[RV] Biến yêu thành cưới – Lục Xu

Biến yêu thành cưới – Lục Xu

21126_511684295563479_1427501528_n.jpg

Văn án:

Mỗi đôi vợ chồng đều có một nguyên nhân kết hôn mà người khác không biết.

Anh có người anh yêu, cô cũng có mối tình đầu của cô.

Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm như thế nào đây?

Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương?

Đánh mất rồi mới biết quý trọng, rốt cuộc thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì?

Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không?

~oOo~

Khác với xu hướng truyện BL (nam nam) trong Blog, tôi lại rung động với truyện BG ( ngôn tình ) một lần nữa. Tôi bắt đầu đọc BYTC của Lục Xu trong một lần ngẫu nhiên tìm thấy trên mạng và tôi hoàn toàn đổ gục trước dòng “Nằm trong series Bad Girl của Lục Xu” trong phần giới thiệu của dịch giả Sahara. Cũng vì trong cái thế giới ngôn tình này, không xa lạ gì khi thấy những tác phẩm có nội dung hoàng tử và lọ lem, công chúa cùng kẻ chăn cừu hay tổng tài và mấy cô nàng ngốc nghếch đáng yêu. Bởi vì món ăn cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, tôi thấy hai chữ Bad Girl như nỗi bật lên hết tất thảy. Thật ra lúc đọc văn án tôi không ưa thích cho lắm, nhưng có một cái gì đó ở hai chữ Bad Girl đã cuốn hút tôi . Bởi điều tôi kì vọng không như tôi mong tưởng, những câu chuyện huyễn hoặc đậm ‘máu chó’ trong ngôn tình khiến tôi thấy chẳng còn yêu thích cái thể loại này nhiều như tôi nghĩ. Điều đó không có nghĩa là tôi báng bổ ngôn tình mà thay vì yêu thích những tình cảm sướt mướt rơi nước mắt hay ngốc nghếch nồng cháy đáng yêu, tôi lại thích những điều đi ngược luân thường, trái với đạo lí. Đó là lí do tôi bắt đầu yêu BYTC của Lục Xu ngay từ chương đầu tiên.

Mở đầu câu truyện là một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc giữa Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông, đó là hình ảnh một cô gái bình thản ngồi chơi mạc chược cùng những bà phu nhân khác. Điều lạ là, khi những bà phu nhân ấy bắt đầu gợi chuyện riêng tư thuộc về gia đình Cẩm Ngưng và cuộc hôn nhân kì lạ của cô. Thì cô gái ấy lại tỏ ra thái độ dửng dưng thậm chí có phần lạnh lùng. Chính bởi hình tượng đầu như vậy của Dương Cẩm Ngưng, tôi đã dự đoán một quãng đường dài của cô ấy trong truyện sẽ vô cùng chông gai và khó khăn. Phần vì tò mò tính cách kì lạ này của một cô gái bé nhỏ trong một tác phẩm nhỏ, tôi hiếu kì đọc tiếp…

Quả thật, Lục Xu thật tài tình khi xây dựng một cô gái mang tính cách “một cái đầu lạnh cùng một trái tim nóng” trong tình huống dở người như thế. Từ lúc cô bắt đầu dửng dưng trước những chuyện người chồng trẻ của mình thường xuyên không trở về căn biệt thự hay anh đang bị đồn đãi có cô tình nhân nhí ở bên ngoài. Và hàng vạn lần trong câu truyện, cô nói rằng “Mình không yêu Cố Thừa Đông”, những ý nghĩ bật lên như đã được hình thành và lập sẵn từ trước. Lúc ấy, tôi biết rằng cô gái bé nhỏ này thật sự đồng điệu với mình, mà tôi nghĩ cô gái ấy cũng đồng điệu với bất kỳ người con gái nào trên thế giới này. Đó là về nữ chính của Lục Xu trong suy nghĩ của tôi.

