Bệnh vương tuyệt sủng độc phi – Trắc Nhĩ Thính Phong

Trong phòng cửa sổ đóng chặt, một nam tử ánh mắt dại ra ngồi ở trên giường. “Vương phi, đây là…” Nam nhân từ ngoài vào, thấy tình cảnh này không khỏi nghi hoặc. “Ngươi không phải nói hoàng đế Đông Từ dã tâm bừng bừng sẽ đối phó chúng ta sao? Ta đưa ngươi phần đại lễ, đây chính là vị hoàng đế dã tâm bừng bừng kia.” Nữ nhân lười biếng ngồi dựa vào ghế từ từ nói. “Như thế thì vi phu xin vui lòng nhận.” Đi đến bên người nàng, hắn cười đến mê người. “Khách khí cái gì, ngươi là của ta, hắn khi dễ ngươi chẳng khác nào khi dễ ta. Không đem hắn giết chết cũng phải làm cho tàn phế, bằng không trong lòng ta không thoải mái.” Nữ nhân hào hùng vạn trượng. “Vương phi uy vũ.” Nam nhân mắt đầy ý cười nịnh hót, nữ nhân rất là hưởng thụ.

Bên trong màn, lụa hồng vén qua một bên. Nam nhân nhìn cánh tay của mình nhanh chóng chuyển thành màu đen, cười đến mê người: “Độc của vương phi thiên hạ vô song.” “Đương nhiên.” Nữ nhân cầm ngân châm đang phát sáng thỏa mãn đắc ý. “Nhưng vương phi liên tiếp dùng bổn vương thử độc, phải chăng nên trả chút thù lao?” “Có rắm thì phóng sạch sẽ một lần.” “Người bên ngoài đều đồn bổn vương không thể có con, không bằng tạo một đứa nhỏ, để người trong thiên hạ đều biết y thuật của vương phi cũng là độc nhất vô nhị?” “Ý kiến hay, nhưng ta không trả tiền.” “Ha ha, bổn vương tặng không.”

Thất vương bệnh nặng khó qua khỏi, hôn lễ của hắn chấn động toàn thành. Chú rể – tân nương đồng thời hôn mê bị nâng vào động phòng. Hôm sau, nhiều người dự đoán Thất vương phủ lụa đỏ biến lụa trắng. Thế nhưng, cửa Thất vương phủ mở ra, Thất vương mặt mày hớn hở, Thất vương phi kiều mị e lệ, vợ chồng ân ái tình chàng ý thiếp khiến người ta kinh hãi rớt cằm. Nàng là truyền nhân thứ ba trăm sáu mươi hai của Miêu Cương độc cổ, độc cổ vô song, tươi cười hiền lành nhưng có thù tất báo. Vừa tỉnh lại chợt thấy bản thân áo cưới đỏ thẫm cùng một gã bệnh quỷ nằm trên giường mắt to trừng mắt nhỏ. Gì chứ? Đây là xuyên qua? Bệnh quỷ này là trượng phu của nàng? Nhìn bộ dạng hắn thê thảm, nàng nhẹ nhàng ra tay, giải độc trúng từ trong bụng mẹ cho hắn. Làm sao nàng biết mình lại cứu một tên quỷ phúc hắc, hơn nữa lại còn là một tên quỷ phúc hắc vô cùng tuấn mỹ.

51

Có bài mới [Xuyên không] Bệnh vương tuyệt sủng độc phi – Trắc Nhĩ Thính Phong – Chương 1 – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Mong mọi người thủ hạ lưu tình đừng phê phán ác liệt nhá, Nguyệt Nguyệt sẽ bị đả kích đó   :sweat:   :sweat:

Tốt rồi, sau vài ngày cố gắng, Nguyệt Nguyệt đã hoàn thành chương đầu tiên.Mong mọi người thủ hạ lưu tình đừng phê phán ác liệt nhá, Nguyệt Nguyệt sẽ bị đả kích đó

Chương 1. Hôn lễ


Edit: Lưu Nguyệt
Beta: Baby Trùm

Kinh đô Đại Yến.

Cửa lớn phủ thượng thư treo đèn kết hoa, bên trong phủ gã sai vặt, nha hoàn chạy tới chạy lui mặt đầy hoảng hốt.

Trong đại sảnh rộng lớn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô:

“Có tìm được không?”

“Bẩm lão gia, không có… “

Quản gia đầu đầy mồ hôi. Hôm nay, Ngũ tiểu thư cùng Thất vương gia bệnh nặng sắp quy tiên thành thân. Vậy mà sáng sớm có người báo lại, nha hoàn bên người Ngũ tiểu thư té xỉu ở bên cạnh ao sen, mà Ngũ tiểu thư đã biến mất không thấy.

