Đọc truyện Cuộc sống hạnh phúc của 1 vợ 5 chồng – Phần 1 Chương 41-45

Phần 1 Chương 41-45

Chương 41
Vương Nhị Ny không biết giải thích như thế nào đối với Tống Đại Lang, nàng đối với cha mẹ hiện tại này có cảm xúc rất phức tạp, nếu nói một chút cũng không khổ sở thì cũng không phải, nhưng cũng không có thống khổ như bọn họ tưởng tượng, nếu như thay thế bằng “Vương Nhị Ny” chân chính thì chắc không đáng giá, cho nên nàng rất nhanh liền dời đề tài đi: “Sau đó, đã bị bức phải bái thiên địa… không có cách khác đành phải đã dùng liên hoàn kế… sau đó thì chạy ra ngoài, đi khách sạn ngồi xe la, Đại Lang ca ca, các huynh sẽ không ghét bỏ lại cùng người khác bái thiên địa chứ?”. Vương Nhị Ny đối với đoạn thời gian đã trải qua, chỉ cảm thấy hữu kinh vô hiểm, dù sao cũng là người hiện đại, nhưng nàng biết người cổ đại đối với loại chuyện lễ tiết này rất là coi trọng.
Trong mắt Tống Tứ Lang hiện lên sự dữ dằn tức giận: “Con mẹ nó, thật sự là cầm thú không bằng”
Tống Nhị Lang an ủi nói: “Nương tử, đừng sợ, nàng có thể trở về, huynh đệ chúng đã rất vui mừng, làm sao sẽ để ý việc này”
Tống Đại Lang hít sâu vài lần mới cảm thấy sự đè nén trong lòng bình phục, hắn mềm nhẹ vỗ vỗ sau lưng Vương Nhị Ny: “Ừm, Nhị Lang nói rất đúng, chúng cũng không phải loại người cổ hủ, làm sao có thể coi trọng việc này”
“Sau đó, về tới nhà, nhìn thấy nhà cửa trống rỗng, khỏi phải nói có bao nhiêu khổ sở, cho rằng… cho rằng sau này sẽ không còn được gặp lại các huynh”. Nói đến đây Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, cái loại cảm giác e ngại hít thở không thông này, còn giống như rõ ràng trước mắt, mãi đến khi nàng một khắc kia mới phát hiện, tại một thế giới xa lạ như vậy, chỉ có năm huynh đệ Tống gia mới là thân nhân của nàng.
“Đừng khổ sở, không phải đã trở về rồi sao, chúng lại ở cùng nhau, nương tử, nàng không biết, khi chúng đi đến nhà nàng đón nàng, nhìn thấy người đi nhà trống, cái loại tư vị này…”. Tống Tam Lang nói đến đây, không nói tiếp nữa, bởi vì cái loại tâm tình sợ hãi mất mát này, hắn không bao giờ muốn nghĩ đến nữa.
Vương Nhị Ny nhu thuận gật gật đầu: “Tam Lang ca ca, đừng khó chịu, nói thế nào sao mà khéo, vừa trở về các huynh cũng về? còn tưởng rằng là đang nằm mơ”
“Có thể là ông trời giúp chúng, lúc đó bạc đều dùng hết, đại ca nói cho dù bán nhà cũng phải tìm thấy nàng, vốn muốn đại ca cùng nhị ca trở về, nhưng lúc đó ngay cả tiền ăn cơm đều không có, thật sự quẫn bách vô cùng, dứt khoát đều đã trở về, chúng mấy ngày trước đã vào trong trấn, nàng còn nhớ Triển lão tứ bán đậu phụ kia không?” Kỳ thật còn rất nhiều tình huống Tống Tam Lang không có nói, bọn họ vì tiết kiệm tiền ngay cả khách sạn đều không vào, trực tiếp tìm một cái ngõ cụt ngồi nghỉ, trải qua từng đêm.
“Ừm, nhớ được”
“Triển lão tứ cũng là người trong Ngưu Hà thôn của chúng, nhớ hắn từng nói, lá rụng về cội, sau này thế nào cũng sẽ trở về Ngưu Hà thôn, lúc cần dùng tiền gấp sợ nhất là bị người ép giá, Triển lão tứ không phải kẻ dối trá, nghĩ nên bán cho hắn, ít nhất có thể lấy được một cái giá tốt”. Vương Nhị Ny tập trung tinh thần nghe, thúc giục hỏi: “Sau này thế nào?”
Tống Tam Lang uống môt ngụm nước: “Thật không ngờ hắn lại đi chỗ khác, cha của Triển lão tứ thật sự là một người phúc hậu, nghe xong việc của chúng, dám để chúng ở trong nhà hắn chờ Triển lão tứ trở về, nói nhà bọn họ nhất định sẽ mua, có thế chờ thêm hai ngày nữa không”
“Vậy có bán không?” Vương Nhị Ny biết trừ phi là trong nhà xảy ra đại sự, bằng không bình thường là sẽ không bán.
” không đợi đến người trở về… Tối hôm kia Tứ Lang nằm mơ, nói nàng đã về nhà còn đang khóc a, tính tình hắn nóng nảy nàng cũng biết, mặc kệ có phải là ban đêm hay không, mặc quần áo đòi trở về!”
“Tứ Lang ca ca…” Vương Nhị Ny một trận cảm động, nắm giữ tay Tống Tứ Lang, nhẹ nhàng vuốt ve vết chay trong lòng bàn tay hắn.
Tống Tứ Lang nhìn thấy Vương Nhị Ny ẩn tình nhìn chăm chú vào bản thân, có chút vô thố xoay mặt, trên khuôn mặt kiên cường kia hiện lên màu đỏ cực nhẹ: “Đừng nghe tam ca nói lung tung, khi nào thì như vậy chứ”
” làm sao mà nói lung tung, đệ không phải còn thiếu chút nữa sẽ khóc sao? Nói nương tử khóc thương tâm như vậy, chúng không mơ thấy, trong lòng căn bản là không có nàng… Lại nói chúng không có biện pháp, suốt đêm chạy trở về, vẻn vẹn đi một buổi tối a”. Tống Tam Lang nói đến đây tựa hồ nhớ lại một ngày trải qua kia, vốn chỉ là bán tín bán nghi, nhưng dưới sự kiên định của Tống Tứ Lang, cuối cùng thế nhưng tất cả đều mang theo chờ mong, càng đến gần cửa nhà càng khó có thể áp chế cảm xúc khẩn trương, sợ lại mừng hụt một hồi.
“Một buổi tối? Tại sao không mướn xe?” Trong mắt Vương Nhị Ny hàm chứa nước mắt, đau lòng nói.
” không sao, chúng từ nhỏ đã quen, không mệt”
Vương Nhị Ny cúi đầu, chỉ cảm thấy rốt cuộc nhịn không được khóc ra, nàng ôm chặt lấy thắt lưng của Tống Đại Lang, oa oa khóc: “Đều là, căn bản không nên cùng bọn họ trở về, kỳ thật vốn không muốn trở về”
“Nương tử, đừng khóc, sao lại là lỗi của nàng chứ, ai da…” Tống Nhị Lang chân tay luống cuống, chà xát bàn tay nửa ngày, cũng không biết an ủi như thế nào.
“Chính là lỗi của “. Vương Nhị Ny càng thương tâm, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đều là nước mắt, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Tống Đại Lang yêu thương sờ sờ đầu Vương Nhị Ny chôn ở trong lòng mình: “Mặc kệ thế nào, nàng xem, hiện tại chúng đều ở cùng với nhau, nên cao hứng mới đúng, nghe lời, đừng khóc nữa, qua mấy tháng nữa nương tử cũng tròn mười lăm tuổi, phải giống một người lớn, có phải hay không?”
” mới không phải là tiểu hài tử”. Vương Nhị Ny ngừng khóc, có chút ngượng ngùng ngồi thẳng thân mình.
“Động một chút liền khóc nhè, còn không phải tiểu hài tử?” Tống Tam Lang trêu ghẹo ninh ninh cái mũi nhỏ của Vương Nhị Ny buồn cười nói.
Tống Tam Lang chọc một hồi, không khí trong phòng lập tức liền sinh động hẳn lên, mọi người ngươi một câu, một câu, rốt cục đem Vương Nhị Ny dỗ vui vẻ, lại ăn cơm, mấy người ngươi ôm một lát, hôn một cái, vành tai tóc mai chạm vào nhau, nếu không phải bận tâm Vương Nhị Ny hôm qua đã chịu qua một hồi, thân thể chịu không nổi, thật đúng không biết sẽ như thế nào.
Sau khi ngủ trưa, mọi người liền bắt đầu thu thập này nọ, thì ra Tống Đại Lang tuy rằng cảm thấy Vương Nhị Ny chạy trốn là biện pháp tuy tốt, nhưng sợ ngăn không được có người khả nghi sẽ đuổi đến đây, tuy rằng bọn họ có hôn thư trong tay, nhưng mà thế đạo này… Bọn họ không quyền không thế, nếu gặp chuyện còn không nhất định sẽ bình an, vẫn sớm chuyển đi là tương đối tốt nhất, quyết định đi tìm một chỗ ở trong trấn, tìm chút nghề nghiệp, thì không sợ nữa.
Vương Nhị Ny tuy rằng luyến tiếc căn nhà đã sống trong một thời gian dài như vậy, nhưng biết Tống Đại Lang băn khoăn là đúng, cũng bắt đầu giúp đỡ thu thập này nọ.
Sau khi Tống Đại Lang biết chỉ có Lưu thẩm thấy Vương Nhị Ny trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm chút thức ăn đi đến nhà Lưu thẩm, dặn dò nửa ngày, nếu có người tới hỏi, chỉ nói bọn hắn không tìm thấy nương tử, cuối cùng chuyển đến chỗ khác.
Cách mấy ngày, Tống Tam Lang ở trong trấn thuê một căn nhà, cả nhà bọn họ liền chuyển đi, trong bóng đêm tối như mực, chỉ có một chút ánh sáng đến từ thôn nhỏ, chậm rãi biến mất ở trong màn đêm, Vương Nhị Ny dựa vào trong lòng Tống Đại Lang, luyến tiếc nhìn… nàng nghĩa mặc kệ đi đến nơi nào, sau này trải qua như thế nào, nàng đều sẽ nhớ về cuộc sống ở đây.
Tống Tam Lang thuê một tiểu viện, chỉ có hai gian, một phòng bếp, một phòng ngủ, tuy rằng nhỏ, nhưng huynh đệ Tống gia cùng Vương Nhị Ny đều thật thỏa mãn, rửa ráy một hồi, thu thập mấy ngày, đem nhà ở đơn sơ, bố trí ấm áp mà khéo léo.
Bất quá bố trí đều là do Tống Đại Lang làm, Vương Nhị Ny cũng đi theo giúp việc, nàng phát hiện Tống Đại Lang rất có thiên phú, một cái ghế mây nho nhỏ, bàn vuông nhỏ, đặt ở vị trí mà Tống Đại Lang nói liền cảm thấy một hương vị khác, nếu đưa đến hiện đại tuyệt đối là một nhà thiết kế.
Từ sau khi gặp lại, Vương Nhị Ny quả thật bị nuông chiều không chịu nổi, ăn cơm có Tống Đại Lang đút, mặc quần áo có Tống Nhị Lang, đi chỗ nào đều có Tống Tứ Lang ôm, chải đầu có Tống Tam Lang, ngay cả Tống Ngũ Lang cũng biết lấy nước cho nàng rửa chân, huynh đệ Tống gia mất mà tìm lại được, thật sự là nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, quả thật không biết yêu thương như thế nào, Vương Nhị Ny tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng yên lặng tiếp nhận, nàng biết, đây là biểu hiện của cảm giác thiếu sự an toàn, mọi người đều chưa có cảm giác chân thật, kỳ thật nàng cũng như thế, hận không thể ngày ngày ở cùng nhau như vậy.
Hôm nay, mấy huynh đệ Tống gia đều ra ngoài làm việc, trải qua sự tình lần trước, mặc kệ bận bịu bao nhiêu, trong nhà sẽ ở lại một người bảo vệ Vương Nhị Ny, sợ bị người tìm thấy, xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Vương Nhị Ny ăn cơm trưa, đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy cổ ngứa vô cùng, nàng đẩy cái tay gây họa kia ra, hờn dỗi nói: “Đại Lang ca ca, đừng, ngứa”
“Sao chỉ biết có mỗi đại ca, nương tử, nàng không nhớ sao?”
Vương Nhị Ny nghe được thanh âm, đột nhiên mở mắt, ánh mắt cười như trăng non cong cong, thanh âm sáng sủa, không phải Tống Tam Lang còn là ai: “Tam Lang ca ca!”
Vào trấn ngày thứ hai, Tống Tam Lang đến phòng thu chi làm việc, bởi vì cách khá xa, trực tiếp ở trong cửa hàng, không nghĩ đến hôm nay thế nhưng trở về.
Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny lộ ra kinh hỉ tươi cười, trên má phấn đô đô có lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng yêu thương không chịu được, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, dùng cằm cọ cọ tóc nàng, trêu ghẹo nói: “Nhìn thấy Tam Lang ca ca, vui không?”
“Ừm… sao huynh có thể trở về?”
“Hôm nay là ngày lãnh tiền công, xin nghỉ trở về nhà, xem, đây là mua cho nàng”. Tống Tam Lang từ trong ngực lấy ra một dây vấn tóc màu hồng.
Một cặp dây này có chút thô ráp, màu nhuộm có chút không đều, nhưng Vương Nhị Ny vẫn vui vẻ nhận: “Thật đẹp, Tam Lang ca ca huynh làm sao mà biết dây cột tóc của hỏng rồi?”
Tống Tam Lang vốn bất an không yên, cảm thấy thứ này có chút thô ráp, nhưng hiện tại hắn quả thật không có nhiều tiền như vậy, thấy Vương Nhị Ny vui vẻ, trong lòng có chút ê ẩm, cảm thấy nương tử thật sự hiểu chuyện, lại có chút ngọt ngào, cảm thấy bản thân mua là đúng: “Lúc đi nhìn thấy, thật sự thích sao?”
“Ừm, chỉ cần Tam Lang ca ca cho, đều thích”. Vương Nhị Ny không phải là kẻ ngốc, làm sao không hiểu nỗi băn khoăn của Tống Tam Lang, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tống Tam Lang, còn không quên ở trên má hắn hôn một cái.
Trong lòng Tống Tam Lang càng ngọt ngào, làm sao có thể buông tha nàng, một phen ôm mặt Vương Nhị Ny, trực tiếp hôn lên.
Chương 42
Trên người Tống Tam Lang còn mang theo rét lạnh bên ngoài phòng, nhưng trong miệng hắn lại nóng như dung nham, khiến Vương Nhị Ny ngọt ngào, vốn chỉ là nụ hôn mềm nhẹ yêu thương, cuối cùng phát triển thành không thể vãn hồi, Vương Nhị Ny tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng vẫn mang theo chút lý trí, ngượng ngùng hỏi: “Đại Lang ca ca đâu?”

