Cưới Ngay Kẻo Lỡ Võ Hạ Uyên – Chương 399

Chương 399: Cực phẩm

Một tiếng sau Lưu Mẫn An được người phụ trách của khu người mới đưa đến chỗ của Võ Hạ Uyên.

“Bà chủ đến rồi ạ” Người phụ trách khẽ nói.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, vẻ mặt ung dung như thể lần đầu tiên gặp Lưu Mẫn Anh, sau đó cười nói với người phụ trách: “Ù, anh cứ bận việc của mình đi”

Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Lưu Mẫn Anh mở miệng trước,tuy rằng đã cố gắng đè ép âm thanh nhưng vẫn rất trong trẻo đến nao lòng: “Chào bà chủ, tôi tên là Lưu Mẫn An”

Biết được Lạc Vân đã năm lần bảy lượt nhằm vào Lưu Mẫn Anh, Võ Hạ Uyên tự nhiên cũng rất quan tâm đến cô ấy, ngẫm nghĩ một chút rồi cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Mẫn Anh, cô hẳn là cũng biết, nghệ sỹ dưới quyền quản lý của tôi dù có xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa đều sẽ nổi tiếng”

Lưu Mãn Anh gật đầu, trong mắt vừa có hơi mong đợi lại vừa có chút lấy lòng: “Vâng”

“Tôi và nghệ sỹ của mình chưa bao giờ giữ bí mật với nhau” Võ Hạ Uyên nói thẳng vào chủ đề, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng và chân thành, khiến người khác không có sự phòng: “Vì vậy có một số chuyện cô phải thành thật nói với tôi”

Ánh mắt Lưu Mẫn Anh chợt lóe một chút: “Xin bà chủ cứ nói”

“Tại sao…Lạc Vân lại nhăm vào cô vậy?”

‘Võ Hạ Uyên lên tiếng hỏi Lưu Mẫn Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời này: “Cô ấy à…Tôi nghe nói bà chủ mới trở về gần đây, có thể có một số chuyện không biết, tôi coi như xuất đạo cùng lúc với Lạc Vân, khi đó có đôi chút hiểu lầm, dẫn đến cô ta coi tôi như đối thủ cạnh tranh, sau đó có một khoảng thời gian vì trong nhà có chuyện nên tôi rời khỏi, mà Lạc Vân một đường tăng tiến, bây giờ tôi trở lại cô ta có thế vẫn còn nhớ đến khúc mắc lúc trước”

Võ Hạ Uyên gật đầu tiếp tục hỏi: “Trong khoảng thời gian đó chuyện của gia đình cô rất phiền toái hay sao?”

Sắc mặt của Lưu Mãn Anh vẫn không hề thay đối, nhưng bàn tay bên hông lại khẽ run lên: “Khoảng thời gian đó cô tôi năm viện nên tôi phải chăm sóc cho bà ấy, mẹ tôi mất sớm nên cô tôi cũng giống như mẹ vậy”

“Như vậy à” Võ Hạ Uyên lộ ra biểu cảm đã hiều rõ, nhưng cũng không bỏ sót động tác nhỏ của cô ấy: “Vậy bây giờ bà ấy đã khỏi bệnh chưa?”

“Bây giờ đã khỏe lại rồi” Lưu Mẫn Anh nói đến đây có chút xấu hổ nói: “Nhưng tôi vẫn còn đang thiếu tiền”

Vì vậy mới bước chân vào giới giải trí vì gương mặt cũng đủ đẹp này.

Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm vào Lưu Mẫn Anh: “Chỉ những điều này thôi sao?”

Lưu Mẫn Anh: “Chỉ những điều này thôi”

Thấy Võ Hạ Uyên đột nhiên không nói nữa, lòng bàn tay của Lưu Mẫn Anh chảy đầy mồ hôi lạnh, người phụ nữ trước mắt này là người khó đối phó nhất mà cô ấy từng gặp. Dù mới trò chuyện được vài phút ngắn ngủi, nhưng Lưu Mẫn Anh luôn cảm thấy đăng sau ánh mắt bình tĩnh đó của Võ Hạ Uyên còn có một đôi mắt sắc sảo, cô còn giống một diễn viên hơn cô ấy.

“Được rồi Mẫn Anh” Võ Hạ Uyên thay đối cách xưng hô rồi cười rạng rỡ: “Sau này hợp tác vui vẻ”

Trái tim Lưu Mẫn Anh chợt đập lỡ nhịp, lúc này trong lòng thật sự rất cảm kích Võ Hạ Uyên: “Cám ơn bà chủ.”

“Tôi đã xem qua hồ sơ thông tin của cô, mấy năm nay cũng nhận một vài quảng cáo hạng ba nhờ vào ngoại hình của mình” Võ Hạ Uyên hào phóng khen ngợi: “Chỉ cần lộ một chút là đủ.”

Lưu Mẫn Anh vén những sợi tóc lòa xòa bên tai hơi đỏ mặt: “Cám ơn bà chủ”