Tin này làm mọi người kinh ngạc, tuy rằng ngày thường Ngũ tiểu thư không chịu gặp ai, nhưng hôm nay không giống mọi ngày. Mặc kệ sống hay chết, phải đem nàng đưa lên kiệu hoa, bằng không như thế nào ăn nói với hoàng thượng?

“Tìm được rồi, tìm được rồi! Lão gia, đã tìm được Ngũ tiểu thư, đã tìm được Ngũ tiểu thư ở trong ao sen…”

Một gã sai vặt vội vàng chạy vào đại sảnh.

Thượng thư đại nhân ngồi ở vị trí chủ thượng liền bước nhanh đi ra ngoài. Những người còn lại nhanh chóng đuổi kịp, chậm rãi hướng tới hoa viên có hồ sen mà đi.

Còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng khóc:

“Tiểu thư, người như thế nào nghĩ  không thông mà tự sát? Ngươi chết rồi nô tỳ làm sao bây giờ? Hu hu hu..”

“Lão gia đến!”

Không biết ai hô một tiếng, hạ nhân xung quanh nhanh chóng tản ra để lộ người ở trung tâm.

Một tiểu cô nương chỉ tầm mười ba tuổi đang khóc thút thít ôm một nữ tử mặc giá y đỏ thẩm nhưng đã ướt sũng hai mắt nhắm nghiền.

“Không còn thở?”

Nhạc Chí Châu đến gần, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của nữ tử, mặt không đổi sắc hỏi.

“Bẩm lão gia, đã không còn thở.”

Một hạ nhân người ướt sũng trả lời.

“Hừ, hoàng thượng nhất định trách tội, giờ biết ăn nói như thế nào?”

Nhạc Chí Châu thở sâu, rõ ràng đối với nữ nhi có chết hay không không có cảm giác, chỉ lo như thế nào ăn nói với hoàng thượng.

Hôn sự này là do thánh thượng hạ chỉ, nay người chưa lên kiệu hoa đã chết, nhất định có người bỏ đá xuống giếng. Thất vương gia kia cũng sắp bước chân vào quan tài, thánh thượng tứ hôn vốn là xung hỉ. Nay còn chưa xung hỉ, tân nương tử đã chết, sẽ bị coi là điềm xấu.

“Ôi chao, lão gia mau nhìn, Ngũ tiểu thư có hô hấp.”

Người vừa nói Ngũ tiểu thư không còn thở đột nhiên kêu lên.

Nhạc Chí Châu lập tức ngồi xổm xuống nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của nữ nhi, quả nhiên đôi mi lay động.

“Lão gia, đội ngũ đón dâu tới cửa!”

Một hạ nhân vội vàng chạy tới, quá mức sốt ruột thiếu chút nữa té ngã.

Nhạc Chí Châu quyết định thật nhanh,

“Mấy người các ngươi, mau khoác áo choàng cho tiểu Ngũ, đội khăn voan, đưa vào kiệu hoa đi.”

Chỉ cần qua đại môn, sống chết cũng không phải trách nhiệm của hắn. Chỉ có thể oán Thất vương gia mệnh cứng rắn, khắc chết tân nương tử, ai cũng không có lời nào để nói.

Bốn năm bà mối lập tức xuất động, tiểu nha hoàn áo hồng đầm đìa nước mắt vội vàng đuổi kịp, âm thầm vì tiểu thư kêu oan, nhưng lại không thể làm gì được.

Đội ngũ đón dâu thật dài, Thất vương thân mang trọng bệnh không thể đón dâu nên hôm nay đón dâu là Ngũ vương Phong Duyên Thiệu cùng Thất vương một mẹ sinh ra.

Phong Duyên Thiệu phong độ tuấn nhã vô song xuất hiện ở trước cửa phủ thượng thư liền hấp dẫn mọi người. Nhạc Chí Châu vội vàng ra đón, dùng ánh mắt ý bảo ba người con trai bên cạnh chạy nhanh lại đây, đem Phong Duyên Thiệu vây quanh ở giữa nhằm ngăn trở tầm mắt.

Pháo mừng đốt xong, hai bà mối khí lực lớn đỡ tân nương tử đang bất tỉnh ra phủ, động tác nhanh nhẹn đem nàng nhét vào kiệu hoa. Nhạc Chí Châu đang cùng Phong Duyên Thiệu nói chuyện thấy vậy tâm cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Giờ lành đã đến, Phong Duyên Thiệu cáo từ, dẫn theo đội ngũ đón dâu quay về Thất vương phủ.

Nhìn theo đội ngũ rời đi, toàn bộ phủ thượng thư đều im lặng thở phào, bất luận như thế nào, hôm nay một cửa này xem như qua.