Vậy còn Cố Thừa Đông, nam chính của Lục Xu? Vậy thì để tôi kể cho các bạn nghe tại sao BYTC lại trở thành tác phẩm đầu tiên mà tôi muốn Review nhất. Tôi bắt đầu đọc truyện của Lục Xu qua cuốn “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” và chính quyển truyện ấy đã khiến tôi trăn trở về những tác phẩm của Lục Xu. Trần Tử Hàn là nam chính trong ĐNVAÂTVCY, thế nhưng tôi lại không hề có cảm tình với chàng trai này. Bởi đối với truyện của Lục Xu, nam chính luôn có vẻ ngoài hào nhoáng của bậc vương giả, lại có phong thái lạnh lùng ngạo mạn, song song đó là tâm tình khó đoán, tình cảm không nhất nhất mà bất biến khiến người ta lạc lối. Chính Trần Tử Hàn khiến tôi e dè lùi bước với các tác phẩm của Lục Xu, thì Cố Thừa Đông là ngọn đèn sáng rộng mở làm tôi gần như điên cuồng vì anh. Tôi nghĩ, không có một người đàn ông nào có thể vượt qua người đàn ông này trong tim tôi. Bởi vì người đàn ông đó chẳng cần nói hai lần có thể đẩy ngã Dương Cẩm Ngưng xuống giường, lại chẳng cần nói lời tiếp theo để cô dần dần sa lầy vào anh, quỵ lụy vì anh, vậy mà cũng nhờ vào anh Dương Cẩm Ngưng trở về con đường xưa lối cũ làm lại cuộc đời của cô.

Ngay từ đầu cuộc hôn nhân không hạnh phúc của hai người đã là một vở kịch, hai kẻ chịu diễn và những người chịu xem. Tất cả đều bắt nguồn từ một đêm nào đó xa xôi, hai kẻ xa lạ gặp nhau, dựa vào nhau, ôm ấp nhau, tìm kiếm yêu thương từ người còn lại. Hai kẻ xa lạ gặp gỡ nhau giữa hàng tỉ người trên thế giới, một người con gái bị hắt hủi từ người thân ruột thịt của mình, một người đàn ông đã mất đi người anh yêu thương nhất. Chính hai nửa bị khuyết như con thiêu thân lao vào nhau, tìm chỗ lấp đầy  khoảng trống cho nhau. Nhưng lại đâu ngờ, chính cái đêm định mệnh ấy đã khiến hai người từ “vô nghĩa vô tình” thành “dụng tâm lớn, mối thù sâu”.

Dương Cẩm Ngưng là Bad Girl của Lục Xu, bởi cô là một ác quỷ dưới khuôn mặt của thiên sứ.

Dương Cẩm Ngưng lại nhìn khối ngọc, đột nhiên hét lên một tiếng, khối ngọc trượt khỏi tay, rơi xuống vỡ tan tành. “Quả nhiên, càng xinh đẹp thì càng dễ vỡ”

Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi cùng lúc thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đều khôi phục bình thường lại.

Diệp Vãn Hi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Tất cả đều như dự liệu của cô ta, cô ta biết Dương Cẩm Ngưng là người như vậy, sẽ hủy hoại thứ mà người khác muốn ở trước mặt người đó, dù thứ đó Dương Cẩm Ngưng không cần, nhưng cô ta vẫn sẽ hủy đi để không cho người khác có được.

 

Một người con gái như vậy đấy, bạn nghĩ sẽ có ai yêu thương cô ấy không? Tôi nghĩ là không! Cô gái ấy có thể hi sinh nửa đời hạnh phúc của mình, hi sinh nhân phẩm của mình, hi sinh trinh tiết của mình chỉ vì mối thù này. Bạn còn có thể trách sự độc ác trong cô ấy không? Sai lầm lớn nhất của đời người chính là mang thù, sai lầm lớn nhất của Cẩm Ngưng chính là mang thù. Nỗi thù hằn quá lớn tới nỗi đã nhẫn chìm người con gái ấy, khiến cô trở nên độc địa, tàn nhẫn. Cô hận nhà họ Diệp, hận người đàn bà mẹ của Diệp Vãn Hi – người đàn bà đã cướp đi bố của  cô, đẩy mẹ con cô trở thành những kẻ lang thang, nghèo khổ, mất điểm tựa, mất tình thương, mất người thân.

Dương cẩm Ngưng nhặt những mãnh vỡ lên, bưng trong tay.

Người diễn kịch, cho dù phải độc diễn cũng không sao cả, chỉ cần có khán giả mua vé xem là được.

