[Review] Cưới Ngay Kẻo Lỡ – Cười đã cái bụng…

… xong ri thì quên.

Hôm nay là premier của Cưới Ngay Kẻo Lỡ ý. Thân phận nhỏ nhoi cố nhoi nhoi nhúc nhúc để được đi xem, thấy cũng đáng cái công nhoi nhoi nhúc nhúc. Cả rạp cười rất vui, vỗ tay rất nhiều (mình cũng vỗ). Nhưng về đến nhà phải lao vào viết review ngay, vì nếu không viết ngay thì có lẽ sẽ…quên hết mất.

Nếu vậy thì viết làm gì? Vì nó đáng để viết, chỉ là với một đứa như mình thì phim sẽ không đọng lại bao nhiêu thôi.

Tóm tắt phim thì sẽ là thế này: Khánh Linh là cô gái của công việc. Ẻm chỉ muốn đạt được những mục tiêu to lớn trong sự nghiệp aka vị trí Thư kí tòa soạn tạp chí Đẹp, nơi ẻm đang làm việc. Một em gái như vậy thì chuyện cưới hỏi là chuyện để-sau-cùng, bởi vậy ba má em lo sốt vó. Cũng trong trường hợp má-lo-ế là Hồ Sơn – nhiếp ảnh gia thần thánh, nhưng lí do thì khác hẳn: ảnh chả nghiêm túc với em gái nào hết. Hai bạn trẻ gặp nhau vì công việc, cãi nhau, rồi yêu nhau và cái sự yêu nhau của các bạn rất vui vẻ cùng với màn góp mặt của “chị” Trâm và anh Trung Hà, anh hôn phu anh-quyết-định-mọi-thứ-em-ở-nhà-đẻ-đi của Khánh Linh. Hảo vui vẻ a~

Nếu nói về điểm đầu tiên mình thích ở Cưới Ngay Kẻo Lỡ thì đó là tông màu. Để Mai Tính cũng là phim hài, nhưng có một sắc màu trầm buồn hơn bởi cái vị đắng đoạn gần cuối phim đem lại. Long Ruồi cũng là hài nhưng tông màu lại đen u ám vì mô típ ‘xã hội đen’. Còn Cưới Ngay Kẻo Lỡ có màu sắc vừa vui tươi vừa dịu nhẹ, dễ thương điên đảo luôn.

Phim rất hài (ờ hình như nói cái này hơi thừa). Loại trừ những nhân vật không-thể-nào-phụ-hơn, thì tất cả những nhân vật trong phim đều rất có duyên. Johnny Trí Nguyễn và Đinh Ngọc Diệp phối hợp với nhau rất ăn ý, và biểu cảm mặt của Johnny thì cực kì dễ thương. Ai nói ảnh ăn chơi chứ mình thấy ảnh cà lơ phất phơ như con nít ấy. Bởi vậy nếu bảo ảnh là Nhân Mã thì cũng đúng. Thái Hòa vẫn giữ nguyên phong độ mà lại không lấn át 2 nhân vật chính. Diễm My, Nguyễn Chánh Tín, NSUT Minh Đức vai các vị phụ huynh thì… trời ơi, 100/100. Idol của lòng mình luôn, duyên ơi là duyên. Thoại trong phim rất có duyên, nhân vật đối đáp nhau rất máu và “chất”.

Credit của phim hay lắm, ai đi xem nhất quyết không được bỏ về trước khi credit chạy xong đấy.

Và… Hết rồi.

Đọng lại sau những tràng cười tới rớt nước mắt và vỗ tay khoái chí, thì chẳng còn gì ngoài những xét nét của một đứa đang khó ở.  Mọi người có thể ngừng đọc ở đây và lướt xuống kết luận để khỏi thấy phiền lòng hay khó chịu.

