Cưới trước yêu sau – Mộng Tiêu Nhị – Ngoại truyện 1 – Tuần trăng mật – Wattpad
Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Giản Hàng có mơ một giấc mơ kỳ quái lạ lùng, cảnh tượng hỗn loạn nhưng lại vô cùng chân thực. Trong giấc mơ mẹ cô vẫn còn trẻ, đi đón cô ở trường mẫu giáo.
Động tác mẹ cô rất vội vàng, bà nói. “Năm giờ mẹ còn phải có một cuộc họp.”
“Mẹ, vậy con ở đâu?”
“Con đến văn phòng của mẹ, giúp mẹ quản mấy anh trai nhỏ không nghe lời.”
“Anh trai là ai vậy hả mẹ?”
“Tần Mặc Lĩnh.”
“Ồ.”
Trường mẫu giáo cách trường tiểu học một con đường, chỉ thấy mẹ cô ôm cô đi qua phía bên kia đường. Mẹ đặt cô ở trước cửa văn phòng, “Mẹ đi họp đây, con tự vào nhé.”
“Cô mở cửa, ngó đầu vào trước để xem.”
Trong văn phòng có các cô chú đồng nghiệp của mẹ, còn có mấy anh trai nhỏ đang nói chuyện cười đùa.
“Ai là anh Tần Mặc Lĩnh vậy ạ.” Giọng điệu non nớt lên tiếng hỏi.
Mấy bạn trai nhỏ đột nhiên yên lặng, bọn họ đều mặc đồng phục của trường, trong đó có một anh trai đẹp trai nhất, tay trái cầm bút chì đang viết bậy lên sách của người khác.
Nhân lúc mọi người đang nhìn qua, anh lại viết thêm mấy nét lên sách của người ta.
Tần Mặc Lĩnh vẽ lên sách của Tưởng Thịnh Hoà xong, mới nhìn về phía cô, “Anh chính là anh trai của em.”
Cô giả bộ lớn mật, “Mẹ em bảo em qua đây quản anh.”
Có người bên cạnh bật cười.
Một giây sau, cô và Tần Mặc Lĩnh sóng vai ngồi trước bàn làm việc của mẹ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi cô, “Em mấy tuổi rồi?”
“Em năm tuổi.”
“Có biết viết chữ không?”
“Em biết.”
“Em giúp anh chép chữ rồi anh sẽ nghe em quản.”
“….”
Vì vậy cô giúp anh chép từng chữ vào ô vuông, anh cầm giáo án của mẹ cô làm quạt, ngồi ở bên cạnh quạt cho cô.
Có chữ nét viết quá phức tạp, cô không viết được, xoá đi vài lần cũng không viết xong, vậy là vừa rơi nước mắt vừa viết.
Tần Mặc Lĩnh giúp cô lau nước mắt, “Em khóc cái gì chứ?”
Cô nức nở, “Chữ….Chữ này…khó viết quá.”
Tần Mặc Lĩnh nói, “Em tưởng rằng lên được lớp hai dễ lắm sao?”
Cô lắc lắc đầu, chẳng dễ chút nào.
Giọt nước mắt liên tục rơi xuống, làm ướt cả ô viết, làm mờ mất chữ vừa viết xong.
Tần Mặc Lĩnh hỏi cô: “Em tên là gì?”
“Hàng Hàng.”
“Em họ gì?”
“Giản.”