Một vở diễn hoàn hảo, khiến ai nhìn vào cũng thấy lạnh người. Ai hại Dương Cẩm Ngưng, cô sẽ trả lại người đó gấp mười lần, ai tốt với cô, cô sẽ dùng suy nghĩ lệch lạc để phán đoán người đó. Bởi từ lúc 10 tuổi bị đuổi ra khỏi nhà Diệp gia, từ lúc cô biết nếm trải những ngọt đắng của cuộc đời, cô biết rằng trên đời này chẳng có thứ gọi là ‘Tình người’, chỉ có ‘lợi hại’, ‘hợp tác’ mà thôi. Cả cuộc đời Đương Cẩm Ngưng tưởng như đã ác hoàn hảo, thì hóa ra vẫn còn đâu đó trong cô vẫn còn thứ ‘tình yêu’ mà cô không bao giờ tin vào.

Tình yêu của cô với Dương Nhất Sâm – người anh trên danh nghĩa của cô. Cô  yêu anh thật sự với tình cảm non nớt của tuổi trẻ, nhưng cô chấp nhận hi sinh anh vì mối thâm thù của mình. Bởi vì tình yêu chưa đủ sâu để cô vứt bỏ tất thảy, bởi vì tình yêu ấy như viên kẹo bọc đường. Đến khi lớp đường ngọt ngào bị tan hết, thì  bên trong chỉ còn lại vị nhạt nhẽo, đắng ngoét mà thôi. Tình cảm ấy, sớm hay muộn cũng sẽ phải chia tay.

Thế còn tình yêu của cô với Cố Thừa Đông? Không, thật ra ngay từ đầu giữa hai người chỉ có tính toán, kế hoạch, chẳng có một tình  cảm ủy mị nào cả. Cả hai đều cô gắng nhập vào vai diễn là muốn đối phương vì mình mà bị lừa, thế nhưng càng diễn lại càng sa lầy, càng diễn lại càng quên mình.

Đỉnh điểm của truyện là khi Dương Cẩm Ngưng nhìn thấy bức tranh của Suzie hay là Tố  Tây ở trong biệt thự riêng của Cố Thừa Đông. Đây là nút thắt quan trọng trong mối quan hệ dở dơ ương ương giữa hai người. Là khi diễn biến tâm trạng của Dương Cẩm Ngưng được bộc lộ rõ rệt và những bùng phát tình cảm trong cô về Cố Thừa Đông. Cô đã thực sự yêu người đàn ông này đến tận sương tủy!

Hóa ra là Suzie…

Trong lúc cô tưởng mình đã thành công, trong lúc cô cho rằng mình đã tới gần hạnh phúc, thì ông trời lại hung hăng đạp ngã cô một cú. Hạnh phúc cô ngỡ là của chính mình, hóa ra chỉ là đồ dùng thừa lại của Suzie mà thôi…

Cô không ngu. Cô biết rõ tất cả những gì mà Cố Thừa Đông muốn chỉ là sự tin tưởng, cho nên cô mới không hỏi, không suy nghĩ. Nhưng có lẽ, ưu điểm lớn nhất của anh chính là không nói dối cô. cô đã từng nghĩ, nếu như giữa anh và Diệp Vãn Hi không có bất cứ quan hệ gì, thì cô cần gì phải lo lắng?

Thế nhưng, sự thật này đã nói cho cô biết, cô đã thua, thua thê thảm. Thậm chí, so với lúc cô tưởng Diệp Vãn Hi là bạn gái cũ của anh, thì bây giờ cô còn phẫn nộ và bất bình hơn. Nếu người phụ nữ trước kia của anh là Diệp Vãn Hi, cô còn có thể cười cợt anh không có mắt nhìn người, còn có thể dùng đủ lời lẽ thô tục chế nhạo anh, thế nhưng, người đó lại là Suzie… Cô không còn lời nào để nói nữa, cô không dám phủ nhận cái tốt của Suzie, càng không thể xóa mờ đi sự thiện lương của cô ấy. Thậm chí, cô còn cảm thấy tự ti. Khi biết người con gái trong lòng Cố Thừa Đông là Suzie, cô thật sự cảm thấy tự ti, trái tim cô đột nhiên trống rỗng, giống như cho dù cô có làm cái gì thì cả đời này cô cũng không thể so sánh được với Suzie vậy, cô tin rằng trong lòng Cố Thừa Đông cũng nghĩ như vậy. Cứ cho là anh chấp nhận cô đi, cùng lắm cũng chỉ là vì Suzie không còn trên đời này nữa cho nên anh mới không miễn cưỡng bản thân.

Dương Cẩm Ngưng cô, vĩnh viễn thua kém Suzie, thu kém ở một chữ “chết”.

