật điện lên? Thế này anh không thấy gì cả.– Thôi, em xấu hổ lắm, anh cứ làm đi, khi nào được em nói.Nhưng rồi cứ trầy trật mãi mà Vinh vẫn chưa tiến thêm được bước nào. Huyền cũng bực quá bèn bảo Vinh: “Thôi đi ngủ đi anh, mai rồi làm, em mệt quá”.Vinh đành buông vợ ra, chạy vào nhà tắm rửa mặt cho đỡ bực. Nhưng do tức tối nên Vinh cũng quên mất vụ cái chốt cửa, và một tiếng “rầm” nữa vang lên.Thế là kịch bản cũ lại lặp lại, Vinh gần như phát khóc trong nhà tắm vì hì hục mãi mới mở được cánh cửa ra. Lúc này, đồng hồ đã chỉ 1h sáng, Vinh và Huyền đã mệt nên lăn ra ngủ khì.Sáng hôm sau, bố mẹ Vinh cứ khúc khích cười rồi trêu: “Hai đứa tối qua làm gì mà rầm rầm trên tầng 2 thế hả? Kiểu này là bố mẹ sắp có cháu rồi phải không?”. Vinh và Huyền nghe mà cười mếu máo. Bố mẹ Vinh đâu biết rằng, con trai, con dâu họ đã có một đêm tân hôn “mắc kẹt” cười ra nước mắt.