Cùng em cố gắng, chồng nhé!

Em chỉ cần ở cùng anh và 2 cục cưng trong một ngôi nhà thật sạch, tươm tất, nơi mái ấm gia đình hoàn toàn có thể sống vui khỏe niềm hạnh phúc chứ không cần căn nhà có giá trị kinh tế tài chính cao .Em không biết có vợ chồng nào giống vợ chồng mình không ? Lâu rồi em ngại trò chuyện, luận bàn, tâm sự với anh, có lẽ rằng anh cũng vậy. Mỗi khi mình chuyện trò gì với nhau không khi nào đi đến hồi kết, khi nào câu truyện cũng bị ngắt quãng giữa chừng bởi những bực dọc, không dễ chịu từ hai phía. Các nguyên do có lẽ rằng chỉ từ em ( theo tâm lý của anh ), cụm từ người một nửa yêu thương so với mình quá xa xỉ phải không ? Phải chăng mình chỉ phối hợp lại để nuôi con, để có chỗ cùng ăn cùng ở đỡ tốn kém ? Có chăng trong thâm tâm mình chỉ còn nghĩa vụ và trách nhiệm, nghĩa vụ và trách nhiệm với nhau còn tình yêu đôi lứa, sự lãng mạn, trân trọng nhau đã không còn sống sót .
Suy nghĩ của em đơn thuần lắm, chỉ cần vợ chồng thật sự vui khỏe, dành nhiều thời hạn cho nhau và cho con. Tiền bạc cũng cần nhưng tương đối đủ là được. “ Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào ”, chồng khi nào cũng nặng nề việc phải thừa kế lại cho con cái gì đó ( gia tài, cơ ngơi ), phải tích cóp nhiều hơn sức của mình như vậy rất khổ tâm, lo toan, thống kê giám sát. Khi mình như vậy có phải đời sống cứ cuốn đi, bị đồng xu tiền chi phối không, có phải đến một thời gian nào đó mình khổ tâm mà sinh bệnh rồi ai lo cho đây, tiền của rồi cũng hết, dòng đời vẫn cứ trôi, chỉ còn lại mình đối lập với bóng tối cuộc sống .

Em nghĩ khác, mình cứ cố trong khả năng, phải thương mình, thương nhau để cùng vui khỏe, nuôi dạy con cái. Cái ba má chồng, ba mẹ em để lại cho mình là gì? Đó là kiến thức, nhân cách con người, là phúc đức và từ nền tảng đó mình tự bươn chải lo cho cuộc sống về sau này. Giờ đây em và anh lúc nào cũng căng đầu ra làm lụng, bon chen bên ngoài sau đó lại phải căng óc ra nghĩ cách vun vén cho con sau này, nghĩ rất nhiều thứ nhưng nguồn tài chính chỉ có hạn.

Càng nghĩ càng thấy stress. Khi mình như vậy làm thế nào dành cho con những gì tốt đẹp được, thời hạn đâu mình dạy con học, rèn luyện nhân cách cho con. Có chăng là cứ suốt ngày la mắng, văng tục, chửi nhau trước mặt con. Con mình, nhất là đứa lớn đang dậy thì, nó cần mình nhiều hơn như thế, em nghĩ vậy. Thời của mình ít cám dỗ, cạm bẫy như thời những con. Em luôn lo ngại về điều này .
Bao nhiêu công sức của con người mình bỏ ra chỉ trông chờ vào những con. Chúng ngoan ngoãn, học giỏi, nhân cách tốt mình đã thành công xuất sắc rồi. Nếu như cố sinh ra một số tiền khá khá, nhà cửa dăm ba cái, trong khi con có yếu tố gì mình có vui nổi không ? Tương lai của những con sẽ ra sao ? Em muốn anh tâm lý lại những lời em nói, xem xét xem cái nào nên và không nên. Em chỉ cần ở cùng anh và hai cục cưng trong một ngôi nhà thật sạch, tươm tất, nơi mái ấm gia đình hoàn toàn có thể sống vui khỏe, niềm hạnh phúc chứ không cần ngôi nhà có giá trị kinh tế tài chính cao. Cảm ơn anh đã giúp em nhiều trong việc nhà thời hạn qua. Hãy cùng nhau nỗ lực nhé chồng .

Thi