lời tâm sự của anh đến em – https://thoitrangredep.vn
Bạn đang đọc: lời tâm sự của anh đến em – https://thoitrangredep.vn
Nhìn anh lúc nào cũng cười thế thôi nhưng trong lòng anh buồn lắm em ạ vì anh là người hay dấu chuyên buồn trong long không nói với ai cả đến thằng bạn thân nhất của anh anh cũng giấu anh không nói ra vì anh biết rằng mình nói ra chỉ là mọi người thêm buồn thôi. Nhiều lần nó hỏi anh có chuyên gì thì cứ nói ra tao là bạn thân của mày mà nhưng anh chỉ nói à tao không sao đâu mày đừng lo cho tao. Anh tự nghĩ rằng cuộc sống này mình sống như vô nghia à. Từ ngày anh không đỗ đại học lúc bấy giờ anh cảm thấy chản nản tuyện vong lắm em ạ nhiều đêm anh khóc thầm trong đêm tối anh suy nghĩ rằng anh thật vô dụng phải không em. Sau đó anh nhận ra là mình gặp một căn bệnh mắt là bác sĩ nói bệnh của mát hiếm gặp mười người chỉ có một người bị thôi từ luc đó anh tuyệt vọng lắm vì anh biết gầu đôi con mắt có đôi bàn tay, em có biết không anh là một thằng tàn phế cả đời này anh nghĩ mình là thằng vô dụng rồi em cả đời này chắc anh chỉ nhìn em được một con mắt thôi vì một mắt anh đã mất rồi chắc là không chữa trị được đâu em anh đã tình đến biết bao nhiêu là bác sĩ để hỏi chưa khỏi nhưng ai cung bảo là không chưa trị được thôi đợi vân may của ông trời cho thôi. Nhiều lần anh cũng chùn bước tự ti với bản thân mình lắm vì mình là một thằng tàn phế em ạ. Anh là một thằng tàn phế thế này em còn yêu anh không. Nhưng anh nghĩ răng em không tha thứ cho anh thì em không chấp nhân anh đâu. Anh biết em không nói chuyện với anh em vì em giân anh nhiều lắm phải không, anh nhắn tin xin lỗi em nói cậu có lỗi gì mà phải xin, nhưng anh biết em giận anh nhiều lắm em chỉ nói thế thôi. Em ơi có thể cho anh một cơ hội nữa được không vậy? Anh nghĩ chỉ có em là thay đổi cuộc đời anh thôi em ạ. Ai nhìn anh cũng có vẻ mặt tươi cười nhưng ai biết đâu trong lòng anh buồn lắm em ạ anh chỉ có vẻ ngoài thôi nhưng trong lòng buồi lắm. Anh không biết là giấu bao nhiêu là chuyện buồn với mọi người từ bố mẹ đến ngay cả thằng bạn thân nhất của anh, anh cũng giấu anh không muốn mọi người buồn vì mình nên anh lúc nào cũng cười thôi, nhưng ẩn chưa tiếng cười ấy là một niềm đau của anh ngay cả khi anh thi đại học, anh không làm được bài anh cũng giấu bố anh chỉ nó với bố mọi người là con là được, không dám nói thật là con không là được vì anh nghĩ là mình nói ra thì bố anh và mọi người buồn thất vọng về mình lắm em ạ. Anh biết anh giâu thế là sai nhưng anh vẫn giấu anh chỉ muốn mọi người vui thôi em ạ bao nhiêu cái buồn nhất thì mình giữ hết trong lòng mình thôi. Nhiều lần anh nghĩ sao phải hành hạ bản thân mình thế cứ nói ra đi nhưng anh không dám nói vì là mình được đâu em ạ. Vì anh cố chấp mà bao nhiêu chuyên buồn thì vơ hết trong lòng kìm nén lại không chia sẻ với ai tự hành hạ bản thân mình. Bây giờ anh là sinh viên rồi nhưng những chuyên buồn anh vẫn nhớ mỗi lần về quê anh lại thấy con người mình không xứng đang sinh ra tại nơi này nưa lúc anh buồn nhất anh chỉ hét thật to thôi như là cho mình hết buồn thôi nhưng không làm được lúc nào trong là anh vẫn buồn thôi thôi. Chắc anh nghĩ rằng là nao mình gặp được một nửa trái tim của mình chắc anh vẫn giữ những nỗi bồn thôi không chia sẻ vì anh không muốn một ai buồn vì mình nữa đâu chỉ có mình mình buồn thôi không chia sẻ cho ai đâu em. Nếu em đọc được những lời tâm sự này của anh thì anh cũng không còn bên em đâu mà là một con người khác mất rồi, anh chỉ là nguyện là em có thể tha tứ cho anh được không vậy anh yêu em nhiều lắm.
Tác giả : Bùi Đình Đôn
Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Đời Sống