“Theo nhị ca vào trong vườn, ưm… nương tử, cái miệng nhỏ nhắn cũng thật ngọt…” Tống Tam Lang nhìn bộ dạng Vương Nhị Ny kiều diễm, môi đỏ bị hôn sưng như một đóa hoa vừa mới nở rộ, càng khiến trong lòng hắn khó nhịn, liền phủ lên, cắn vành tai nàng, từ cổ trắng nõn không ngừng hôn xuống.

Vương Nhị Ny run rẩy ‘a’ một tiếng, đặt tay trên thắt lưng của Tống Tam Lang, gắt gao nắm chặt, nàng ngửa đầu, nhận nụ hôn của Tống Tam Lang… Bất quá lập tức cảm thấy ngực một trận lạnh lẽo, mê mang mở mắt, thì thấy Tống Tam Lang đã thoát áo khoác của nàng, lộ ra cái yếm hồng đào.

Tống Tam Lang nhìn chỗ đó hơi nhô lên, nuốt nước miếng nói: “Nương tử, không nghĩ đến mấy ngày không gặp, nó càng đẫy đà”

Vương Nhị Ny đã trải qua tư vị nam nữ, nàng đã không còn là người cái gì cũng đều không hiểu, thân thể mình tựa hồ có trí nhớ, nghĩ Tống Đại Lang ngày đó khiến nàng run rẩy, càng khó nhịn vặn vẹo thân mình, cảm thấy cả người khô nóng lợi hại, ngượng ngùng nói: “Tam Lang ca ca, đừng nhìn như vậy”

“Ha ha, nương tử thẹn thùng? Đừng sợ… Tam Lang ca ca sẽ rất nhẹ rất nhẹ, ngày đó nàng ở dưới thân Đại Lang ca ca không phải rất vui vẻ sao? Ừm, đừng sợ”. Tống Tam Lang ôn nhu dỗ, cách cái yếm trực tiếp hôn hạt châu đẫy đà, chỉ cảm thấy hương thơm không hiểu xông vào mũi, thân thể nhỏ nhắn trong lòng càng chấn động, thân mình căng thẳng.