Kinh đô Đại Yến.Cửa lớn phủ thượng thư treo đèn kết hoa, bên trong phủ gã sai vặt, nha hoàn chạy tới chạy lui mặt đầy hoảng hốt.Trong đại sảnh rộng lớn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô:Quản gia đầu đầy mồ hôi. Hôm nay, Ngũ tiểu thư cùng Thất vương gia bệnh nặng sắp quy tiên thành thân. Vậy mà sáng sớm có người báo lại, nha hoàn bên người Ngũ tiểu thư té xỉu ở bên cạnh ao sen, mà Ngũ tiểu thư đã biến mất không thấy.Tin này làm mọi người kinh ngạc, tuy rằng ngày thường Ngũ tiểu thư không chịu gặp ai, nhưng hôm nay không giống mọi ngày. Mặc kệ sống hay chết, phải đem nàng đưa lên kiệu hoa, bằng không như thế nào ăn nói với hoàng thượng?Một gã sai vặt vội vàng chạy vào đại sảnh.Thượng thư đại nhân ngồi ở vị trí chủ thượng liền bước nhanh đi ra ngoài. Những người còn lại nhanh chóng đuổi kịp, chậm rãi hướng tới hoa viên có hồ sen mà đi.Còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng khóc:Không biết ai hô một tiếng, hạ nhân xung quanh nhanh chóng tản ra để lộ người ở trung tâm.Một tiểu cô nương chỉ tầm mười ba tuổi đang khóc thút thít ôm một nữ tử mặc giá y đỏ thẩm nhưng đã ướt sũng hai mắt nhắm nghiền.Nhạc Chí Châu đến gần, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của nữ tử, mặt không đổi sắc hỏi.Một hạ nhân người ướt sũng trả lời.Nhạc Chí Châu thở sâu, rõ ràng đối với nữ nhi có chết hay không không có cảm giác, chỉ lo như thế nào ăn nói với hoàng thượng.Hôn sự này là do thánh thượng hạ chỉ, nay người chưa lên kiệu hoa đã chết, nhất định có người bỏ đá xuống giếng. Thất vương gia kia cũng sắp bước chân vào quan tài, thánh thượng tứ hôn vốn là xung hỉ. Nay còn chưa xung hỉ, tân nương tử đã chết, sẽ bị coi là điềm xấu.Người vừa nói Ngũ tiểu thư không còn thở đột nhiên kêu lên.Nhạc Chí Châu lập tức ngồi xổm xuống nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của nữ nhi, quả nhiên đôi mi lay động.Một hạ nhân vội vàng chạy tới, quá mức sốt ruột thiếu chút nữa té ngã.Nhạc Chí Châu quyết định thật nhanh,Chỉ cần qua đại môn, sống chết cũng không phải trách nhiệm của hắn. Chỉ có thể oán Thất vương gia mệnh cứng rắn, khắc chết tân nương tử, ai cũng không có lời nào để nói.Bốn năm bà mối lập tức xuất động, tiểu nha hoàn áo hồng đầm đìa nước mắt vội vàng đuổi kịp, âm thầm vì tiểu thư kêu oan, nhưng lại không thể làm gì được.Đội ngũ đón dâu thật dài, Thất vương thân mang trọng bệnh không thể đón dâu nên hôm nay đón dâu là Ngũ vương Phong Duyên Thiệu cùng Thất vương một mẹ sinh ra.Phong Duyên Thiệu phong độ tuấn nhã vô song xuất hiện ở trước cửa phủ thượng thư liền hấp dẫn mọi người. Nhạc Chí Châu vội vàng ra đón, dùng ánh mắt ý bảo ba người con trai bên cạnh chạy nhanh lại đây, đem Phong Duyên Thiệu vây quanh ở giữa nhằm ngăn trở tầm mắt.Pháo mừng đốt xong, hai bà mối khí lực lớn đỡ tân nương tử đang bất tỉnh ra phủ, động tác nhanh nhẹn đem nàng nhét vào kiệu hoa. Nhạc Chí Châu đang cùng Phong Duyên Thiệu nói chuyện thấy vậy tâm cuối cùng cũng thả lỏng xuống.Giờ lành đã đến, Phong Duyên Thiệu cáo từ, dẫn theo đội ngũ đón dâu quay về Thất vương phủ.Nhìn theo đội ngũ rời đi, toàn bộ phủ thượng thư đều im lặng thở phào, bất luận như thế nào, hôm nay một cửa này xem như qua.

— —— ———

Ở phố Đồng Tước, Thất vương phủ được quét tước đổi mới hoàn toàn, phủ đệ uy nghiêm toàn màu đỏ thoạt nhìn vô cùng vui mừng.

Bất luận là gã sai vặt, nha hoàn, hộ vệ đều mặc một thân màu đỏ, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện, người người sắc mặt trầm trọng.

Con đường hơn trăm thước tràn đầy dân chúng đến xem náo nhiệt, ồn ào nghị luận.

