Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra – Chương 7: BẢO BỐI VÀ DÌ KHÔNG CÒN NHÀ ĐỂ VỀ

Đằng Tử Kỳ vẫn cười như không có chuyện gì, hắn hơi gật đầu rồi kết thúc bằng một câu ngắn gọn “Tổng tài, không có việc gì nữa, thì tôi ra ngoài đây!” Trước khi đi, hắn kín đáo liếc mắt nhìn Noãn Noãn vẫn đang cúi đầu, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng biến mất. Đằng Tại Hi nhếch môi cười, sâu thẳm trong con ngươi là sự đen kịt, tối tăm, băng lãnh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn “Ngẩng đầu lên!”. Giọng điệu ra lệnh đó lạnh buốt tới tận xương, thân thể Noãn Noãn tự nhiên run rẩy một chút, cẩn thận giương mắt nhìn hắn, lập tức bị sự lạnh lẽo trong đôi mắt hắn làm kinh sợ không kịp lẩn tránh. Noãn Noãn dùng đôi mắt to trong sáng cùng vẻ mặt vô tội cố gắng đối điện với hắn. Ôn bảo bối ngồi một bên len lén kéo vạt áo nàng, ra hiệu cho nàng hãy mau nói ra mục đích của hai dì cháu khi đến đây, nếu không nhanh lên có lẽ sẽ bị tống ra đường, ăn bờ ngủ bụi mất. Ôn Noãn Noãn khẩn trương liếc mắt nhìn Ôn bảo bối, thực sự rất khó xử, nàng không dám nói chuyện với hắn, ánh mắt của hắn rất đáng sợ ! Sâu thẳm trong con ngươi đen kịt tối tăm của Đằng Tại Hi bất chợt loé sáng, nhếch môi cười nhìn bộ điệu như sắp khóc tới nơi của Noãn Noãn, “Sao lại ngồi im như vậy? Chẳng phải có rất nhiều chuyện muốn nói sao? Không phải bị câm điếc đấy chứ?” Ôn Noãn Noãn rất muốn có dũng khí để nói với hắn mục đích của mình, nhưng hắn dường như luôn tạo một áp lực vô hình chèn ép nàng, khiến nàng không thể mở lời. Ôn bảo bối mỗi lúc một nóng ruột, dì cứ dây dưa không nói như thế này mãi thì cha sẽ đuổi hai dì cháu đi mất. Không được, bảo bối muốn ở cùng một chỗ với cha. Ôn bảo bối lập tức đi từng bước chậm chạp tới gần Đằng Tại Hi, đưa hai tay ôm chặt lấy chân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện sự thương cảm, giọng nói nghẹn ngào, “Cha ơi, mẹ đã chết, bảo bối và dì không còn nơi nào để về”. Trong lúc Ôn bảo bối ôm chặt lấy chân hắn, vẻ mặt hắn lộ rõ sự chán ghét, đã định tống khứ hai người nay đi đâu thì đi cho khuất mắt, lại nghe thấy lời sau cùng của con bé, lập tức sững người, lông mày nhếch lên nhìn chằm chằm vào mặt bảo bối, lên giọng chất vấn “Cô gái đó.. . đã chết rồi sao?” Ôn bảo bối gật đầu xác nhận, cố sức ôm chặt lấy chân hắn, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng cọ xát. Chân của cha rất chi là ấm áp nha. Bỗng dưng, Đằng Tại Hi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Ôn Noãn Noãn, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, hỏi lại một lần nữa, “Cô gái đó chết rồi sao?”. Cô gái đó chính là vợ trước của hắn, nhiều năm không gặp,lần thứ hai nghe tên của cô ấy, cũng là lúc cô ấy đã chết, chết thật rồi sao? Đằng Tại Hi đối với chuyện này không có hứng thú, đối với đứa con gái đã tám năm không gặp kia lại càng không có hứng thú! Ôn Noãn Noãn đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, nặng nề gật đầu. Đằng Tại Hi vung tay lên, hất Ôn bảo bối tránh xa khỏi người hắn, hai chân bắt chéo, thay đổi tư thế ngồi ở trên ghế, lạnh lùng lẫn ngạo mạn nhìn hai dì cháu “Giờ thì sao nào? Người chết cũng đã chết, đâu liên quan gì đến tôi chứ? Cũng đâu phải tại tôi kêu người ta đi giết chết cô ta chứ”. Ôn Noãn Noãn nghe vậy, tức khắc nhìn thẳng vào hắn, gương mặt ngẩn ngơ, lắp bắp nói “”Tôi, tôi không có nói câu nào là tại anh.. . Tôi chỉ là.. . Chỉ là.. .” Chỉ là muốn nhờ hắn hãy chăm sóc bảo bối mà thôi. Đằng Tại Hi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng non nớt của Noãn Noãn, đột nhiên trong lòng thấy ngứa ngáy, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đưa một ngón tay ngoắc ngoắc nàng lại, miệng vô thức ra lệnh “Lại đây!”