Tống Tam Lang nhẹ tay vỗ vỗ sau lưng Vương Nhị Ny, mồm miệng không rõ an ủi nói: “Ưm… thả lỏng, đừng sợ… thật sự là ngọt ngào”

Vương Nhị Ny dưới sự trìu mến của Tống Tam Lang, dần dần thả lỏng thân thể, ngực không bị khống chế nhô cao, tựa hồ là mời Tống Tam Lang càng hôn sâu.

Sự chủ động khó có được khiến Tống Tam Lang đỏ ánh mắt, thở hổn hển vài lần, khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh một ít, nhưng mà cúi đầu nhìn thấy cái yếm ướt át dán lên vùng đẫy đà kia, chỉ cảm thấy đầu ‘ông’ một tiếng, cái gì băn khoăn đều biến mất ở đâu đấy, trên tay nhanh chóng đem cái yếm lột xuống, hai luồng phấn bạch rõ ràng xuất hiện trước mắt.

Bản năng Vương Nhị Ny vội vàng dùng tay bảo vệ trước ngực, sắc mặt đỏ ửng nói: “Tam Lang ca ca, huynh làm đau”

Trên bờ vai mượt mà kia, có một vết hồng ngấn tinh tế, hiển nhiên là vừa rồi Tống Tam Lang kích động quá mức, lúc kéo xuống thời điểm hằn, Tống Tam Lang chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, cúi đầu xuống, nhợt nhạt hôn lên: ” là Tam Lang ca ca kích động, còn đau không?”

Vốn chỉ là hôn trấn an, dần dần biến thành lửa nóng, ở trên vai để lại ấn ký ướt sũng, thân mình Vương Nhị Ny mẫn cảm lợi hại, nhịn không được cảm giác tê ngứa kia ‘ưm’ ra tiếng.

“Thật sự là tiểu nha đầu mê người!” Tống Tam Lang nghe xong càng kích động, một phen ôm lấy Vương Nhị Ny đặt ở trên đùi, tay kia cũng là bắt lấy phần đẫy đà của Vương Nhị Ny, mềm nhẹ dỗ dành: “Ngoan, để Tam Lang ca ca nhìn xem, có phải nhiều hấp dẫn hơn không?”

Vương Nhị Ny bị ánh mắt nóng bỏng Tống Tam Lang khiến càng ngượng ngùng, quay mặt lắc đầu, cũng không muốn nói chuyện.

Bộ dạng ngượng ngùng kia khiến Tống Tam Lang càng trìu mến, cảm thấy thật sự là nũng nịu đáng yêu, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn ở trên tay nhỏ bé trắng nõn kia, hôn một ngón tay, gỡ một ngón… Dần dần phần xinh đẹp đẫy đà kia, nở rộ ở trong tầm mắt của Tống Tam Lang.

“Xem, chỗ này còn nhỏ như vậy, giống như tiểu đậu đỏ, ưm… Khi nào thì biến thành quả đào?” Tống Tam Lang không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào, còn không quên chế nhạo Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny vừa xấu hổ, nâng tay đánh, cánh tay kia vừa mới nâng lên, liền kéo phần đẫy đà thoải mái lộ ra độ cong xinh đẹp, Tống Tam Lang nhìn mà mắt choáng váng, mãi đến khi trên mặt trúng một cái đánh, mới hồi phục tinh thần lại: “Đau!”

“A, Tam Lang ca ca!” Vương Nhị Ny căn bản không có dùng sức, đã nghe thanh âm kêu đau của Tống Tam Lang, trong lòng bất an xoay đầu qua.

Tống Tam Lang ôm lấy đầu nàng, nhiệt liệt hôn lên, tay kia còn không quên vuốt ve ngực, mơ hồ nói: “Cho đi, nha, thật sự là chịu không nổi, bảo bối của …”

Trong lúc hai người rơi vào cảnh đẹp, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã: “Nương tử, mở cửa nhanh!”

” là Nhị Lang ca ca!” Vương Nhị Ny bị dọa nhảy dựng, đã thấy Tống Tam Lang nhanh tay lẹ mắt đưa quần áo cho nàng, đi mở cửa trước.

Tống Nhị Lang ôm Tống Đại Lang sắc mặt tái nhợt đến đầu giường gần lò sưởi: “Tam đệ? Đệ đã về?”

“Đại ca làm sao vậy?”

“Hôn mê rồi”

“Sao có thể? Mấy năm nay đều là tốt, cho rằng…” Trong mắt Tống Tam Lang có sự sốt ruột, xem xét sắc mặt của Tống Đại Lang.

Vương Nhị Ny chân tay luống cuống, qua một hồi lâu mới đi lấy chậu nước ấm lại, nhúng ướt khăn tay, mềm nhẹ lau mồ hôi trên mặt của Tống Đại Lang: “Đại Lang ca ca… Huynh ấy làm sao vậy? Có nên mời đại phu cho huynh ấy không?”

“Mời cũng vô dụng, bệnh này của đại ca đã có từ trong bụng mẹ, thân thể yếu ớt, đi nấu thuốc… Còn có một ít thuốc dự phòng”. Tống Tam Lang nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

“Đại Lang ca ca, có phải rất khó chịu hay không… huynh phải cố chịu đựng”. Vương Nhị Ny gắt gao nắm giữ tay Tống Đại Lang, đau lòng nói.

“Ai, đều là không tốt”. Trên mặt Tống Nhị Lang mang theo hối hận.

“Nhị Lang ca ca, việc này sao lại có liên quan đến huynh?”

“Bệnh này của đại ca mấy năm nay đã không còn tái phát, cho rằng đã tốt, hôm nay huynh ấy muốn theo xuống ruộng làm việc, liền không có ngăn cản, làm chưa đến nửa ngày, người bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh”. Sau khi chuyển vào trong trấn, huynh đệ Tống gia mua hai mẫu ruộng gần đấy, so với ruộng của bọn họ ở Ngưu Hà thôn thì không tốt bằng, nhưng bọn họ thầm nghĩ trồng chút thực phẩm, cũng không thật để ý.

Mấy ngày gần đây, mắt thấy tuyết tan, đầu xuân, Tống Nhị Lang đã muốn đi làm ruộng, quét tước cỏ dại năm trước, cho thêm đất tốt vào, thay đổi cấu tạo và tính chất của đất đai, hi vọng có thể gia tăng thu hoạch, không nghĩ rằng lại làm cho bệnh của Tống Đại Lang phát tác.

Trên mặt Tống Đại Lang có mồ hôi lạnh, hiển nhiên là phi thường thống khổ, bất quá lập tức lại bắt đầu sốt cao, đút vài lần thuốc cũng không thấy chuyển, cuối cùng vẫn đi mời đại phu đến.

Đại phu bắt mạch, hỏi tình hình gần đây: “Mấy ngày nay lo lắng suy nghĩ hơn nữa đột nhiên sử dụng nhiều sức lực làm việc, bị phong hàn, vốn là xương cốt yếu ớt, nên tổn thương đến căn cơ”

Vương Nhị Ny nghe xong kinh hãi: “Đại phu, vậy làm sao bây giờ? Có biện pháp không?”

“Trước phải hạ sốt, các người dùng đúng thuốc rồi, tạm thời cứ dùng như vậy, cơn sốt này càng kéo dài, lại càng nguy hiểm, vẫn nên nghĩ biện pháp trị khỏi mới tốt, nhưng mà…” Lão đại phu nhìn bày trí bốn phía, biết nhà này cũng không dư dả, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tống Nhị Lang vội la lên: “Tiên sinh, còn có chuyện gì chưa nói?”

“Đại ca ngươi thân thể yếu ớt, phải dùng chút thuốc bổ, bằng không, rất khó nói có thể vượt qua hay không” Lão đại phu sờ râu nói.

“Thuốc bổ? không phải là nhân sâm chứ?” Vương Nhị Ny đoán.

“Đúng vậy, nhưng mà thuốc này rất quý!”

“Dù quý cũng phải dùng, tiên sinh, ngài viết phương thuốc đi, chúng tôi đi mua”. Vương Nhị Ny nhìn Tống Đại Lang đang mê sảng, đau lòng nói.

Lão đại phu viết vài nét liền cho ra phương thuốc: “Các người cầm phương thuốc đến Nhân Tuệ Đường mua đi, chỗ đó giá cũng vừa phải”

Mấy huynh đệ cầm tiền ra ngoài, bất quá chỉ có thể mua hai lần thuốc, đã vào trấn nhiều ngày, lại phải thuê phòng, lại mua đất, tốn rất nhiều bạc, nhưng cũng không thể nề hà.