Cô không dám cười nhạo Cố Thừa Đông nữa, anh đúng là có mắt nhìn người… Cô cắn môi, không có cách nào khống chế nỗi buồn dâng lên nơi đáy lòng.

Suzie, Suzie, Suzie…

Cô hận người con gái ấy, hận vô cùng. Đã chết rồi sao vẫn còn dằn vặt cô? Giương cái mác tốt bụng hiền lành lên khiến cô hận không nổi, mà yêu cũng không xong, khiến cô phải đau khổ giãy giụa trong mẫu thuẫn, bây giờ còn xuất hiện chiếm lấy trái tim chồng của cô.

Cô hận Suzie, hận thấu trời. Cô ấy lúc nào cũng là người con gái tốt, khiến cho Diệp Kim Bằng yêu thương, là bảo bối của Tô Tình, là học trò ngoan của thầy cô, là nữ thần trong lòng tất cả bạn nam, là thần tượng của tất cả các bạn nữ, vừa có tài, lại vừa có sắc.

Diệp Kính Bằng là người cha bất nhân tính của Dương Cẩm Ngưng còn Tô Tình là người phụ nữ làm tan vỡ niềm hạnh phúc bé nhỏ của cô. Và giờ đầy, con gái của người đàn bà đó Suzie cũng chính  là tình nhân cũ của chồng cô Cố Thừa Đông. Tất cả những mối quan hệ, những nút thắt nút mở, những bí ẩn nằm trong bọc đã bị lòi ra ngoài. Hàng tá những thứ ấy gần như khiến con người mang trong mình thù hận sâu đậm ấy phát điên.

Vừa bước vào trong phòng, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang điên cuồng xé rách bức tranh kia.

Cô gái này chính là vậy, hận thì sẽ nói hận, ghét thì sẽ nói ghét, yêu thì sẽ nói yêu, và khi điên cuồng thì thản nhiên xé nát bức tranh của người khác. Một cô gái như thế khiến người ta không biết nên thương hay nên ghét, nên quí trọng hay  khinh khi. Bởi giữa một chừng mực nào đó, cô cho thấy khía cạnh của chúng ta lại phũ phàng lột trần những vỏ bọc xấu xí mà chúng ta ngụy tạo. Dương Cẩm Ngưng, đôi khi lại chính là chúng ta dưới lăng kính nào đó trong tác phẩm BYTC của Lục Xu.

“Em ghét bức tranh  này.” Cô nhẹ bẫng thốt ra câu đó, “Vô cùng vô cùng ghét.”

Cô biết cô sẽ chẳng bao giờ thay thế được Suzie trong lòng anh, bởi một chữ “Chết”. Cái  chết là thứ mà khiến chúng ta không ai có thể lí giải được,  người ra đi vĩnh viễn ra đi, kẻ ở lại sẽ nếm trãi hết tất thảy đau khổ. Cố Thừa Đông sẽ vĩnh viễn ghi khắc người con gái Suzie hiền lương,  ngoan ngoãn ấy  vào lòng. Mà vị trí đó, cô sẽ chẳng bao giờ chạm đến được.

Dương Cẩm Ngưng ngơ ngác đứng đó, nhìn anh rời đi, cô đứng im thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, giống như người mất đi toàn bộ sức lực, cô ngồi sụp xuống đất.

Sự tự tin của cô, nó đi đâu mất rồi?

Vì sao gặp phải chuyện này cô lại đánh mất lý trí của bản thân như vậy?

Nhưng hiện giờ cô không muốn suy nghĩ mấy thứ  này, tuyệt đối không muốn. Cô thầm muốn khóc một trận, khóc thật to, tốt nhất đừng ai quấy nhiễu cô.

Cho dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu, có bao nhiêu vỏ bọc. Thì cô vẫn chỉ là một người con gái mang trong mình thứ tình cảm mơ hồ. Rõ ràng cô có một quá khứ không hạnh phúc,  thậm chí là tàn nhẫn. Người cha cô yêu thương nhất vì một người đàn bà xa lạ mà đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà,  người mẹ tưởng chửng  như sẽ cứu vớt linh hồn đang lạc lối của cô thì lại chìm sâu trong nhung nhớ, buồn khổ. Một cô gái  bé nhỏ mang trong mình dã tâm lớn để trưởng thành, sợi dây duy nhất để cô  bấu víu vào mang tên “Trả thù”. Nhưng đằng sau sự “Trả thù” ấy, có lẽ cũng nờ những nỗi bất hạnh mà cô gặp được Cố Thừa Đông.

