Con chữ đã làm cân bằng đời sống doanh nhân | Doanh nhân & Doanh nghiệp

Trước khi viết được cả cuốn sách ” Về quê lập nghiệp ” và viết mỗi ngày như thời điểm ngày hôm nay, tôi rất dở về văn chương. Trong tổng thể những môn học, từ tiểu học cho tới tốt nghiệp ĐH, rồi ra trường đi làm, môn yếu kém nhất của tôi là môn tiếng Việt nói riêng và ngôn từ nói chung .
Đến tận giờ đây, dù đã viết rất nhiều và nỗ lực, cố nhớ để phân biệt nhưng trung bình mỗi bài viết vài trăm từ của tôi đều bị sai vài lỗi chính tả. Tôi không lý giải được tại sao não tôi lại không hề phân biệt được dấu hỏi hay ngã, có ‘ g ’ hay không có ‘ g ’, ‘ t ’ hay ‘ c ’ …
Tôi như bị ám ảnh vì phải học đi học lại môn tiếng Việt thực hành thực tế ở trường Đại học Bách khoa Thành Phố Hồ Chí Minh, khi thầy hay ra đề chính tả như : cái giỏ ‘ cằn xé ’, ‘ cần sé ’ hay ‘ cằng xé ’ gì đó, mà tôi là người miền Trung, lâu nay không biết cái giỏ này của bà con miền Tây nó như thế nào, vậy là cứ viết sai rồi học lại .

Ra trường, tôi đi làm trong ngành dầu khí – môi trường, văn hóa công ty thiên hướng quản lý nhà nước nên việc gì cũng cần tới văn bản. Tôi làm kỹ thuật nên không mấy khi soạn văn bản, nếu có thì văn bản trong kỹ thuật cũng khá đơn giản.

Biết là vậy, nhưng mỗi khi chỉ huy công ty giao cho viết văn bản là tôi với tờ A4 cứ nhìn nhau mãi. Sếp tôi lại là người kỹ tính, rất coi trọng việc viết, tôi viết một trang mang lên là bị chỉnh hơn nửa trang. Cứ thế, có khi 2-3 ngày tôi mới viết xong một tờ A4 .
Hồi đó, tôi tức bực và không dễ chịu dữ lắm, vì không lý giải được tại sao sếp lại mất thời hạn như vậy. Chỉ để diễn đạt một yếu tố nào đó thôi, có cần phải cầu kỳ săm soi đến vậy không. Giờ thì tôi biết ơn những ngày tháng đó rất nhiều .

Hành trình bén duyên với viết

Cho đến một ngày, khi tôi được công ty chọn để đi đào tạo và giảng dạy nâng cao trong nghành nghề dịch vụ quản trị chất lượng, và sau đó trở thành một cán bộ chủ chốt trong phòng ban này. Đặc thù việc làm buộc tôi phải đọc, góp ý, chỉnh sửa và soạn thảo tiến trình rất nhiều, cao trào nhất là lúc tôi yêu cầu công ty cho tôi viết và phát hành nội bộ cuốn “ Sổ tay hàn ghép ”, đó cũng chính là lúc tôi đối lập tráng lệ với kiến thức và kỹ năng viết .
Con chữ đã làm cân bằng đời sống doanh nhân
Doanh nhân Trần Anh Tuấn, Giám đốc Công ty CP Vũ Phong Tech

Sau khi triển khai xong cuốn sổ tay, tôi nhận ra hành trình dài làm trình độ, thưởng thức của tôi sẽ còn rất dài phía trước, tổng thể những kiến thức và kỹ năng tôi đúc rút được chỉ thật sự có ý nghĩa cho nhiều người khi tôi viết ra được. Kể từ đó, tâm lý tôi mới nhận định và đánh giá kiến thức và kỹ năng viết là kiến thức và kỹ năng vô cùng quan trọng và tôi cần rèn luyện viết mỗi ngày .
Tôi chính thức luyện viết từ năm năm trước, tôi viết hàng ngày trên facebook và blog cá thể. Tôi viết bất kể thứ gì tôi chợt nghĩ tới, lâu lâu tôi lại tập trung chuyên sâu viết bài dài theo một chủ đề nào đó .
Vạn sự khởi đầu nan, khó khăn vất vả nhất khi nào cũng rơi vào những ngày tiên phong, viết đã khó, ‘ nặn ’ chữ đã lâu, ấy vậy mà bạn bè bạn hữu hay vào quan điểm, tất yếu có người khen, người chê, và cũng có người rất cực đoan, bảo tôi rảnh, dạy đời, mất thời hạn … Nhưng tính tôi lâu nay đã quyết thao tác gì thì cứ thế mà làm, ai nói thì chú ý nghe, kiểm soát và điều chỉnh cho tương thích chứ cũng không ảnh hưởng tác động nhiều tới hành trình dài đã chọn .
Đến năm 2019, tôi khởi đầu dành hàng loạt sự tập trung chuyên sâu cho cuốn sách đầu tay của mình, và tôi đã triển khai xong cuốn sách đúng vào thời gian stress nhất của đợt dịch năm 2021, giữa Hồ Chí Minh. Tại thời gian tưởng chừng bế tắc ấy, trước những cái chia tay giật mình, có những đêm nằm một mình, tôi thầm ước được cầm trên tay cuốn sách, rồi lỡ có nguy hiểm gì thì cũng cam lòng .