Đến buổi tối Tống Tứ Lang cùng Ngũ Lang đều trở về, Tống Ngũ Lang làm tiểu nhị ở tửu lâu trong trấn, Tống Tứ Lang thì đi làm khuân vác, làm việc gì cũng tốn sức.

Vương Nhị Ny cảm thấy bản thân cũng nên làm cái gì đó, nhưng mà nữ tử cổ đại có thể làm việc rất ít, nhiều nhất cũng chỉ là thêu thùa, nhưng tài may vá của Vương Nhị Ny… nàng muốn đi tìm việc làm khác, huynh đệ Tống gia làm sao mà chịu, nói thế nào cũng không đồng ý, liền chết tâm.

Tống Tứ Lang cùng Tống Ngũ Lang nhìn thấy tình hình của Tống Đại Lang, giật nảy mình, Tống Tứ Lang biết cần có nhân sâm, hơn nửa đêm muốn đi hái, nếu không phải nói đã có hai thang thuốc, nói không chừng đã lên đường, Vương Nhị Ny trông chừng Tống Đại Lang cả đêm, làm thế nào cũng không chịu ngủ, chúng huynh đệ khuyên không được, đành phải chiều nàng, đến rạng sáng, Vương Nhị Ny rốt cục chống đỡ không được, tựa vào bên cạnh Tống Đại Lang ngủ.

“Lớn như vậy, khụ khụ… ngủ còn không biết đắp chăn”

Vương Nhị Ny đột nhiên mở mắt, thấy Tống Đại Lang sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt như tinh thần, mang theo sủng nịch không che giấu được nhìn chăm chú vào bản thân, nàng bỗng chốc nhảy dựng lên, ôm cổ Tống Đại Lang: “Đại Lang ca ca, rốt cuộc huynh đã tỉnh!”

“Khụ khụ, nương tử, ha ha… nàng buông ra trước đi!” Tống Đại Lang bỗng nhiên bị ôm, có chút thở không được.

Vương Nhị Ny vội vàng buông ra, lại nhu thuận giúp Tống Đại Lang vỗ vỗ lưng: “Vừa rồi rất vui, thế nào, còn khó chịu không?”

“Ừm, đỡ rồi, đã dọa nàng sợ?” Tống Đại Lang khó khăn lắm mới ngừng ho khan, nhưng trên mặt lại mang theo đỏ ửng mất tự nhiên.

Tống Nhị Lang đang bưng thuốc vào nhà, thấy Tống Đại Lang tỉnh dậy, kinh hỉ nói: “Đại ca, huynh tỉnh rồi”

“Ừm, vất vả cho đệ rồi” Tống Đại Lang tiếp nhận chén thuốc của Tống Nhị Lang, uống từng ngụm. Tống Nhị Lang sờ sờ đầu: “Kỳ thật nương tử mới vất vả, trông đại ca cả một đêm”.

Tống Đại Lang đem chén thuốc đưa cho Tống Nhị Lang, nhịn không được hôn gò má của Vương Nhị Ny: “Vất vả như vậy, làm gì chứ”


Chương 43

Tống Đại Lang chỉ nói mấy câu đã rơi mồ hôi lạnh, Vương Nhị Ny nhìn thấy vành mắt liền đỏ lên: “Đại Lang ca ca, mau nằm xuống”

“Nương tử, không sao, bốc thuốc tốn không ít bạc đi?” Tống Đại Lang nhắm mắt lại một bộ dạng mỏi mệt.

Mấy người trầm mặc không nói chuyện, trên thực tế trong nhà chỉ còn lại có vài đồng tiền… Nếu không phải mang theo lương thực từ Ngưu Hà thôn, thì trong nhà ngay cả gạo cũng đều không có.

Tống Đại Lang làm sao có thể không rõ, thở dài một hơi nói: “Đều là làm phiền mọi người”

“Làm sao có thể, Đại Lang ca ca, huynh nhất định phải mau khỏe”. Vương Nhị Ny túm cánh tay Tống Đại Lang, an ủi nói, giờ phút này chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, bởi vì nàng phát hiện bản thân trừ bỏ an ủi, chuyện gì cũng làm không được.

Tống Tứ Lang cúi đầu sờ sờ mấy đồng trong túi, ngày hôm qua làm khuân vác cả ngày cũng chỉ được mười mấy đồng… Còn không bằng săn thú, hắn tùy ý cầm cái áo, lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, ngoài cửa một mảnh cảnh xuân xán lạn, nhưng lại không phù hợp với tâm tình trầm thấp của hắn. Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng: “Tứ Lang ca ca, huynh đi đâu vậy?”

“Nương tử, ra ngoài tìm chút việc làm”. Tống Tứ Lang nắm chặt quần áo vá đắp nói.

“Hôm nay nghỉ một ngày đi, huynh xem, đã gầy thế này”. Vương Nhị Ny đi qua, sờ sờ gò má có chút gầy yếu của Tống Tứ Lang, mấy ngày nay đã trải qua nhiều việc, mọi người đều có chút mỏi mệt không chịu nổi.

Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy tay nhỏ bé mềm yếu dán lên gương mặt hắn, ôn nhu như lông chim xẹt qua, khuôn mặt kiên cường của hắn giống như là hàn tuyết gặp ánh mặt trời hóa thành xuân thủy, cánh tay duỗi ra, đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng.

“Đừng lo lắng, thân thể tốt a, lại nói nuôi cả nhà vốn là việc nên làm của đám nam nhân chúng “

Lồng ngực dày rộng cứng rắn của Tống Tứ Lang khiến Vương Nhị Ny ấm áp: ” nhưng… nếu không chuyển nhà thì tốt rồi, đều do, không nên cùng bọn họ về nhà, nếu còn ở lại trong thôn, Đại Lang ca ca cũng sẽ không bệnh”. Vương Nhị Ny lòng tràn đầy áy náy.

“Đây là việc của nam nhân bọn, không có liên quan đến nàng, là bọn không bảo vệ tốt nữ nhân của mình”

“Tứ Lang ca ca, thật muốn làm cái gì đó cho các huynh” Vương Nhị Ny cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, thì thào nói.

Tống Tứ Lang nâng cằm Vương Nhị Ny lên: “Con mẹ nó, cả ngày suy nghĩ miên man cái gì chứ? Thật sự là khiến người bận tâm”. Nói xong làn môi nóng rực kia liền phủ lên, mang theo kích tình cuồng nhiệt cùng khát cầu thật sâu.

Vương Nhị Ny bị hôn cả người tê dại, cũng may Tống Tứ Lang cũng biết là đang ở bên ngoài, không dám lỗ mãng, thế này mới ngoan ngoãn buông ra, nhưng mà hắn vẫn luyến tiếc như cũ vuốt ve gò má hồng nhuận của Vương Nhị Ny, ôn nhu nói: ” không cần suy nghĩ lung tung, bằng không sẽ đánh nàng”. Trước một câu ôn nhu như nước, sau một câu cũng tràn ngập ý tứ hàm xúc đe dọa.

Vương Nhị Ny cũng đã sớm quen Tống Tứ Lang như vậy, hé miệng cười, nhu thuận gật gật đầu: “Ừm”. Tống Đại Lang uống thuốc nằm ở trên giường ra mồ hôi, bất quá lập tức tỉnh lại, chợt thấy ngoài cửa đứng một người, bởi vì lưng đối với mặt trồi nên không thấy rõ dung mạo, nhưng dáng người nhỏ gầy dáng kia, khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn cả kinh.

——————

Vương Nhị Ny mua hai củ cải trắng, suy nghĩ lại muốn dùng tiền thừa mua chút trứng gà, thân thể Tống Đại Lang suy yếu như vậy, kỳ thật nên tiếp tục dùng nhân sâm bồi bổ, nhưng… nàng thở dài một hơi, đang chuẩn bị đi đến quầy bán trứng gà, lại bị người phía sau giữ chặt.

“Nương tử!”

“Ngũ Lang, sao đệ lại tới đây”

“Đại ca, bảo tới đây kêu nàng trở về, giúp nàng cầm”. Tống Ngũ Lang không nói hai lời tiếp nhận giỏ rau xanh. Vương Nhị Ny vui cười: “Đệ còn nhỏ a, để cho “

“Cái gì mà nhỏ! đã là người lớn rồi” Tống Ngũ Lang mất hứng ưỡn ưỡn ngực.