Thất vương gia này cũng không biết có thể động phòng hay không, thân thể suy yếu đi lại vài bước đều lao lực, khí lực làm cái kia hẳn không có đi?

Chính là tân nương tử đáng thương, ở phủ thượng thư không được sủng ái, cho dù gả cho vương gia làm vương phi, nhưng Thất vương gia không biết khi nào quy thiên, nàng về sau phải thủ tiết.

Bỗng dưng, trong không khí âm thanh vui mừng truyền đến, dân chúng đang bàn tán yên tĩnh lại. Đội ngũ đón dâu từ đầu đường đi tới. Lực chú ý của mọi người đều dừng trên dáng người anh tuấn đang cưỡi ngựa của Phong Duyên Thiệu.

Mọi người không khỏi cảm thán, rõ ràng cùng mẹ sinh ra sao vận mệnh lại khác nhau đến như vậy?

Trước đại môn Thất vương phủ có một đoàn người. Người đứng đầu dáng người cao to gầy yếu mặc một thân hỉ bào rực rỡ, đầu cài ngọc quan. Rõ ràng là ngũ quan tuấn dật nhưng lại tái nhợt không chút huyết sắc rất dọa người.

Kiệu hoa dừng trước cửa vương phủ, Phong Duyên Thiệu đi nhanh hướng tới Thất vương gia Phong Duyên Thương đang ẩn ẩn sắp ngã xuống.

“Thất đệ, cảm giác như thế nào?”

Nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu thở dài.

Mặc dù Phong Duyên Thương đầy người bệnh sắc, nhưng đôi mắt phượng vẫn sâu thẳm như biển, sống mũi kiêu ngạo, đôi môi không chút huyết sắc. Thoạt nhìn yếu đuối nhưng trong nháy mắt giữa ánh mắt kia lại loé lên một tia lạnh lẽo đáng sợ.

“Không có việc gì.”

Hắn thản nhiên nói một câu, nhưng Phong Duyên Thiệu lại có thể nhìn ra hắn phải dùng sức hô hấp.

“Thỉnh Thất vương phi hạ kiệu đi.”

Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Phong Duyên Thiệu biết thân thể Phong Duyên Thương như thế nào, muốn mau chóng thành lễ, hơn nữa bên trong phủ còn một đám triều thần đến xem lễ, thân thể Phong Duyên Thương chỉ sợ là kiên trì không được.

Vài bà mối một đường đi theo kiệu hoa nhấc lên rèm kiệu,

“Thỉnh vương phi hạ kiệu!”

Hô lớn một tiếng, một thân màu đỏ ngồi ở bên trong kiệu kia lại không hề phản ứng. Tất cả mọi người nhìn kiệu hoa, một mảnh yên tĩnh.

“Thỉnh vương phi hạ kiệu!”

Bà mối lại hô lên một tiếng, người ở bên trong vẫn là không phản ứng. Xa xa dân chúng vây xem bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Bà mối liếc mắt nhìn hai vị vương gia, sau đó kéo kéo tay tân nương tử.

“Ai nha, tân nương tử hôn mê!”

Bỗng dưng bà mối kêu lên một tiếng, Phong Duyên Thiệu có chút nhíu mi, cũng không ngờ Phong Duyên Thương ở một bên cũng mạnh mẽ ngã xuống. Hộ vệ phía sau vội đỡ lấy thân mình Thất vương gia kiên trì không được đã hôn mê.

“Vương gia lại hôn mê, Ngũ vương gia, này làm sao bây giờ?”

. Quản gia nghiêm túc thuần thục đem một viên thuốc nhét vào miệng Phong Duyên Thương đang hôn mê bất tỉnh hỏi.

Xa xa thanh âm dân chúng nghị luận đã nhanh chóng truyền đi, bên trong phủ triều thần đến xem lễ nghe được động tĩnh cũng đều hướng tới trước cửa phủ chạy ra.

Phong Duyên Thiệu dò xét qua mạch tự của Phong Duyên Thương, rồi quyết định thật nhanh vẫy vẫy tay,

“Đem Thất đệ cùng Thất vương phi đưa vào động phòng!”

Tất cả mọi người như đã trải qua huấn luyện, hai hộ vệ đỡ Phong Duyên Thương hôn mê rời đi trước, hai bà mối đỡ tân nương tử cũng hôn mê đi ra rất nhanh đuổi kịp, thẳng đến động phòng.

Thất vương gia đại hôn, chú rể – tân nương song song hôn mê bị nâng vào động phòng,  chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hoàng đô. Từ sắp bước chân vào quan tài cho tới trẻ em, thậm chí ngay cả chó hoang trên đường đều nghe phong thanh chuyện này.

