Một Siêu mẫu bất ngờ tiết lộ mình bị đồng nghiệp “giở quẻ”, chơi chiêu “bẩn” để giành vị trí vedette

Ganh đua để làm gì?

Tôi vốn không hiểu được sự ganh đua trong showbiz ở Nước Ta !Tại sao người ta phải nói xấu, kết bè để ” dìm ” nhau ? Tại sao phải so kè, hơn thua đến từng vị trí đứng ngồi, trước sau ?

Vì người Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng chúng ta trọng mặt mũi, thứ bậc? Không thể nào có người nào giỏi hơn mình, tốt hơn mình?

Lúc nào cũng lo bị người khác dìm ? Rằng mình không điển hình nổi bật bằng ? Bị lu mờ ?Tôi cho rằng âu cũng là do sự thiếu tự tin vào chính bản thân mình, năng lực, và ngoại hình của mình. Sau là cái sự sỹ diện, và nữa là cái sự ích kỷ ảo tưởng cho mình là nhất ( mặc dầu ngoài cái ao hoa súng nhà mình thì trăm nghìn triệu hoa khác vẫn đua nở ) .Hồi mới về Nước Ta, nhiều lần tôi bị ” giành ” thứ tự ra cuối vedette, mặc dầu nhà phong cách thiết kế đã lựa chọn tôi. Khi thì cô người mẫu vờ vịt trốn vào toilet đến lúc mọi người ra hết, tôi phải bắt buộc ra không hỏng chương trình rồi cô ấy mới ló dạng. Khi thì dùng quan hệ cá thể với người đạo diễn chương trình để xin xỏ, can thiệp .Lẽ thường tôi không quan trọng chuyện trước sau – vì dù sao quan trọng nhất là tổng thể và toàn diện chương trình, tôi đi bất kỳ vị trí nào cũng tự tin là sẽ toả sáng và mang lại đặt hàng đến cháy hàng cho phục trang mình mặc cho NTK và tên thương hiệu ( đó là mục tiêu của tôi ! ). Tuy nhiên có những lần tôi tập chương trình lớn chán chê vài ba ngày, ngày chót vài cô Mã Sản Phẩm ập tới, xí xí xớn chị em nhừa nhựa với chỉ huy chương trình rồi ảnh hưởng tác động đẩy tôi sang vị trí khác để mình đi cuối .

Tôi đồng ý một vài lần, sau thấy quá vô lý. Tôi thấy rằng mình không thể dung túng cho một sự o bế, một sự thiếu tổ chức, thiếu chuyên nghiệp, và thiếu tôn trọng như vậy được, dù tôi không quan tâm tới việc đi trước hay đi sau.

Nhưng tôi không hề đồng ý một cú vả vào mặt cho những nỗ lực chuyên nghiệp của mình và tập thể những Model khác .Sống lâu trong showbiz tại Nước Ta, buộc tôi phải chú ý một chút ít, không hề cứ phủi phủi, vô tư để người khác trèo lên đầu mình được .Nhưng tôi vẫn thấy tiếc tiếc, khi thấy ở quốc tế người ta tự do colab với nhau trong những ca khúc, những bộ phim. Họ cũng mang cái giỏi của mình và của nhau để phát minh sáng tạo nên những bộ phim, những bản nhạc hay. Họ không ngần ngại ca tụng nhau, tỏ sự yêu dấu, kính nể so với những đồng nghiệp có tài .

Tôi về Việt Nam không có mục đích tranh giành thứ tự, bởi tôi quá biết rõ giá trị bản thân mình. Tôi chỉ muốn đóng góp xây dựng chuyên môn, sự chuyên nghiệp, mang những trải nghiệm của mình khi làm việc ở môi trường chuyên nghiệp nước ngoài để chia sẻ, đóng góp với mọi người – để thổi vào luồng gió mới, cân bằng cán cân, giúp cho trăm hoa đua nở, tự tin sánh vai với cường quốc!

Chứ chăm chăm cái ghế thằng chột làm vua xứ mù để làm gì khi mọi thứ đã hội nhập ?Đẳng cấp của tôi không phải là thứ tự tôi đứng, hay sự sắt xéo, ” càn quét ” làm lu mờ ” đối thủ cạnh tranh ” .Đẳng cấp của tôi là ở chỗ tôi chẳng cần làm gì hết ngoài là chính mình, mà vẫn hoàn toàn có thể toả sáng, theo cách riêng của mình !