“Được, được, được rồi, mua mấy quả trứng gà cho Đại Lang ca ca ăn”. Vương Nhị Ny hé miệng cười, sờ soạng lấy tiền ra, chỉ đủ mua hai quả trứng, nàng chọn nửa ngày, mới chọn được hai quả lớn nhất, cẩn thận đặt vào trong túi.

Tống Ngũ Lang nhìn bộ dạng cẩn thận của Vương Nhị Ny như vậy, trong lòng một trận khổ sở, cúi đầu không nói chuyện, trong lòng lại âm thầm thề, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để nương tử có cuộc sống tốt nhất, cũng để Tống Đại Lang không cần phát bệnh.

Hai người rất nhanh liền về nhà, đã thấy trong nhà mấy huynh đệ đều đến đông đủ, đều là một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, trong lòng nàng cả kinh, kinh ngạc hỏi: “Đây là như thế nào?”

“Nương tử, nàng đã trở lại”. Tống Tam Lang tiếp nhận cái rổ đặt ở một bên, lại thay Vương Nhị Ny xoa xoa mồ hôi trên mặt, đem nàng ôm vào trong ngực, mỉm cười hỏi: “Mệt không?”

” không có, trong nhà có việc gì?”

“Có chút việc, nhưng mà chúng ăn cơm trước đi, đi nấu cơm!” Tống Nhị Lang cầm lấy giỏ rau vào phòng bếp, từ khi Tống Đại Lang bị bệnh mọi việc trong nhà đều do Tống Nhị Lang làm.

“Nhị Lang ca ca, để giúp huynh”. Vương Nhị Ny thoát khỏi ngực của Tống Tam Lang, đuổi theo Tống Nhị Lang.

Tống Nhị Lang bình thường đều sẽ để Vương Nhị Ny ở bên cạnh, không cho Vương Nhị Ny làm việc, mà là thích cảm giác có nàng bên cạnh, nhưng hôm nay lại giữ chặt tay Vương Nhị Ny nói: “Nương tử, nàng đi nói chuyện với Tam Lang cùng Tứ Lang, nấu cơm rất nhanh”

” … Được rồi, chỗ này có hai quả trứng, nấu cho Đại Lang ca ca ăn”. Vương Nhị Ny dè dặt cẩn trọng đem trứng gà đem ra.

Tống Nhị Lang sờ sờ tóc Vương Nhị Ny: “Nương tử, nàng thật sự là tri kỷ, đã biết, nhớ rồi, mau nói chuyện với bọn họ”

Trong lòng Vương Nhị Ny cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc đã phát sinh việc gì? Trong lời Tống Nhị Lang giống như có chuyện, nàng bước nhanh trở về, thấy Tống Đại Lang sắc mặt tái nhợt, lại cố gắng chống dậy ngồi ở mép giường cùng Tống Tam Lang, Tống Tứ Lang nói chuyện, đau lòng không chịu được: “Đại Lang ca ca, huynh nằm đi, đừng lao lực như vậy”

Tống Đại Lang yêu thương sờ sờ tay Vương Nhị Ny: ” không sao, có chuyện muốn nói với bọn họ”

Vương Nhị Ny liền trừng mắt nhìn Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, ý tứ kia không cần nói cũng biết. Tống Tam Lang ha ha cười: “Đại ca, huynh vẫn nằm xuống đi, bằng không nương tử lại mất hứng”

Tống Tứ Lang cũng không nói gì, từ khi Vương Nhị Ny vào nhà, hắn liền không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, tựa hồ là mê muội, lúc này thấy nàng trừng mắt nhìn mình, liền túm nàng lại, gắt gao ôm vào trong ngực, thì thào lẩm bẩm: “Thật đúng là luyến tiếc nàng”


Chương 44

Vương Nhị Ny trong lòng cả kinh, mơ hồ cảm thấy đối phương có chuyện gạt mình: “Tứ Lang ca ca, khoan đã, tại sao huynh lại nói như vậy”

Tống Tứ Lang như là muốn đem Vương Nhị Ny sáp nhập vào trong thân thể của chính mình, ôm chặt Vương Nhị Ny: ” và tam ca sẽ đi xa”

“A! Đi đâu?”

Tống Tam Lang ở bên cạnh, vươn tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của Vương Nhị Ny: “Đi rất xa, nếu thuận lợi thì trong một năm có thể trở về, đến lúc ấy, nương tử của chúng đã là đại cô nương”

“Rốt cuộc là thế nào?” Vương Nhị Ny dùng ánh mắt hỏi Tống Đại Lang.

Tống Đại Lang vươn tay đối với Vương Nhị Ny, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, mới trấn an vỗ vỗ lưng Vương Nhị Ny nói: ” nàng còn nhớ ông lão Tứ Lang đã cứu không?”

“Ừm”. Ông lão kia nửa đêm tự mình rời khỏi, khiến huynh đệ Tống gia lo lắng một phen, nghĩ rằng ông là một người mù, làm sao có thể sống sót, nhưng dù sao cũng là không quen biết nhau, qua một hồi cũng liền quên.

“Ông tìm đến “. Tống Đại Lang nói đến đây thở dài một hơi.

“Ông làm sao mà biết chúng ở đây”

“Nói là đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn thấy”

“Nhìn thấy? Đại Lang ca ca có phải huynh nói sai rồi không, ông không phải là người mù sao?” Vương Nhị Ny không hiểu lắc đầu.

Tống Đại Lang nắm tay nhỏ bé của Vương Nhị Ny, chỉ cảm thấy mềm mại đáng yêu, trong lòng càng yêu thương: “Ông ấy nói lúc đó là dịch dung, ánh mắt kỳ thật là nhìn thấy được”

“Thật không nghĩ đến a, nhưng mà tại sao ông ấy phải dịch dung? Tại sao lại đến tìm chúng ?” Một câu lại tiếp một câu nghi vấn theo nhau mà đến, Vương Nhị Ny càng nghĩ càng không rõ.

“Ông lão kia cũng là người có nỗi khổ… xem như là một người đáng thương, ông xuất thân là đại gia thương nhân, là đệ nhất thương gia của tiền triều trung nguyên – Ngô gia, nàng có từng nghe qua không?”

Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, nàng căn bản chính là hàng giả, nào biết việc này: “Chẳng lẽ ông lão kia chính là hậu nhân của Ngô gia?”

“Ừm, ông tên là Ngô Côn Bằng, chính là hậu nhân duy nhất của Ngô gia, lúc đó thế cục hỗn loạn, Ngô gia lại đắc tội với nội thần của bạo quân Quảng đế, bị vu cáo xét nhà, nhưng có lẽ ông trời thương tiếc Ngô gia, đúng ngày bị xét nhà, nghĩa quân như tia chớp tấn công kinh đô, kinh đô đại loạn, ai còn nhớ đến Ngô gia… Gia chủ của Ngô gia mang theo gia tài cùng nữ quyến trong nhà thừa dịp loạn lạc mà trốn thoát, không nghĩ đến khi tới địa giới của Ngưu Hà thôn chúng, đại quản sự của Ngô gia nổi lên lòng xấu xa, mang theo tâm phúc đắc lực, đem toàn bộ Ngô gia hơn ba mươi người đều giết sạch”

“Như thế mà cũng làm được! nhưng Ngô gia đã có thể chạy trốn tới địa giới của chúng, tất nhiên cũng có mang theo gia đinh đi? Dễ dàng như vậy đã bị…”

“Đại quản sự kia được gia chủ Ngô gia tín nhiệm, làm sao lại nghĩ đến tâm phúc bản thân tín nhiệm nhất sẽ nổi lên tâm tư độc ác như vậy, đại quản sự cũng xảo quyệt, sợ có biến, còn hạ độc trong cơm”

“Thật sự là không nghĩ đến…”

“Sau này đại quản sự kia liền đem gia tài phân cho vài tâm phúc, từ đây mỗi người đi một ngả, đều tiêu dao khoái hoạt”. Nói đến đây Tống Đại Lang trầm mặc không nói gì, tựa hồ tâm sự trùng trùng.

“Ngô Côn Bằng đã là hậu nhân của Ngô gia, lúc đó làm sao có thể chạy thoát ra ngoài?”

“Nói là người không thoải mái không thèm ăn… mới có thế né qua một kiếp này”. Thấy Tống Đại Lang không nói, Tống Tam Lang bổ sung nói.