(Nguyệt: ta thật ko hiểu ng vs chó so sánh làm gì nha? Tác giả ơi…)

Mọi người thương hại Thất vương gia bị ốm đau tra tấn, càng đồng tình vị tân nương tử kia lập tức phải thủ tiết. Thái bình thịnh thế, xuất hiện chuyện như vậy, tạo thành đề tài câu chuyện của mọi người lúc nhàn rỗi.

Cũng có người bắt đầu suy đoán, đợi đến ngày mai, trước cửa Thất vương phủ tất hồng trù phải biến lụa trắng.

Vận mệnh do trời định, cho ngươi vinh hoa phú quý, lại không nhất định cho ngươi trường mệnh trăm tuổi, thiện tai thiện tai a!

Ở phố Đồng Tước, Thất vương phủ được quét tước đổi mới hoàn toàn, phủ đệ uy nghiêm toàn màu đỏ thoạt nhìn vô cùng vui mừng.Bất luận là gã sai vặt, nha hoàn, hộ vệ đều mặc một thân màu đỏ, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện, người người sắc mặt trầm trọng.Con đường hơn trăm thước tràn đầy dân chúng đến xem náo nhiệt, ồn ào nghị luận.Thất vương gia này cũng không biết có thể động phòng hay không, thân thể suy yếu đi lại vài bước đều lao lực, khí lực làm cái kia hẳn không có đi?Chính là tân nương tử đáng thương, ở phủ thượng thư không được sủng ái, cho dù gả cho vương gia làm vương phi, nhưng Thất vương gia không biết khi nào quy thiên, nàng về sau phải thủ tiết.Bỗng dưng, trong không khí âm thanh vui mừng truyền đến, dân chúng đang bàn tán yên tĩnh lại. Đội ngũ đón dâu từ đầu đường đi tới. Lực chú ý của mọi người đều dừng trên dáng người anh tuấn đang cưỡi ngựa của Phong Duyên Thiệu.Mọi người không khỏi cảm thán, rõ ràng cùng mẹ sinh ra sao vận mệnh lại khác nhau đến như vậy?Trước đại môn Thất vương phủ có một đoàn người. Người đứng đầu dáng người cao to gầy yếu mặc một thân hỉ bào rực rỡ, đầu cài ngọc quan. Rõ ràng là ngũ quan tuấn dật nhưng lại tái nhợt không chút huyết sắc rất dọa người.Kiệu hoa dừng trước cửa vương phủ, Phong Duyên Thiệu đi nhanh hướng tới Thất vương gia Phong Duyên Thương đang ẩn ẩn sắp ngã xuống.Nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu thở dài.Mặc dù Phong Duyên Thương đầy người bệnh sắc, nhưng đôi mắt phượng vẫn sâu thẳm như biển, sống mũi kiêu ngạo, đôi môi không chút huyết sắc. Thoạt nhìn yếu đuối nhưng trong nháy mắt giữa ánh mắt kia lại loé lên một tia lạnh lẽo đáng sợ.Hắn thản nhiên nói một câu, nhưng Phong Duyên Thiệu lại có thể nhìn ra hắn phải dùng sức hô hấp.Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Phong Duyên Thiệu biết thân thể Phong Duyên Thương như thế nào, muốn mau chóng thành lễ, hơn nữa bên trong phủ còn một đám triều thần đến xem lễ, thân thể Phong Duyên Thương chỉ sợ là kiên trì không được.Vài bà mối một đường đi theo kiệu hoa nhấc lên rèm kiệu,Hô lớn một tiếng, một thân màu đỏ ngồi ở bên trong kiệu kia lại không hề phản ứng. Tất cả mọi người nhìn kiệu hoa, một mảnh yên tĩnh.Bà mối lại hô lên một tiếng, người ở bên trong vẫn là không phản ứng. Xa xa dân chúng vây xem bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.Bà mối liếc mắt nhìn hai vị vương gia, sau đó kéo kéo tay tân nương tử.Bỗng dưng bà mối kêu lên một tiếng, Phong Duyên Thiệu có chút nhíu mi, cũng không ngờ Phong Duyên Thương ở một bên cũng mạnh mẽ ngã xuống. Hộ vệ phía sau vội đỡ lấy thân mình Thất vương gia kiên trì không được đã hôn mê.. Quản gia nghiêm túc thuần thục đem một viên thuốc nhét vào miệng Phong Duyên Thương đang hôn mê bất tỉnh hỏi.Xa xa thanh âm dân chúng nghị luận đã nhanh chóng truyền đi, bên trong phủ triều thần đến xem lễ nghe được động tĩnh cũng đều hướng tới trước cửa phủ chạy ra.Phong Duyên Thiệu dò xét qua mạch tự của Phong Duyên Thương, rồi quyết định thật nhanh vẫy vẫy tay,Tất cả mọi người như đã trải qua huấn luyện, hai hộ vệ đỡ Phong Duyên Thương hôn mê rời đi trước, hai bà mối đỡ tân nương tử cũng hôn mê đi ra rất nhanh đuổi kịp, thẳng đến động phòng.Thất vương gia đại hôn, chú rể – tân nương song song hôn mê bị nâng vào động phòng, chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hoàng đô. Từ sắp bước chân vào quan tài cho tới trẻ em, thậm chí ngay cả chó hoang trên đường đều nghe phong thanh chuyện này.Mọi người thương hại Thất vương gia bị ốm đau tra tấn, càng đồng tình vị tân nương tử kia lập tức phải thủ tiết. Thái bình thịnh thế, xuất hiện chuyện như vậy, tạo thành đề tài câu chuyện của mọi người lúc nhàn rỗi.Cũng có người bắt đầu suy đoán, đợi đến ngày mai, trước cửa Thất vương phủ tất hồng trù phải biến lụa trắng.Vận mệnh do trời định, cho ngươi vinh hoa phú quý, lại không nhất định cho ngươi trường mệnh trăm tuổi, thiện tai thiện tai a!

