Bài tham khảo số 16: Câu chuyện “Hoa hồng tặng mẹ”

Bài 16: Đọc câu chuyện dưới đây:

HOA HÒNG TẶNG MẸ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc:

  • Cháu muốn mua một bông hoa hồng để tặng mẹ cháu.

Nó nức nở.

  • Nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một bông hoa hồng đến hai đô la.

Anh mỉm cười và nói với nó:

  • Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hoa hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:

  • Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mói đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

  • Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái xe một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

(Theo Quà tặng cuộc sống, NXB Trẻ, 2017)

Anh (chị) suy nghĩ như thế nào về câu chuyện trên?

Bài làm tham khảo

Trong đời sống sinh động, quay quồng này, có lúc ta vô tình bỏ lỡ những điều tưởng chừng như nhở nhoi để rồi khi dừng lại tại một khoảng chừng lặng ngắn và nghĩ lại … ta mới ngờ ra rằng nó thật ý nghĩa. Sự vô tâm của con người khiến ta quên đi những điều bình dị mà không biết rằng nhừng điều bé nhở ấy lại là một phần quan trọng để làm ra ý nghía tươi đẹp của đời sống. Câu chuyện Hoa hồng tặng mẹ là câu truyện cảm động về tình mẫu tử. Hơn thế nừa, nó còn mang một ý nghĩa nhân sinh thâm thúy .

Câu chuyện kể về hai người con mua hoa tặng mẹ. Nó không đơn thuần chỉ có vậy. Hai người con, một lớn một nhỏ mua hoa trong hai hoàn cảnh khác nhau. “Anh dừng lại tiệm bán hoa để mua hoa tặng mẹ. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km”. Hành động dừng lại và mua hoa tặng mẹ là một hành động rất đỗi bình thường của những đứa con – anh cũng vậy! Nhưng khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè, câu chuyện bắt đầu từ đây. Cô bé ấy không có đủ tiền để mua một bông hồng tặng mẹ. Cô bé chỉ có vỏn vẹn 75 xu trong túi trong khi bông hồng có giá hai đô la. Thế là không mua hoa tặng mẹ được, cô bé khóc nức nở. Anh đà giúp cô bé mua bông hồng tặng mẹ, chở cô bé đến “nhà mẹ”. Câu chuyện tưởng như rất đỗi bình thường ấy lại khiến cho người đọc và chàng trai trong câu chuyện hết sức bất ngờ khi “nhà mẹ” cô bé là một phần mộ mới đắp. Đó như là một điểm nhấn, một nốt lặng để ta phải dừng lại và suy nghĩ.