Đứng trên một khía cạnh khác, Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn mang tính cách của một nữ phụ nhằm phá vỡ hạnh phúc nhỏ của một cặp nam nữ chính. Nhưng có lẽ cũng xuất phát từ đó mà Lục Xu viết nên BYTC, bởi chúng ta chỉ nhìn thấy tình yêu đẹp của nam nữ chính lại bỏ qua bao bất hạnh, sự đau khổ của nữ phụ. Nói về Dương Cẩm Ngưng, có lẽ không cách nào có thể nói hết được. Vì sâu trong tính cách của Dương Cẩm Ngưng có chút gì đó tùy hứng, lại gợi lên những hình thù đa dạng méo mó về chúng ta. Có chăng điểm mạnh trong cô gái này chính là dám nghĩ dám làm, khi đã yêu thì yêu cuồng say nồng cháy bất chấp hết tất thảy.

Đó là một nữ chính chúng ta khó nhận định được, nhưng cũng khiến chúng ta cảm thấy rùng mình vì đã lột trần những góc tối trong tâm hồn chúng ta.

Vậy còn Cố Thừa Đông, lí do vì sao tôi gọi anh là người đàn ông tuyệt vời trong ngôn tình của tôi. Khác với những hình tượng tổng tài bá đạo trong truyện ngôn tình, khác với Phong Đằng của Cố Mạn, Tề Mặc của Chu Ngọc, Hoắc Thiên Kình của Ân Tầm, Cố Thừa Đông là một tổ hợp lạ kì. Anh có tố chất của một tổng tài, lại có gì đó nhu nhược trong tính cách, một góc nào đó lại mang dáng vẻ bản lĩnh khó dò. Thay vì đã bội thực bởi những hình tượng hào nhoáng, rõ ràng chỉ có “xạo” trong ngôn tình thì Cố Thừa Đông làm tôi thấy gần gũi hơn, dễ thở hơn. Anh cũng có những mặt tối bên trong mình, cũng có lúc trở nên nhu nhược, cũng có khi quỵ lụy vì tình yêu.

Lục Xu ít khi miêu tả mặt tình cảm của Cố Thừa Đông đối với Dương Cẩm Ngưng, nhưng tình cảm của anh lại nổi bật lên hẳn từ những hành động, cử chỉ, thậm chí từ những nhân vật phụ khác thúc đẩy. Tình yêu của anh thầm lặng tới mức vào những chương cuối cùng của truyện, tôi mới dám thở mạnh một câu : “A, hóa ra người đàn ông này bá đạo như thế đấy!”

Những khi Cố Thừa Đông thấy Dương Cẩm Ngưng gặp ác mộng, khi cô xé tranh của Tô Tây và khóc ngất, khi cô nhìn thấy trời mưa sấm sét và khi cô bị sốt cao chính là những lúc cô ấy yếu đuối nhất. Tôi cứ nghĩ rằng đó là lúc tác giả để Dương Cẩm Ngưng trải lòng mình và cũng là lúc Cố Thừa Đông nhìn thấy một Dương Cẩm Ngưng cũng cần được bảo vệ. Nhưng không! Lục Xu không làm vậy. Lục Xu để cho Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông có những tâm tư và bí mật của riêng mình. Cho đến tận cuối cùng họ cũng chỉ giữ cho riêng mình. Điều làm hai người họ đến với nhau không phải vì nhìn thấy mặt tốt đẹp bị chìm sâu kia mà chính là họ yêu nhau chính vì những điều xấu xa của nhau. Khi những cái xấu xí ấy phơi bày trước ánh sáng nhưng họ vẫn bình thản chấp nhận và yêu thương nhau. Đó mới chính là cái đáng quý!

Mặc dù biết rõ Dương Cẩm Ngưng chỉ lợi dụng mình để trả thù nhà họ Diệp, anh vẫn bình thản chấp nhận. Có lẽ một khía cạnh nào đó của cô gái xấu xa ấy làm anh thấy động lòng chăng? Bởi ngày nào đó khi anh lên giường với cô gái ấy, Suzie qua đời, lúc anh cần một người bên cạnh nhất… lại chẳng thể ngờ chính là cô gái mà anh thấy chán ghét. Tình yêu chính là thứ kỳ quặc như vậy, chẳng ai hiểu nỗi nó, chẳng ai vẽ nên được nó… Chẳng ca từ nào đủ để nói về nó, tình yêu là thứ bất biến nhất trong hàng vạn thứ.

