Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước – Chương 13: Đời này đềuphải cảm ơn

Mà khóe môi của khẽ câu một chút, lại không nhìn thấy đáy mắt Hạ Nhược Tâm cay đắng.

Anh trai nhỏ, anh biết không? Kỳ thật, em mới là người anh muốn tìm.

Chỉ là, hiện tại, không có bất kỳ người nào tin.

Chị, anh ấy tên tên Sở Luật, là anh Luật của em, Hạ Dĩ Hiên vui vẻ nói, chiếm hữu giống như đem đầu của mình tựa ở trên cánh tay Sở Luật.

Mà Sở Luật lãnh khốc vô cùng, lúc này cũng nhiều hơn một phần dịu dàng không thể gặp.

“Chúng ta đi thôi: ” Sở Luật dắt Hạ Dĩ Hiên đi vào Hạ gia, lúc đi qua Hạ Nhược Tâm, thậm chí không có dừng lại nửa bước, Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, trong lúc nhất thời, nơi trái tim tan nát một chút.

Cô nắm chặt tay của mình, ánh nắng nhàn nhạt rơi vào gương mặt cô, nụ cười có chút thống khổ, vô lực giương lên.

Hạ Minh Chính thì vô cùng hài lòng với Sở Luật, mà Sở Luật chỉ trực tiếp nói thẳng ý đồ mình đến, anh muốn Hạ Dĩ Hiên, mà đối với Hạ Dĩ Hiên là tình thế bắt buộc. Tuy nhiên Hạ Minh Chính cho là anh cuồng vọng một chút, nhưng Sở Luật có sự cuồng vọng tiền vốn là người thừa kế của gia tộc Sở thị, đưa hòn ngọc quý vào tay anh sẽ không bạc đãi bọn họ.

Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn Sở Luật, không có ai biết, lúc này, cô nuốt nước mắt vào bụng.

Cô đi trở về phòng của mình, ở chỗ này, cô vĩnh viễn chỉ là một người ngoài mà thôi, nếu như có thể, cô tình nguyện cùng mẹ sống quãng thời gian kham khổ.

Mà về sau, Sở Luật trở thành khách quen Hạ gia, cô không chỉ một lần muốn qua nói cho anh biết, cô mới là người anh từng ưng thuận hứa, chỉ là, mỗi một lần lời đến khóe miệng, chỉ có thể vô lực thu hồi.

Bời vì, cô phát hiện, đối với bất kỳ người nào anh đều vô cùng đạm mạc, lại chân chính yêu Hạ Dĩ Hiên, một hứa hẹn hồi nhỏ, một phần chân chính, Hạ Nhược Tâm thua xa Hạ Dĩ Hiên.

Cô đóng cửa lại, thu hồi ánh mắt của mình, đóng mình trong căn phòng nhỏ.

Khi cửa mở ra, cô vẫn duy trì động tác kia, hai tay của cô ôm thật chặt đầu gối của mình, vô thần nhìn ra bên ngoài, mà rơi vào mặt cô là phần vỡ vụn yếu ớt.

Cô là người, cô không phải gỗ, cô sẽ đau, cũng sẽ đau nhức.

“Tâm Tâm…” Giọng của người phụ nữ vang lên, có chút cảm giác không thân thiết, cô quay đầu lại, thấy được không biết từ lúc nào Thẩm Ý Quân đứng ở trước mặt cô.

Đây là mẹ của cô, chỉ là, cô đã quên, đã bao lâu cô không có gọi bà một tiếng mẹ.

Cô ngồi thẳng thân thể của mình, lông mi che giấu đi một phần tuỳ tiện không lộ ra ngoài.

“Tâm Tâm, Sở Luật là của Dĩ Hiên: ” Thẩm Ý Quân mở miệng cũng là một câu cảnh cáo, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên nghiêm chỉnh một chút, cô đã rất cẩn thận, thế nhưng bà vẫn nhìn ra.

“Tâm Tâm, con nên biết thân phận mình, Sở Luật là người con không xứng, cho nên, không cần nghĩ tới cậu ta, cũng không nên thương tổn đến em gái con: ” Thẩm Ý Quân đưa tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm phát lạnh.

Thân phận, đúng vậy, về sau Sở Luật là tổng giám đốc đại tập đoàn, mà cô, chỉ là một bé gái mồ côi, cô có nhà, tương đương với không, cô có mẹ, cũng là của người khác.

“Con đã biết: ” Giọng có chút mờ ảo truyền đến, rất nhanh vỡ vụn trong không khí, giống như, đây vốn không phải là tiếng của cô.

“Tâm Tâm, con nên học cảm ơn, là ba của con cho chúng ta cuộc sống bây giờ, con mới được đến trường, có quần áo mặc, nếu không, mẹ con chúng ta đã sớm lưu lạc đầu đường.”