Thế đấy ! Những xô bồ, sinh động của đời sống đã cuốn đi cả sự chăm sóc của con người. Cô bé thì đã mất mẹ nhưng bà vẫn nhận được bông hồng tươi thắm của đứa con gái nhỏ bé. Còn anh – mẹ vẫn còn sống, vẫn còn ở trên đời này và chỉ cách nơi anh sống khoảng chừng 300 km thôi. Một khoảng cách có vẻ như như là xa nhưng thực ra nó lại rất gần. Đúng vậy, nó gần hơn khoảng cách từ quốc tế bên này đến quốc tế bên kia. Vượt qua 300 km là anh hoàn toàn có thể về nhà gặp mẹ và ôm chầm lấy mẹ, còn cô bé ấy không hề gặp được người mẹ yêu dấu, cô cũng không hề sà vào lòng mẹ và làm nũng mẹ nữa … Hình như, tình yêu thương ấm cúng của cô bé đã thức tỉnh được chàng trai, đưa anh về với những giá trị thực tại. Và cũng vô tình, đứa trẻ ấy để lại trong lòng người lớn những suy ngẫm thâm thúy hơn. Chợt nhận ra mình đã bở qua điều gì đó, tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa qua và mua một bó hoa thật đẹp. Suất đêm đó, anh lái xe một mạch 300 km về nhà mẹ anh và trao tận nơi bó hoa cho bà. Anh nhận ra rằng, đến một ngày nào đó, mẹ anh cũng sẽ rời xa anh để bước sang bên kia quốc tế và lúc ấy anh có muốn tặng những bông hoa đẹp nhất thì cũng không thể nào trao đến tay mẹ được nữa. Lúc này đây, mẹ anh cần gặp anh chứ không phải là bó hoa mà anh gửi về. Đúng, giờ đây thì anh đã hiểu ra, dù mình đà trưởng thành rồi nhưng vẫn có những phút giây vô tâm … so với mẹ – người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh nên người .
Dòng đời mãi êm đềm trôi theo thời hạn, thấm thoắt con chợt nhận ra mình đã lớn. Mới ngày nào, con còn được mẹ cho bú mớm, được đút cơm, được nâng niu vỗ về và được ngủ say trên chiếc võng trưa, trong câu hát ru à ơi ngọt ngào của mẹ. Lời ru ấy đà ở trong giấc mơ của con từ những ngày thơ bé, và mãi theo con cho đến tận giờ đây. Con biết rằng ngày đó, không riêng gì riêng con, mà toàn bộ nhừng đứa trẻ khác khi nghe lời ru ấy, đều chỉ biết tròn xoe đôi mắt ngây thơ, ngó nhìn vạn vật xung quanh, và đòi cho bằng được tổng thể những gì chúng thích. Lớn thêm một chút ít, đến tuôi cắp sách tới trường, dù đời sống có muôn vàn khó khăn vất vả, nhưng mẹ cha vần nỗ lực lo cho con được bằng bạn bằng bè. Mẹ đã dậy từ khi vạn vật còn chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Những gánh hàng trĩu nặng đã theo mẹ tới nơi xa, đê từ đó mẹ chở che tham vọng của con bằng đôi bàn tay thêm chai sạn, bằng đôi mắt mẹ ngày một mờ đi, bằng tấm sống lưng gầy ngày thêm oằn nặng, bằng đôi chân run rẩy, nhưng vần vững vàng dìu dắt bước con đi. Những miếng cơm lành, canh ngọt mẹ để nhường phần con, mẹ dành phần mình những đắng cay, chua chát. Mẹ thức trắng đêm, đôi mắt thâm quầng với nồi lo ngại, xót xa khi con đau, con ốm. Tình thương của mẹ dạt dào, miệt mài, không biết căng thẳng mệt mỏi … Mẹ ! Mẹ là một dòng suối tươi mát, là một thiên thần mà Thượng đế đã ban tặng cho những đứa con. Tình mẹ bát ngát, to lớn như đại dương kia. Vậy mà lắm lúc ta không biết, để rồi đôi lúc phải giật mình mà thốt lên rằng :
Trên trời cao xa thăm
Có nghe rõ lời tôi
Từ trần gian cát bụi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Như mất cả khung trời .
Mất mẹ là nỗi đau, nỗi mất mát lớn nhất của con người. Mất mẹ là mất đi khung trời yêu thương, mất đi những gì dịu ngọt, niềm hạnh phúc nhất. Có những con người vô trách nhiệm, lạnh nhạt với bậc sinh thành ra mình. Không một lần họ chăm sóc xem cha mẹ họ hiện tại đang như thế nào, có khỏe không mà ngược lại họ luôn khiến cho cha mẹ lo ngại về mình. Vậy mà nhừng người đó vẫn sống một cách vui tươi, an nhàn mặc cho cha mẹ cực nhọc làm lụng .
Mẹ lớn lao, mẹ cao quý, mẹ là toàn bộ, là món quà vô giá mà ta nhận được. Thử hỏi trong đời sống đầy bộn bề lo toan này có nhiều không những tấm lòng hiếu thảo như anh người trẻ tuổi và cô bé kia ? Đừng nói đến việc tặng những bông hoa bình dị cho mẹ mà ngay cả một lời nói nhẹ nhàng đầy yêu thương cũng không hề có. Họ bỏ lỡ nó – một điều rất li ti ấy – để chạy theo những điều xa xỉ vô ích. Họ đâu biết rằng cái điều mà họ cho là li ti ấy lại vô cùng quý giá và to lớn so với mẹ. Mẹ không cần một điêu gì lớn lao cả, chỉ cần con cháu luôn được vui tươi, niềm hạnh phúc và sống với những giá trị đích thực của cuộc sống là đã đủ để làm mẹ vui rồi. Và xin một lần hãy dừng lại trước dòng đời xuôi ngược để tìm lại cho mình những khoảng chừng yên tĩnh, những bài học kinh nghiệm thâm thúy về tình mẫu tử để ta hoàn toàn có thể trở về bên tình yêu của mẹ mãi mãi. Nếu ai đã làm cho mẹ buồn, phải đau đớn thì xin hãy nhớ rằng :
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng đê buôn lên mắt mẹ nghe không .
Con người ta chỉ biết hụt hẫng khi những gì đà đi qua, đã vượt ra khỏi tầm tay cùa mình. Câu chuyện này có ý nghĩa thâm thúy so với tổng thể tất cả chúng ta. Nó như thức tỉnh tất cả chúng ta, đưa ta trở về và giữ lấy những giá trị thực tại của đời sống. Mẹ sẽ sống mãi trong tâm hồn con. Sẽ mãi là như vậy. Bởi :

Ta đi trọn kiếp con người

Củng không đi hết mấy lời mẹ ru .
Nguồn : https://www.facebook.com/hocvanvanhoc/post s ( Có chỉnh sửa và bổ trợ )