— —— ———

Ban đêm, bên trong Thất vương phủ đèn đuốc sáng trưng. Hộ vệ tuần tra đi qua Lạc Sương Các, nhưng bên trong không có một chút âm thanh. Nến đỏ sâu kín, trong tân phòng tràn đầy không khí vui mừng không có gì ngoài hai đạo thanh âm hít thở đều đều, im lặng đến một cây kim rơi cũng nghe được rõ ràng.

Hỉ giường rộng lớn, hai người thân mang hồng y hai mắt nhắm nghiền, sóng vai nằm ngủ.

Nữ nhân thân hình gầy yếu nhưng vẻ ngoài cũng thu hút, tóc dài màu đen xõa ở trên giường cùng với gương mặt tái nhợt. Dù nhắm hai mắt nhưng có thể nhìn ra được là một tiểu mỹ nhân. Thân hình cùng màu da tái nhợt, thoạt nhìn có điểm điềm đạm đáng yêu.

Bỗng dưng, mi mắt nữ nhân giật giật, ngay sau đó, bên miệng phát ra một tiếng khàn khàn nức nở.

“Đau quá.”

Nhạc Sở Nhân cố sức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt ánh sáng quá mức chói mắt, chỉ có thể nhắm lại.

Như thế nào vừa ngủ mà cảm giác toàn thân đều đau quá, đặc biệt ngực lại như có kim đâm.

Trước khi ngủ nàng không làm cái gì nha, chỉ là đem hai con hồng thiềm thừ (cóc ba chân) đặt ở trong ly thủy tinh, tính hôm nay nhìn xem con nào có thể thắng. Nàng muốn lấy nọc độc của con thắng dưỡng cổ, sau đó đưa cho lão thái bà nếm thử trước.

Nga, đau quá!

Nhạc Sở Nhân nâng lên cánh tay trái không có khí lực, tính lấy ngân châm đầu giường châm chính mình vài cái, nếu không tình trạng này sao được.

Tay hướng tới bên trái sờ soạng, kết quả đụng đến một cái gì đó buộc chặt mang theo nhiệt độ.

“Ân?”

Đây là cái gì? Đầu óc Nhạc Sở Nhân bình tĩnh lại một chút, ngay sau đó mạnh mẽ trợn mắt, đó là một người!
  
Mạnh mẽ quay đầu, quá mức nhanh khiến trong đầu một trận choáng váng nhưng lại không trở ngại tầm mắt của nàng. Bên trái nằm một người! Hơn nữa hắn đang nhìn nàng!

Không gian nhất thời yên lặng, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, hắn nhìn Nhạc Sở Nhân. Đấy mắt của nàng nghi hoặc khó hiểu, đáy mắt của hắn trầm tĩnh như nước.

Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân mới phát giác đây không phải mộng, trước mắt quả thật là một người, lại còn là một nam nhân tóc dài mặc hồng y!

Nam nhân? Dựa vào!

Nhìn bộ dạng của hắn, đây là đóng phim cổ trang? Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, giường này cũng đủ cổ!

Theo sau thấy được cánh tay chính mình, ân? Nàng như thế nào cũng mặc váy dài hồng y?

Chậm rãi sờ sờ trên người, vải dệt tay nhìn cũng giống nhau, hơn nữa thực quan trọng là, thân thể này gầy đến khó coi.

Đây không phải nàng, nàng không gầy như vậy! Mạnh mẽ nâng lên hai tay giơ lên trước mắt, chăm chú nhìn mười ngón tay gầy đến da bọc xương, mạch máu màu xanh đều lộ ra. Đôi tay giống móng vuốt gà dường như cũng không phải của nàng!

“Ta dựa vào! Đây là nằm mơ đi!”

Mạnh mẽ nhắm mắt lại dùng sức dụi mắt, trước mắt hết thảy cũng chẳng thay đổi.

