Mình Cưới Nhau Đi

“Công tử văn nhã như ngọc, tình tự khi nào đâu hay” —–

Trác Dụ không phải quân tử, cũng chẳng dính dáng gì đến cái từ gọi là nhã nhặn.

Ngày ấy khi đến [Giản Yên] lấy sườn xám cùng người khác, trong cửa hàng chẳng có ai, mãi một lúc sau mới có tiếng đáp dịu dàng phát ra từ rèm cuốn phía sau: “Anh Trác, chào anh.”

Trác Dụ quay đầu, đây là lần đầu tiên anh gặp Khương Uyển Phồn.

Điếu thuốc trong tay quên châm, lời đến khóe miệng cũng quên mất phải thốt ra.

Trong lòng Trác Dụ chợt có một suy nghĩ —— Đời này, anh không xong rồi.

*

Sau khi kết hôn, hai người cãi nhau.

Người anh em của anh cạn lời: “Nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền này của cậu đi, nịnh nọt thế có gì tốt?”

“Không tốt chỗ nào?” Trác Dụ nói như lẽ đương nhiên: “Nhưng cô ấy là Khương Uyển Phồn.”

Bên kia —-

Bạn thân an ủi khuyên nhủ: “Mới kết hôn hai tháng đã muốn đổi chồng, có phải không tốt lắm không?”

“Đúng là không tốt thật.” Khương Uyển Phồn nói: “Nên đổi sớm hơn.”

Thợ thêu thủ công x Tổng tài không bá đạo

Vừa gặp đã yêu. Từ liều mình theo đuổi đến đạt được ý nguyện và cuộc sống hôn nhân

Thiên hướng hằng ngày. Nam chính không hoàn hảo. Nữ chính cưới trước yêu sau

〖Hy vọng em không bị thế tục đánh bại, luôn luôn có góc có cạnh. Lúc ở bên cạnh anh, tựa như một cô gái sáng ngời.』

Một câu tóm tắt đơn giản: Nam chính chìm đắm trong tình yêu với vợ

Lập ý: “Nghệ thuật trí tuệ hướng tới trăm nghề, di sản nổi tiếng là nhờ nó.”