Tôi chia sẻ các bạn hình dung thêm, việc viết đã trở nên quan trọng với tôi như thế nào. Từ một người chán ghét viết, giờ đây tôi có thể nhịn ăn cả ngày nhưng nhịn viết thì không, là vậy đó.

Con chữ là sợi dây kết nối

Ngoài những việc phải viết tương quan tới việc làm như email, văn bản, quy trình tiến độ, hướng dẫn, thư gửi người mua, đối tác chiến lược … thì việc viết với tôi còn nhiều ý nghĩa khác .
Viết tạo cho tôi cách hành văn đúc rút, suy ngẫm từng yếu tố mà tôi thực sự chăm sóc, giúp tôi nhạy bén hơn, có cái nhìn thâm thúy hơn. Trước đây, tôi cảm thấy những phân vùng trong não rất rời rạc, nhưng nhờ tập viết, tôi cảm xúc như chúng được link lại thành một khối, từ trình độ kỹ thuật, kinh doanh thương mại, cho đến đam mê, kỹ năng và kiến thức sống … tất thảy đều được phối hợp với nhau rất uyển chuyển, linh động, từ đó mà tôi chuyện trò cũng đỡ cộc hơn xưa rất nhiều .
Khi gặp một người lạ, mọi người ai cũng cần thời hạn để làm quen, rồi qua một vài lần giao lưu để hiểu nhau thì mới hoàn toàn có thể hợp tác. Nhưng nhờ viết, quy trình đó đã được rút gọn, rất nhiều người biết tới tôi trước đó trải qua đọc sách của tôi hay đọc những bài viết trên trang cá thể của tôi mỗi ngày, nhờ vậy mà mọi thứ khởi đầu với tôi trở nên thuận tiện, nhẹ nhàng hơn rất nhiều .
Viết là sợi dây liên kết giữa tôi và mái ấm gia đình, người thân trong gia đình, con cháu … Thông qua những bài viết, mái ấm gia đình tôi tiếp tục được update thông tin về tôi, hiểu tôi hơn, từ đó có những kết nối, đồng cảm, tương hỗ và san sẻ rất nhiều. Niềm tin của người thân trong gia đình đã trở thành hậu phương vững chãi để tôi toàn tâm cho sự nghiệp của mình .
Viết cũng có phần khác nói, nói thuận tiện ở chỗ là dễ diễn đạt một ý nào đó, độ dài ngắn của nói cũng không quá khắc nghiệt, nhưng điểm yếu kém của nói thường khó gãy gọn, dễ quên, khó mạng lưới hệ thống và cũng khó tàng trữ hơn viết .
Viết giúp tôi ghi chép lại những thưởng thức, đúc rút góc nhìn của mình thành mặt chữ, từ đó việc tàng trữ, san sẻ cũng rõ ràng, sâu ý và bền vững và kiên cố hơn rất nhiều. Tôi thiết nghĩ, nếu viết được thành sách và được tiếp đón thì thời cơ trở thành di sản là rất lớn, nếu như mong muốn được như vậy thì việc viết sẽ có một tầm cao mới, khi đó viết đã là thành tựu của tác giả và là khu công trình mang lại ý nghĩa cho rất nhiều người. Thực tế, đã có rất nhiều cuốn sách, rất nhiều tác giả như vậy .
Ngoài ra, viết giúp tôi được tự sự với chính mình, cảm được những điều bên trong mình, được san sẻ, được giãi bày, được cân đối trong đời sống. Viết cũng là cách đã giúp tôi cảm thấy cuộc sống mình thật sự có nghĩa, đó là khi tôi thấy những ghi chép thưởng thức của tôi trở nên có ích cho rất nhiều bạn trẻ, trở thành tư liệu tìm hiểu thêm cho những bạn trên hành trình dài làm người, làm nghề .

Viết với tôi đã trở thành một phần không thể thiếu mỗi ngày, tôi viết không để thành nhà văn, tôi viết chỉ đơn giản là “mình thích thì mình làm thôi”.

Đến đây, có lẽ rằng nhiều bạn sẽ hỏi tôi làm thế nào có cảm hứng viết tiếp tục. Tôi thiết nghĩ câu hỏi này hơi vượt năng lực vấn đáp với tôi, vì tôi không phải là nhà văn, không là nhà báo và càng không phải là nhà ngôn từ … Gọi tôi là “ người siêng viết ” thì đúng hơn là người viết tốt .
Tuy nhiên, tôi mong rằng câu truyện nhỏ của tôi sẽ giúp những bạn thấy rõ hơn vai trò của kiến thức và kỹ năng viết trong việc làm cũng như trong đời sống và làm thế nào để viết ra được những điều bản thân đang ấp ủ .
Đơn giản là hãy viết một cách hồn nhiên, viết như một đứa trẻ, nghĩ gì thì viết đấy, quan trọng là quan điểm viết rất là hoàn toàn có thể hơn là viết để kỳ vọng có được tác dụng nhận xét tốt. Chỉ cần duy trì đều đặn mỗi ngày, tôi tin rằng có đi thì tất sẽ thành đường, và có viết thì tất sẽ thành văn .