Mà khóe môi của khẽ câu một chút, lại không nhìn thấy đáy mắt Hạ Nhược Tâm cay đắng.Anh trai nhỏ, anh biết không? Kỳ thật, em mới là người anh muốn tìm.Chỉ là, hiện tại, không có bất kỳ người nào tin.Chị, anh ấy tên tên Sở Luật, là anh Luật của em, Hạ Dĩ Hiên vui vẻ nói, chiếm hữu giống như đem đầu của mình tựa ở trên cánh tay Sở Luật.Mà Sở Luật lãnh khốc vô cùng, lúc này cũng nhiều hơn một phần dịu dàng không thể gặp.”Chúng ta đi thôi: ” Sở Luật dắt Hạ Dĩ Hiên đi vào Hạ gia, lúc đi qua Hạ Nhược Tâm, thậm chí không có dừng lại nửa bước, Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, trong lúc nhất thời, nơi trái tim tan nát một chút.Cô nắm chặt tay của mình, ánh nắng nhàn nhạt rơi vào gương mặt cô, nụ cười có chút thống khổ, vô lực giương lên.Hạ Minh Chính thì vô cùng hài lòng với Sở Luật, mà Sở Luật chỉ trực tiếp nói thẳng ý đồ mình đến, anh muốn Hạ Dĩ Hiên, mà đối với Hạ Dĩ Hiên là tình thế bắt buộc. Tuy nhiên Hạ Minh Chính cho là anh cuồng vọng một chút, nhưng Sở Luật có sự cuồng vọng tiền vốn là người thừa kế của gia tộc Sở thị, đưa hòn ngọc quý vào tay anh sẽ không bạc đãi bọn họ.Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn Sở Luật, không có ai biết, lúc này, cô nuốt nước mắt vào bụng.Cô đi trở về phòng của mình, ở chỗ này, cô vĩnh viễn chỉ là một người ngoài mà thôi, nếu như có thể, cô tình nguyện cùng mẹ sống quãng thời gian kham khổ.Mà về sau, Sở Luật trở thành khách quen Hạ gia, cô không chỉ một lần muốn qua nói cho anh biết, cô mới là người anh từng ưng thuận hứa, chỉ là, mỗi một lần lời đến khóe miệng, chỉ có thể vô lực thu hồi.Bời vì, cô phát hiện, đối với bất kỳ người nào anh đều vô cùng đạm mạc, lại chân chính yêu Hạ Dĩ Hiên, một hứa hẹn hồi nhỏ, một phần chân chính, Hạ Nhược Tâm thua xa Hạ Dĩ Hiên.Cô đóng cửa lại, thu hồi ánh mắt của mình, đóng mình trong căn phòng nhỏ.Khi cửa mở ra, cô vẫn duy trì động tác kia, hai tay của cô ôm thật chặt đầu gối của mình, vô thần nhìn ra bên ngoài, mà rơi vào mặt cô là phần vỡ vụn yếu ớt.Cô là người, cô không phải gỗ, cô sẽ đau, cũng sẽ đau nhức.”Tâm Tâm…” Giọng của người phụ nữ vang lên, có chút cảm giác không thân thiết, cô quay đầu lại, thấy được không biết từ lúc nào Thẩm Ý Quân đứng ở trước mặt cô.Đây là mẹ của cô, chỉ là, cô đã quên, đã bao lâu cô không có gọi bà một tiếng mẹ.Cô ngồi thẳng thân thể của mình, lông mi che giấu đi một phần tuỳ tiện không lộ ra ngoài.”Tâm Tâm, Sở Luật là của Dĩ Hiên: ” Thẩm Ý Quân mở miệng cũng là một câu cảnh cáo, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên nghiêm chỉnh một chút, cô đã rất cẩn thận, thế nhưng bà vẫn nhìn ra.”Tâm Tâm, con nên biết thân phận mình, Sở Luật là người con không xứng, cho nên, không cần nghĩ tới cậu ta, cũng không nên thương tổn đến em gái con: ” Thẩm Ý Quân đưa tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm phát lạnh.Thân phận, đúng vậy, về sau Sở Luật là tổng giám đốc đại tập đoàn, mà cô, chỉ là một bé gái mồ côi, cô có nhà, tương đương với không, cô có mẹ, cũng là của người khác.”Con đã biết: ” Giọng có chút mờ ảo truyền đến, rất nhanh vỡ vụn trong không khí, giống như, đây vốn không phải là tiếng của cô.”Tâm Tâm, con nên học cảm ơn, là ba của con cho chúng ta cuộc sống bây giờ, con mới được đến trường, có quần áo mặc, nếu không, mẹ con chúng ta đã sớm lưu lạc đầu đường.”