Tính cách của hai nhân vật Khánh Linh và Hồ Nam không sắc nét. Khánh Linh thật sự là con người của công việc, vật vã vì một vị trí cao chưa đạt được thật sao? Hồ Nam thực sự là một anh chàng đào hoa, khi chụp ảnh người đẹp tay chân liền táy máy, nhưng chỉ vui đùa chẳng yêu ai thật sao? Những đoạn hài được đưa vào quá nhiều đã khiến tính cách của hai nhân vật này có phần mờ nhạt. Thêm vào đó, dù nói Johnny và Ngọc Diệp phối hợp rất tốt trong các pha hài hước, thì khi đến các pha tình cảm, giữa họ gần như không có chemistry. Chính vì vậy mà dù mình là một đứa chưa bao giờ phản đối kiểu lựa chọn tình yêu mới-quen-nhau-mấy-ngày thay vì tình yêu lâu-năm đã phải liên tục tự hỏi “Ủa sao lẹ vậy?” “Ủa sao thích nhau nhanh thế?” “Chemistry đâu? Chỗ nào?”. Trớ trêu ở chỗ, chính vì tính cách không rõ ràng mạnh mẽ như vậy của nhân vật Khánh Linh mà sự góp mặt của Trung Hà lại trở nên hợp lí, vì một con người quyết đoán mạnh mẽ (như Khánh Linh mà mình kì vọng) sẽ khó mà chấp nhận yêu lâu năm một anh chàng người yêu như Trung Hà, dù có giả dụ rằng anh ta giấu cái bộ mặt ích kỉ đó cực kì kĩ lưỡng đi nữa. Mà tự dưng xem xong phim liền có cảm giác tựa đề “Cưới Ngay Kẻo Lỡ” là dành cho Trung Hà.

Câu chuyện của Cưới Ngay Kẻo Lỡ thiệt sự rất dễ đoán. Ngay cả tình tiết ‘hiểu lầm’ của Khánh Linh với Hồ Sơn cũng vậy. Mình biết đây là phim hài, nhưng mình vẫn kì vọng vào một cốt truyện bất ngờ hơn, hoặc một kết thúc lãng đãng hơn. Có lẽ là do cái sự ‘khô chemistry’ giữa hai nhân vật chính đã khiến mình không ưng cái kết như-đúng-rồi này lắm. Thêm nữa, với mình, tiết tấu phim chậm quá xá. Mình vẫn cười rất nhiều ở những đoạn hài, nhưng một phần trong não vẫn cứ phải hối thúc “Nhanh lên, tình tiết tiếp theo đi. Nhanh lên nào”.

Thay vì câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính, mình lại thích câu chuyện về nhân vật ‘chị’ Trâm hơn. Một tình yêu của tự ti và chấp nhận. Mình không thích gọi đó là ‘cao thượng’, nghe sáo rỗng quá. Vì tự ti nên mới từ bỏ bản thân, vì tự ti nên mới chấp nhận lùi bước. Nhưng không có nghĩa là sự hi sinh ấy không đáng trân trọng. Chính vì vậy, có lẽ điểm mình yêu thích nhất, sẽ ghi nhớ sâu sắc nhất của cả bộ phim chính là hành động chạy theo Trâm/Hùng của Khánh Linh và câu nói: “Hôn em đi.” trước khi cô  đi đến với Hồ Sơn. Đó không phải là một sự bố thí, mà đó là một sự trân trọng và cảm kích. Đẹp, đẹp tuyệt vời!

Đã từng nói, việc mình khen phim và việc mình thích phim là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Và việc mình không khen phim và việc mình nói rằng “ê coi phim đó đi” cũng là hai thứ hoàn toàn khác nhau nốt. Vì mình là một con khó tính và dở hơi và trong cái kiểu thời tiết oi bức này, lại thêm động đất, lại thêm cuộc sống căng thẳng, giá xăng cứ tăng, lại còn phải đóng phí xe cộ, mọi người cần những tràng cười vui vẻ như thế. Dù sao, Cưới Ngay Kẻo Lỡ cũng rất “đáng đồng tiền bát gạo” mà. Vì vậy, đi coi đi nha, cười cho đã đi nha…

Mình yêu mọi người.

Viết đến đây không hiểu sao thấy rất phởn. Thứ lỗi cho cái sự phởn này của mình a ヾ(*´∀`*)ノ
Phởn quá ~~~ [tự quảng cáo] Nhạc nền blog mình là bài Sakura Sakura của Rin’ nhá ~~  (*´∀`*)

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…