“… A, đã hiểu”. Vương Nhị Ny vỗ vỗ đầu: “Hôm đoán mệnh, Ngô Côn Bằng nói cái gì mà trăng sáng nhô lên cao, chỉ là đang nói thời gian và địa điểm mà nhà bọn họ bị hại, nhưng hán tử kia tuổi trẻ như vậy, không phải là hung thủ a, việc Quảng đế treo cổ ở trước điện Ngự Tiền không phải là chuyện hơn ba mươi trước sao?”

Tống Tam Lang ấm áp cười: “Nương tử của chúng thật sự là thông minh, mau để Tam Lang ca ca hôn một cái”

Vương Nhị Ny mất hứng trừng mắt Tống Tam Lang: “Tam Lang ca ca, đang nói chuyện nghiêm túc với huynh a”

“Được, được, vẫn là để đại ca nói với nàng đi, cũng là nghe đại ca nói”. Tống Tam Lang sủng nịch lắc đầu nói. Tống Đại Lang thở dài một hơi: “Hán tử kia là con trai nhỏ của đại quản sự”

” hắn quả nhiên là vì báo thù, nhưng việc này cùng Tam Lang ca ca và Tứ Lang ca ca có quan hệ gì?”

“Ngô Côn Bằng đại cừu đã báo, không còn vướng bận, đã muốn trọng chấn gia nghiệp, đem cờ hiệu Ngô gia một lần nữa bay cao”

” là muốn Tam Lang ca ca và Tứ Lang ca đi giúp hắn sao?”

“Ừm, đúng, Ngô gia muốn nhờ giúp đỡ, nàng còn nhớ tấm dư đồ cửu châu kia không?”

“Nhớ, chẳng lẽ Ngô Côn Bằng muốn một lần nữa xây dựng lại, từ nam chí bắc?” Vương Nhị Ny biết việc này không chỉ cần một tấm bản đồ, còn cần một con đường quen thuộc dẫn dắt, có chỗ không phải nói muốn đi là đi, đều phải có liên quan, phải biết lộ trình, nhưng mà việc liên quan đến Ngô gia này đều đã là việc mười mấy năm trước, hiện thời cảnh còn người mất.

“Đúng, thế đạo rối loạn lâu như vậy, sáu năm trước tân đế đăng cơ mới vững chắc, nhưng hàng hóa lại thiếu, đặc biệt là trà tốt ở phía nam này, chỗ chúng đều không nhìn thấy… hiện tại là thời điểm tốt, Ngô Côn Bằng nhớ đến ân cứu mạng ngày đó của chúng, đã muốn để nhà chúng tham gia một phen”

“Rất nguy hiểm, nghe nói có rất nhiều chỗ còn có loạn a, cướp bóc khắp nơi, không được, không thể đi”. Vương Nhị Ny vội lắc đầu nói.

“Con mẹ nó, lũ cướp này chỉ tính là cái lông, nương tử, nàng còn chưa tin sao?” Tống Tứ Lang chẳng hề để ý nói.

” không phải, Tứ Lang ca ca, tục ngữ nói hai đấm khó địch lại bốn tay, còn có Tam Lang ca ca a… không được, không đồng ý”. Vương Nhị Ny càng nghĩ càng sợ hãi.

“Nương tử, đừng lo lắng, Ngô lão gia mướn Hằng Vận Long tiêu cục có tiếng trên giang hồ, mấy người đã gặp qua, nghe nói người người đều là hảo thủ, còn chưa gặp qua địch thủ, lại nói, nhiều người như vậy, mấy chục người a, hơn nữa Ngô lão gia trước kia cũng từng đi qua, sẽ không xảy ra vấn đề gì”. Tống Tam Lang một bộ dạng có lòng tin.

“Tam Lang ca ca, chúng không đi được không?”. Vương Nhị Ny túm cánh tay Tống Tam Lang khuyên nhủ.

Tống Tam Lang thuận thế nắm tay Vương Nhị Ny hôn hôn, yêu thương nói: “Nương tử, đây là một cơ hội khó có được, biết nàng có thể hiểu được, người khác cho dù muốn đi còn chưa có cơ hội a”. Tống Tam Lang là một người khôn khéo, sự việc này hắn phản phản phục phục nghĩ đến rất nhiều lần, lại cảm thấy tuy rằng có vài chỗ hung hiểm, nhưng cũng là vận may khó có được, nhà bọn họ cuối cùng có thể làm giàu hay không cũng chỉ xem lúc này đây, coi như là đập nồi dìm thuyền, trong nhà đại ca thân thể yếu ớt không thể đi, Ngũ Lang còn nhỏ, chỉ còn lại có hắn cùng nhị ca và Tứ Lang, nhưng vẫn nên lưu lại một người ở nhà giúp đỡ, nhị ca là người có khả năng trồng trọt, việc ở lại tất nhiên là huynh ấy.

“Trong nhà hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng tiền bạc thiếu một chút, nhưng vẫn tốt… Tại sao phải mạo hiểm như vậy? từng nghe nói Vân Xuyên toàn là trộm cướp, ngay cả quan phủ đều bất lực, Tam Lang ca ca…” Vương Nhị Ny đến đây thấy Tống Tam Lang quay mặt, lại nói với Tống Tứ Lang: “Tứ Lang ca ca, huynh cũng nhất định phải đi sao?”

Tống Tứ Lang thấy Vương Nhị Ny một bộ dạng sốt ruột, biết là dọa đến nàng: “Nương tử, chúng đều biết, đừng quá lo lắng”

“Các huynh cũng không nghe ! Đại Lang ca ca…” Vương Nhị Ny đem ánh mắt hướng về phía Tống Đại Lang. Tống Đại Lang ôn nhu vỗ vỗ sau lưng Vương Nhị Ny: “Ăn cơm trước đi!” một bộ dạng không muốn nói nhiều.

” nhưng mà…” Vương Nhị Ny thấy Tống Đại Lang thả hai chiếc đũa vào tay nàng, đành phải im miệng.

Tống Nhị Lang đem thức ăn dọn xong, có lẽ là bởi vì sau này sẽ xa nhau, ngay cả chút thịt cất giữ đều làm: “Đều ăn cơm đi!”

Vương Nhị Ny ăn mấy miếng liền không có khẩu vị, vừa nghĩ đến Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang muốn đi mạo hiểm như vậy nàng liền lo lắng vô cùng, làm sao cũng không thể nuốt trôi, nàng đem chiếc đũa đặt ở trên bàn cơm nói: ” ăn no rồi”. Liền quay đầu đi ra ngoài.

Tống Nhị Lang nhìn nhìn bóng lưng Vương Nhị Ny: “Nương tử tức giận?”

“Ừm… không muốn chúng đi”. Tống Tam Lang vô vị nói, nếu có thể hắn cũng không muốn Vương Nhị Ny mất hứng, nhưng mà việc này, vô luận như thế nào cũng không thể nghe nàng.

“Con mẹ nó, đã nói không cần nói với nương tử, nàng nhất định là lo lắng, lần trước sau khi bị bắt cóc, nương tử tuy rằng không nói, nhưng luôn luôn nơm nớp lo sợ, việc này càng khổ sở hơn”. Tống Tứ Lang ‘phách’ đem chiếc đũa để ở trên bàn cơm.

Tống Đại Lang nhíu nhíu đầu mày: “Tứ Lang, đệ nhỏ tiếng chút… nương tử sớm muộn gì cũng cần biết, đừng nhìn nương tử mềm mại, nhưng là một người quật cường, nếu biết các đệ vụng trộm đi, sau này đều sẽ không tha thứ các đệ”

Tống Ngũ Lang lo lắng đứng lên: ” đi thăm nương tử, nói không chừng đã khóc…”

“Đừng đi, để nương tử yên tĩnh một lát đi, trong lòng nàng cần chậm rãi tiếp nhận”. Tống Đại Lang vội ngăn trở nói.

Tống Ngũ Lang bất đắc dĩ ngồi xuống, mấy huynh đệ khác của Tống gia làm sao mà dễ chịu, cho tới bây giờ đều là che chở Vương Nhị Ny, sợ nàng chịu ủy khuất, nhưng cũng biết Tống Đại Lang nói rất đúng, có một số việc phải để bản thân suy nghĩ cẩn thận, bữa cơm này huynh đệ Tống gia đều ăn không yên lòng, ngay cả bình thường khó có được ăn thịt cũng cảm thấy như ăn sáp.

Đến buổi tối, Vương Nhị Ny còn đang tức giận, nàng vẫn cảm thấy cuộc sống trong nhà cũng không đến nỗi tệ, chỉbởi vì Tống Đại Lang bị bệnh và chuyển nhà mới hao hết tài lực, chỉ cần chờ thêm mấy tháng sẽ tốt, làm gì phải đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, kỳ thật nàng nào biết rằng trong lòng nam nhân không phải nghĩ như vậy, luôn hi vọng có thể vực dậy gia đình, có thể để nữ nhân của mình sống tốt, đây là một loại kiêu ngạo thuộc về nam nhân.