Nàng chống thân mình đau đớn ngồi dậy, đau đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cước bộ lảo đảo đi quanh phòng, đập vào mắt đều hết thảy cổ kính, hơn nữa chiếu sáng cư nhiên vẫn là ngọn nến.

Nhạc Sở Nhân có điểm hoảng, không giống bắt cóc, không giống nằm mơ, nhưng đây là chỗ nào? Rõ ràng tối hôm qua nàng nằm ở trên chiếc giường mềm mại của mình ngủ. Đầu giường còn có đèn bàn, tủ đầu giường còn có một con chim cánh cụt, còn có ảnh chụp nàng cùng con rắn đỏ nhỏ của nàng, nhưng là chỉ chớp mắt như thế nào cũng không thấy?

Đây là chỗ nào? Đúng rồi, trên giường có người!

Xoay người cước bộ lảo đảo chạy vội tới bên giường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người từ nãy vẫn nhìn nàng không dời.

Còn chưa mở miệng, người nọ lại đột nhiên nâng mi, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy. Thanh âm thống khổ cắn răng trong căn phòng yên tĩnh có vẻ dị thường vang dội.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, sau đó nhăn mày, hít sâu mấy hơi lại nhìn mặt hắn, người này trúng độc!

Nhìn bộ dáng hắn càng ngày càng thống khổ, Nhạc Sở Nhân không biết có nên giúp hắn một phen không. Nàng không biết người kia là ai, chính mình đột nhiên biến thành như vậy cùng người này có quan hệ gì đó. Nhưng nếu không cứu, người này hẳn sống không được bao lâu, hơn nữa hắn vẫn là vật sống duy nhất nàng nhìn thấy ở đây, có lẽ, hẳn là giúp hắn một phen.

Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cũng không có cái ngân châm nào. Ôi chao, đập vào mắt nàng là mấy cái trâm cài cổ xưa. Thôi đành dùng tạm cái này vậy.

Nàng đi qua cầm vài cái rồi ngồi vào bên giường, thân thủ bắt lấy cổ tay hắn đang buộc chặt dò xét mạch. Ánh mắt đảo qua, quyết định thật nhanh cúi người cởi quần áo hắn ra.

Phong Duyên Thương muốn ngăn cản nhưng đau đớn khiến hắn nói không ra lời, thân thể càng là vì đau đớn co rút không nghe sai sử. Vô lực nhìn nàng cởi quần áo của mình, sau đó một tay cầm trâm bạc hung hăng đâm vào ngực mình.

Đau đớn đánh úp lại, không thể nói chuyện, nữ nhân này rất nhanh cầm trâm bạc đâm các nơi trên thân thể. Đau đớn chính là nhất thời, ngay sau đó thân thể mạnh mẽ thả lỏng, máu ngọt trào lên yết hầu, quay đầu, một ngụm máu đen phun tới gối uyên ương hí thủy bên cạnh, bốc lên một mùi tanh nồng.

Hết chương 1.