Đến cuối truyện, khi cả hai đều bỏ lại sau lưng tất thẩy mối hận thù. Ấy vậy mà Dương Cẩm Ngưng vẫn mang dáng vẻ gai góc để đi vào nội tâm của Cố Thừa Đông. Khi từ hai kẻ có quen biết trở thành số không, câu chuyện của họ mới thực sự bắt đầu trở lại. Tình yêu là gì? Hận thù là gì? Tôi không dám tự mình nhận định về tình yêu, càng không dám hoài nghi tình yêu mà tác giả đã đặt ra trong truyện. Nhưng đến khi hết tất thảy qua đi, những gì còn lại chỉ có tình yêu, đó là lúc hai người cần nhau nhất trong cuộc đời. Điểm sáng trong tác phẩm BYTC của Lục Xu là những gút mắc, những lỗ hổng trong tình cảm của Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông được từ tốn chữa lành. Khác với những truyện ngôn tình khác, khi cao trào đạt đến giới hạn tác giả thường bối rối để nối lại tình cảm của hai nhân vật chính, hoặc là mất trí nhớ, hoặc là gặp tai nạn, hoặc là bắt cóc. Thì trong truyện BYTC của Lục Xu, tình cảm của Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông lại cháy lên từng ngọn lửa nhỏ, cả hai đã gặp nhau một lần nữa như định mệnh của nhau. Thậm chí khi trở về bên nhau, họ không cần những lời giải thích hay biện bạch, không cần xuống nước vì nhau, không cần chịu thua lẫn nhau, cứ như vậy hòa vào nhau, chấp nhận lẫn nhau. Những người có tình, nhất định sẽ tìm thấy nhau!

Có đôi khi bên nhau không phải lúc nào nghĩ cho đối phương mới chính là yêu. Như Cố lão gia từng nhìn nhận: Dương Cẩm Ngưng chính là người phụ nữ thích hợp với Cố Thừa Đông nhất. Bởi vì trong hoàn cảnh nào cô ta cũng nghĩ đến bản thân mình trước chứ không phải ngồi lo sợ dựa dẫm vào người đàn ông của mình. Một người phụ nữ độc lập như vậy, một người đàn ông không cần dựa dẫm vào ai, cả hai…vốn dĩ sinh ra đã giành cho nhau.

Còn về Suzie hay Diệp Vãn Hi, với tôi Suzie chẳng khác gì những mẫu nữ chính điển hình. Nhưng tôi không thấy thích cô gái này, vì trên đời này không có ai lương thiện hoàn toàn và cũng không ai ác tận cùng. Sự lương thiện của cô gái này khiến tôi thấy rùng mình cho cái thế giới thực sự mình đang sống. Còn Diệp Vãn Hi, cô gái này cho dù thế nào cũng chỉ là một người vô tội trong mối thù hận giữa Dương Cẩm Ngưng và Diệp gia, thứ duy nhất cô sai lầm chính là lỡ yêu Cố Thừa Đông. Dù thế nào tôi vẫn không ghét Diệp Vãn Hi được, dù sao cô cũng vì yêu mà bi lụy mà thôi. Cô luôn thần tượng tình cảm giữa Cố Thừa Đông và Suzie, ít ra cô càng hạnh phúc vì người Cố Thừa Đông yêu nhất chính là chị của cô và anh trở thành người anh rể mà cô yêu nhất, ít ra cô có thể che giấu tình cảm của mình mà ở cạnh anh. Rốt cục, tất cả đều là những con cờ bé nhỏ tội nghiệp trong cái bẫy rập hận thù.

BYTC không mang tính nhân văn lớn, không để lại bài học dân dã gì. Nhưng BYTC lại thu hút bởi sự thô tục trong đó, hấp dẫn tôi bởi cái thực đan xen cái ảo của Lục Xu. Có lẽ tôi luôn thấy những khía cạnh thực trong tác phẩm này của Lục Xu, càng đồng điệu cùng Dương Cẩm Ngưng – nữ chính của Lục Xu. Vì thế BYTC đã trở thành tác phẩm lớn trong lòng tôi, khiến tôi trăn trở mãi.

 

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…