Tống Nhị Lang đi vào trong phòng, thấy huynh đệ Tống gia đều đang chờ đợi nhìn mình, lắc lắc đầu: “”Nương tử nói đêm nay muốn ngủ ở phòng bếp”

Trong phòng bếp có một giường nhỏ đặt gần lò sưởi, hai ba người nằm không thành vấn đề, Vương Nhị Ny hiển nhiên vốn định tức giận không nguôi.

Tống Đại Lang thở dài một hơi, suy nghĩ một lát nói với Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang: “Các đệ đi xem nương tử, nếu được thì đêm nay ngủ ở chỗ đó luôn đi”

Tống Tam Lang nhãn tình sáng lên, Tống Tứ Lang cũng nhịn không được thân thể lửa nóng: “Việc này được không?”

“Mau đi đi, ngày mai phải khởi hành, cố gắng cùng nương tử nói chuyện, nàng không phải người không hiểu chuyện, là một cô nương tốt”. Tống Đại Lang nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sắc mặt càng tái nhợt.

Tống Tam Lang nhìn nhíu nhíu đầu mày: “Đại ca, thân thể huynh suy yếu như thế, vẫn nên uống thuốc theo đơn thuốc kia đi, hiện tại không phải đã có bạc sao?” Ngô Côn Bằng không chỉ cho bọn họ tham dự, còn cho một chút bạc, nếu là bình thường Tống Đại Lang nhất định không nhận, nhưng hiện tại tình trạng trong nhà không tốt, cũng liền da mặt dày tiếp lấy, nhưng Tống Đại Lang hiển nhiên không đến thời khắc mấu chốt cũng không dùng bạc này, thân mình yếu như thế vẫn cứng rắn chịu đựng.

” không sao, các đệ mau đi đi”. Tống Đại Lang thúc giục nói.

Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang không có cách, cũng biết đêm nay chính là đêm cuối cùng ở nhà, bọn họ vốn muốn cùng Vương Nhị Ny nói chuyện ngày mai lên đường, nhưng xem nàng tức giận vô cùng cũng không dám nói.

Vương Nhị Ny bình thường đều là do huynh đệ Tống gia thay phiên nhau ôm nàng ngủ, bất thình lình tự mình ngủ, thật có chút không quen, nàng ở trên giường xoay tới xoay lui, nghĩ đến chuyệnban ngày, trong lòng càng hoảng.

Đúng lúc này, chợt thấy cửa bị đẩy ra, Vương Nhị Ny nương theo ánh trăng nhìn thấy Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang đi đến. Vương Nhị Ny xoay lưng không để ý bọn họ.

Tống Tam Lang mỉm cười đi qua, thuận thế đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi: “Còn đang tức giận?”

” không có”

” không có vậy bĩu môi làm gì? Có phải chờ Tam Lang ca ca đến hôn nàng không?” Tống Tam Lang điểm điểm môi của Vương Nhị Ny bởi vì tức giận mà hơi chu lên, trêu ghẹo nói.
Chương 45
Vương Nhị Ny quay đầu không để ý đến Tống Tam Lang, cũng không nói gì… Cái cúi đầu này vừa lúc làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn, Tống Tam Lang nhìn thấy trong lòng một trận lửa nóng, lại nghĩ qua ngày mai, hơn một năm không thể gặp mặt, càng luyến tiếc, nhịn không được khát vọng hôn nhẹ lên.

“Đừng, còn đang tức giận”. Vương Nhị Ny xoay người tránh đi cái hôn của Tống Tam Lang, hầm hừ nói.

Lúc này Tống Tứ Lang cũng đã đi đến, hắn từ bên cạnh ôm lấy Vương Nhị Ny: “Con mẹ nó, nương tử, nàng còn muốn giận đến khi nào?”

Vương Nhị Ny chống lại cái ôm của Tống Tứ Lang, muốn tránh ra: “Các huynh không đồng ý mới thôi”

Tống Tứ Lang làm sao để nàng thực hiện được, càng ôm chặt, ôm lấy hai má của Vương Nhị Ny, trực tiếp hôn xuống, hắn mở ra hai cánh môi mím chặt của Vương Nhị Ny, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, trong khoang miệng ngọt ngào tùy ý hoành hành, muốn thu lấy mỗi một phần mật dịch ấm áp.

Vương Nhị Ny bị hôn đến mù mờ, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính quen thuộc tác nhiễu ở quanh thân, đầu lưỡi lửa nóng kia làm cho nàng cảm giác được khát vọng chiếm đoạt khẩn thiết của đối phương, khiến cơ thể nàng càng như nhũn ra, cả người khô nóng: “Ưm, buông ra!”

” không thích, chết cũng không buông”. Tống Tứ Lang thở hổn hển một hơi, nhắm ngay cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn kia lại hôn lần nữa, lần này càng mãnh liệt hơn lần trước, chỉ hận không thể đem người khảm vào trong thân thể.

Trong phòng, một cô gái nhỏ xinh bị một nam tử ôm vào trong ngực, hai người gắn bó như môi với răng, cô gái kia mặt đỏ như hoa đào, hai mắt mông lung, thở gấp không thôi, quả nhiên một bộ dạng mê người.

Tống Tam Lang ở bên cạnh nhìn đến chịu không nổi, liếm liếm môi, đi đến bên cạnh Vương Nhị Ny, hắn thấy hai người hôn đến khó tách ra, trong lòng có chút ghen tuông, chậm rãi giải khai vạt áo kia, áo lót tuyết trắng bị cởi xuống, lộ ra thân thể tốt đẹp của Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy trên thân một trận mát mẻ, giương mắt nhìn lên, thấy Tống Tứ Lang đã muốn lột áo của nàng, hạt đậu đỏ trước ngực phấn nộn gặp không khí lạnh càng cứng rắn, có vẻ đẫy đà hơn trước một chút: “Tam Lang ca ca, lạnh…”

“Nương tử, ngoan, lập tức sẽ không lạnh”. Tống Tam Lang ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào cảnh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy da thịt trắng nõn trên bả vai kia ở dưới ánh trăng càng phát ra vẻ trong suốt, phần đẫy đà trước ngực lại nhô cao xinh đẹp, như muốn người ngắt lấy, hắn tán thưởng một tiếng, không phải hắn nói khoác, nương tử nhà mình dung mạo dáng người, thật sự là khó tìm, nhịn không được cầm lấy phần đẫy đà kia, nhẹ nhàng bóp.

Môi của Vương Nhị Ny bị lửa nóng kích hôn, phần mẫn cảm trước ngực lại bị vuốt ve nhẹ nhàng, tất cả khiêu khích này khiến thân thể nàng càng mềm nhũn, chịu không nổi cảm giác tê dại, ‘ưm’ một tiếng.

Hai huynh đệ Tống gia chỉ cảm thấy thanh âm này giống từ trên trời buông xuống, khiến vật nam tính của bọn họ càng thêm cứng rắn, trong lòng càng thêm yêu thương, trước mắt kà tiểu nương tử xinh đẹp, thật sự không biết phải yêu thương như thế nào.

Tống Tứ Lang vội vàng nhất, hắn đem Vương Nhị Ny đặt vào trong lòng của Tống Tam Lang, nâng chân nhỏ của Vương Nhị Ny lên, trực tiếp cởi ra chiếc quần chướng mắt kia, mãi đến khi đôi chân trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt mới thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhị Ny thật sự buồn bực, chỉ trong nháy mắt đã bị lột sạch, nàng lại còn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nàng mất hứng đánh đánh cánh tay của Tống Tam Lang, giơ chân nói: “Đừng chạm vào !”

Tống Tứ Lang cầm chân nhỏ đá loạn kia, đôi môi ấm áp hôn dọc theo đôi chân đến bụng, vừa hôn còn không quên đáp lại Vương Nhị Ny, đúng lý hợp tình nói: ” không đụng vào nàng còn đụng vào ai? Chẳng lẽ nàng muốn nam nhân nhà mình đi chạm vào người khác sao?”