Ban đêm, bên trong Thất vương phủ đèn đuốc sáng trưng. Hộ vệ tuần tra đi qua Lạc Sương Các, nhưng bên trong không có một chút âm thanh. Nến đỏ sâu kín, trong tân phòng tràn đầy không khí vui mừng không có gì ngoài hai đạo thanh âm hít thở đều đều, im lặng đến một cây kim rơi cũng nghe được rõ ràng.Hỉ giường rộng lớn, hai người thân mang hồng y hai mắt nhắm nghiền, sóng vai nằm ngủ.Nữ nhân thân hình gầy yếu nhưng vẻ ngoài cũng thu hút, tóc dài màu đen xõa ở trên giường cùng với gương mặt tái nhợt. Dù nhắm hai mắt nhưng có thể nhìn ra được là một tiểu mỹ nhân. Thân hình cùng màu da tái nhợt, thoạt nhìn có điểm điềm đạm đáng yêu.Bỗng dưng, mi mắt nữ nhân giật giật, ngay sau đó, bên miệng phát ra một tiếng khàn khàn nức nở.Nhạc Sở Nhân cố sức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt ánh sáng quá mức chói mắt, chỉ có thể nhắm lại.Như thế nào vừa ngủ mà cảm giác toàn thân đều đau quá, đặc biệt ngực lại như có kim đâm.Trước khi ngủ nàng không làm cái gì nha, chỉ là đem hai con hồng thiềm thừ (cóc ba chân) đặt ở trong ly thủy tinh, tính hôm nay nhìn xem con nào có thể thắng. Nàng muốn lấy nọc độc của con thắng dưỡng cổ, sau đó đưa cho lão thái bà nếm thử trước.Nga, đau quá!Nhạc Sở Nhân nâng lên cánh tay trái không có khí lực, tính lấy ngân châm đầu giường châm chính mình vài cái, nếu không tình trạng này sao được.Tay hướng tới bên trái sờ soạng, kết quả đụng đến một cái gì đó buộc chặt mang theo nhiệt độ.Đây là cái gì? Đầu óc Nhạc Sở Nhân bình tĩnh lại một chút, ngay sau đó mạnh mẽ trợn mắt, đó là một người!Mạnh mẽ quay đầu, quá mức nhanh khiến trong đầu một trận choáng váng nhưng lại không trở ngại tầm mắt của nàng. Bên trái nằm một người! Hơn nữa hắn đang nhìn nàng!Không gian nhất thời yên lặng, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, hắn nhìn Nhạc Sở Nhân. Đấy mắt của nàng nghi hoặc khó hiểu, đáy mắt của hắn trầm tĩnh như nước.Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân mới phát giác đây không phải mộng, trước mắt quả thật là một người, lại còn là một nam nhân tóc dài mặc hồng y!Nam nhân? Dựa vào!Nhìn bộ dạng của hắn, đây là đóng phim cổ trang? Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, giường này cũng đủ cổ!Theo sau thấy được cánh tay chính mình, ân? Nàng như thế nào cũng mặc váy dài hồng y?Chậm rãi sờ sờ trên người, vải dệt tay nhìn cũng giống nhau, hơn nữa thực quan trọng là, thân thể này gầy đến khó coi.Đây không phải nàng, nàng không gầy như vậy! Mạnh mẽ nâng lên hai tay giơ lên trước mắt, chăm chú nhìn mười ngón tay gầy đến da bọc xương, mạch máu màu xanh đều lộ ra. Đôi tay giống móng vuốt gà dường như cũng không phải của nàng!Mạnh mẽ nhắm mắt lại dùng sức dụi mắt, trước mắt hết thảy cũng chẳng thay đổi.Nàng chống thân mình đau đớn ngồi dậy, đau đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cước bộ lảo đảo đi quanh phòng, đập vào mắt đều hết thảy cổ kính, hơn nữa chiếu sáng cư nhiên vẫn là ngọn nến.Nhạc Sở Nhân có điểm hoảng, không giống bắt cóc, không giống nằm mơ, nhưng đây là chỗ nào? Rõ ràng tối hôm qua nàng nằm ở trên chiếc giường mềm mại của mình ngủ. Đầu giường còn có đèn bàn, tủ đầu giường còn có một con chim cánh cụt, còn có ảnh chụp nàng cùng con rắn đỏ nhỏ của nàng, nhưng là chỉ chớp mắt như thế nào cũng không thấy?Đây là chỗ nào? Đúng rồi, trên giường có người!Xoay người cước bộ lảo đảo chạy vội tới bên giường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người từ nãy vẫn nhìn nàng không dời.Còn chưa mở miệng, người nọ lại đột nhiên nâng mi, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy. Thanh âm thống khổ cắn răng trong căn phòng yên tĩnh có vẻ dị thường vang dội.Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, sau đó nhăn mày, hít sâu mấy hơi lại nhìn mặt hắn, người này trúng độc!Nhìn bộ dáng hắn càng ngày càng thống khổ, Nhạc Sở Nhân không biết có nên giúp hắn một phen không. Nàng không biết người kia là ai, chính mình đột nhiên biến thành như vậy cùng người này có quan hệ gì đó. Nhưng nếu không cứu, người này hẳn sống không được bao lâu, hơn nữa hắn vẫn là vật sống duy nhất nàng nhìn thấy ở đây, có lẽ, hẳn là giúp hắn một phen.Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cũng không có cái ngân châm nào. Ôi chao, đập vào mắt nàng là mấy cái trâm cài cổ xưa. Thôi đành dùng tạm cái này vậy.Nàng đi qua cầm vài cái rồi ngồi vào bên giường, thân thủ bắt lấy cổ tay hắn đang buộc chặt dò xét mạch. Ánh mắt đảo qua, quyết định thật nhanh cúi người cởi quần áo hắn ra.Phong Duyên Thương muốn ngăn cản nhưng đau đớn khiến hắn nói không ra lời, thân thể càng là vì đau đớn co rút không nghe sai sử. Vô lực nhìn nàng cởi quần áo của mình, sau đó một tay cầm trâm bạc hung hăng đâm vào ngực mình.Đau đớn đánh úp lại, không thể nói chuyện, nữ nhân này rất nhanh cầm trâm bạc đâm các nơi trên thân thể. Đau đớn chính là nhất thời, ngay sau đó thân thể mạnh mẽ thả lỏng, máu ngọt trào lên yết hầu, quay đầu, một ngụm máu đen phun tới gối uyên ương hí thủy bên cạnh, bốc lên một mùi tanh nồng.

Đã sửa bởi Lưu Nguyệt lúc 04.02.2018, 20:23, lần sửa thứ 3.