Vương Nhị Ny vốn có chút tức giận, nghe xong lời nói cứng rắn này, lại bốc hỏa: “Đi đi, huynh đi trộm hương sẽ không cần huynh nữa”

“Con mẹ nó, nghĩ thật hay a! nàng muốn sống cùng đại ca, đem quăng qua một bên? Hừ, nha đầu xấu xa, thật sự là bị nuông chiều đến hư”. Tống Tứ Lang ngoài miệng tuy rằng nói năng dữ tợn, nhưng động tác lại mềm nhẹ, một đường hôn này đến chỗ đóa hoa kia, nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền tách ra hai chân, khiến cho đóa hoa hồng kiều diễm kia nở rộ, lộ ra hoa tâm phấn nộn.

Hai huynh đệ Tống gia đều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, hoa tâm trắng nõn phấn nộn kia mềm mại vô cùng, còn tiết ra giọt sương trong suốt, thật sự là đẹp không sao tả xiết.

Tống Tứ Lang liếm liếm môi, vẫn nhịn không được khát vọng, cúi đầu xuống, ngậm lấy đóa hoa hồng kia, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm giọt sương tiết ra kia, lại dùng đầu lưỡi vỗ về chơi đùa hoa tâm.

Vương Nhị Ny vốn bị Tống Tam Lang ôm vào trong ngực, tư thế nửa ngồi, lúc này rành mạch nhìn thấy động tác của Tống Tứ Lang, nhìn thấy đầu lưỡi kia duỗi ra co lại, chỉ cảm thấy hình ảnh này kích thích vô cùng, hoa tâm mẫn cảm truyền đến cảm giác tê ngứa, nóng bỏng… Nhịn không được vùng vẫy thân mình: “Tứ Lang ca ca, ngứa”

“Ngứa sao?” Tống Tứ Lang thở hổn hển một hơi, tăng thêm lực đạo, cắn một ngụm. Thân mình Vương Nhị Ny run lên, chỉ cảm thấy chỗ bị cắn vừa tê, vừa ngứa, khiến thân thể nàng càng khô nóng, nhịn không được vươn cao thân thể, khiến cho bản thân càng thêm gần sát Tống Tứ Lang… Theo động tác này, hạt châu phấn nộn đẫy đà kia càng run rẩy, giống như mời gọi, mê hoặc người khác.

Tống Tam Lang nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được hôn lên, hai bên cũng không buông tha, hôn trụ một bên, vuốt ve bên còn lại.

Trong phòng, một cô gái lõa lồ bị hai nam tử vây bên trong, chiếc đùi trắng nõn xinh đẹp bị tách ra, lộ ra bộ phận nhạy cảm của nữ nhân, một nam tử mặt mày kiên cường đang vùi đầu trong đó, cố gắng nhấm nháp hương vị thuộc về cô gái, theo tầm mắt đi lên, chỉ thấy phần đẫy đà của cô gái cũng bị nam tử mặt mày sáng sủa cầm lấy, tùy ý vuốt ve, môi lại tinh tế nhấm nháp hạt châu phấn nộn kia.

Vương Nhị Ny cả người khô nóng vô cùng, chỉ cảm thấy ở bụng từng đợt lửa nóng, hư không lợi hại, nàng đã không phải là lần đầu tiên làm sao mà không biết bản thân muốn cái gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, càng nuốt nước miếng, khó nhịn xoay xoay thân thể, thì ra nàng nhìn thấy hai cái đầu màu đen đang chôn ở trên thân thể của mình, chỉ cảm thấy hương diễm vô cùng, trong lòng không hiểu được mà run rẩy, lại nhìn thấy Tống Tứ Lang tách ra đóa hoa của nàng, lấy ngón tay thay thế đầu lưỡi, dò xét tiến vào, cảm giác dị vật kia đi vào, khiến Vương Nhị Ny sợ run lên: “Thật lạnh! Lấy ra đi!”

Tống Tứ Lang cảm giác được huyệt đạo nhanh chóng khít lấy bao bọc ngón trỏ của mình, càng là khó có thể tiến vào, nghĩ muốn tiến vào, chật hẹp như vậy làm sao có thể chứa được vật nam tính của mình, trên tay lại không có do dự, chậm rãi di động.

“Nương tử ngoan, lập tức sẽ không lạnh”. Tống Tam Lang ngẩng đầu, mềm nhẹ an ủi Vương Nhị Ny, tầm mắt cũng nhìn chằm chằm động tác của Tống Tứ Lang, chỉ thấy ngón trỏ kia mỗi một lần tiến vào đều sẽ mang ra chất lỏng trong suốt, thật sự là mê người.

không khí trong phòng nóng bỏng mà tối tăm, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của nam tử, đồng thời là thanh âm yêu kiều giống như sung sướng lại như thống khổ của nữ tử.

Đến giờ phút này, ba người đều đã động tình không chịu được, Tống Tứ Lang lại nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của mình, đem vật nam tính đáng chú ý nhắm ngay đóa hoa, chỉ chờ một cái dùng sức liền tiến vào, nhưng cho dù dục vọng đã lên não, vẫn không nhịn được lo lắng Vương Nhị Ny có chịu không nổi hay không, có chút do do dự dự, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, ám ách hỏi: “Nương tử, vào nhé?”

Vương Nhị Ny cả người mềm mại, trống rỗng vô cùng, khát vọng tiếp xúc càng sâu, chợt nghe thấy thanh âm của Tống Tứ Lang, giương mắt nhìn vật nam tính không thể bỏ qua kia, gân xanh nổi dậy, rất là dữ tợn, thế nhưng so với mới gặp còn thật lớn, trong lòng nàng căng thẳng, nhịn không được nói: “Tứ Lang ca ca, đừng, sợ…”

Tống Tứ Lang nhịn không được mắng một tiếng, vật nam tính nóng bỏng kia để trên đóa hoa phấn nộn, ma sát qua lại, đúng là khó mà phân biệt, lúc này bảo hắn buông tha, giống như là giết hắn: “Nương tử, nàng tạm thời chịu đựng một chút… không phải nữ tử đều thích thứ to sao, tất nhiên cũng có tác dụng kỳ diệu của nó”.

Tống Tam Lang nhịn không được cười ha ha, hắn mang theo đắc ý dào dạt: “Tứ Lang, nhìn ý tứ của nương tử, trước để cho tới đi”. Nói đến vật kia của Tống Tứ Lang, khiến cho mấy huynh đệ âm thầm ghen tị một phen, thật không ngờ đối với nương tử lại bị ngăn trở, hắn có thể không vui sướng khi người gặp họa sao? Vốn nghĩ Tống Tứ Lang dù sao cũng là đệ đệ, tính tình lại gấp gáp, sợ hắn nhịn không được, muốn cho hắn trước, nhưng nhìn thấy tình huống này, vẫn là để hắn trước đi.

Vương Nhị Ny vừa nghe Tống Tam Lang nói cũng bất chấp thẹn thùng, vội gật đầu: “Ừm, Tam Lang ca ca trước đi”. Nói xong liền đỏ mặt, nàng phát hiện bản thân càng ngày càng mặt dày, lời này còn có thể nói ra, bất quá hằng năm bị năm nam nhân ôm lấy, cho dù là người bình thường cũng sẽ như vậy đi? Huống chi đều là người cảu mình.

Tống Tứ Lang rống giận một tiếng, đem nắm tay hung hăng đập vào lò sưởi đặt gần đầu giường, chỉ có tróc da mới không cảm thấy đau, trên trán gân xanh bạo khởi, hiển nhiên là thống khổ đến cực điểm.

Vương Nhị Ny nhịn không được đau lòng nói: “Tứ Lang ca ca, khó chịu như vậy sao?”

Tống Tứ Lang nắm chặt nắm tay, lắc đầu: ” không sao!”

“Nếu không… huynh thử xem?”

Tống Tứ Lang vừa nghe thấy ánh mắt sáng lên, một dạng mừng như điên, gấp gáp tiến đến. Vương Nhị Ny theo bản năng rụt lui thân thể, thầm nghĩ bản thân có phải không nên mềm lòng hay không, lớn như vậy… là muốn giết nàng chết sao?

Tống Tam Lang cũng không đành lòng để Tống Tứ Lang khổ sở, dù sao cũng là đệ đệ, cố nén khát vọng của bản thân, ôm Vương Nhị Ny vào trong ngực, tách hai chân của nàng ra, hướng về phía Tống Tứ Lang.

“A, Tam Lang ca ca, buông ra, thật xấu hổ”. Vương Nhị Ny thấy bản thân biến thành bộ dạng cực kỳ xấu hổ, mặt hồng như quả táo, lắc lắc thân mình muốn thoát.

Tống Tam Lang đem môi dán lên tai của Vương Nhị Ny, liếm vành tai no đủ, nhỏ giọng nói: “Đừng xấu hổ, như vậy sẽ không đau nhiều, nương tử… Ngoan!”

Danh sách chương: