Tâm sự của cô giáo trẻ

 Tâm sự của cô giáo trẻ

Vậy là đã hơn mười năm, kể từ ngày tiên phong tôi đặt chân đến ngôi trường trung học cơ sở Trà Linh, nhận việc làm mới – làm giáo viên dạy môn Ngữ Văn. Trang tiên phong trong cuộc sống dạy học của tôi được mở ra ở miền quê thân yêu, niềm mơ ước của biết bao đồng nghiệp .

Trường THCS Trà Linh là nơi tôi “dừng chân” – một ngôi trường khang trang, đồng nghiệp của tôi cũng đến từ nhiều nơi khác nhau. Tôi thật sự đã rất lo lắng. Nhưng khi gặp gỡ và nói chuyện với họ mọi băn khoăn trong tôi như dần tan biến.

Bạn đang đọc: Tâm sự của cô giáo trẻ

Và tổng thể xúc cảm ấy cũng trôi qua, nhường chỗ cho những tiếng cười khi tôi được trực tiếp gặp mặt những đồng nghiệp và được sống trong ngôi nhà thân yêu thứ hai của mình. Ở nơi đây, tôi nhận được những lời tâm sự, động viên của đồng nghiệp ; niềm yêu dấu của những em học viên đã tạo động lực cho tôi vững tin hơn trên con đường sự nghiệp giáo dục của chính mình .Bằng những cảm nhận của tôi, từ lần tiên phong gặp gỡ đó, tôi tin tổng thể giáo viên chúng tôi sẽ cùng nhau triển khai xong tốt công tác làm việc giáo dục của nhà trường .Ngày tiên phong gặp mặt đồng nghiệp, tổng thể với tôi đều rất lạ lẫm. Ấy vậy mà chỉ trong một buổi sáng cùng nhau thao tác, được sự chỉ bảo những anh chị đồng nghiệp, mọi khoảng cách dần tan biến thay vào đó là sự thân quen như một mái ấm gia đình. Có được điều đó chính là nhờ sư nhiệt tình, thông cảm và san sẻ cùng nhau giữa mọi người. Từ đây tôi hiểu mình phải cố gắng nỗ lực thật nhiều, thật nhiều để hoàn toàn có thể hoàn thành xong được trách nhiệm của nhà trường phó thác .Những ngày tháng thao tác dưới mái trường trung học cơ sở Trà Linh, tôi cảm nhận được tình cảm của đồng nghiệp, của những em học viên thật ấm cúng. Chúng tôi tiếp tục trao đổi giúp sức nhau trong việc làm, san sẻ những khó khăn vất vả trong đời sống thường ngày .Từ ngày tiên phong đặt chân đến nơi đây, mái trường trung học cơ sở Trà Linh đã trở thành niềm tự hào không riêng gì của riêng tôi mà còn là niềm tự hào của toàn bộ những giáo viên trong nhà trường. Ở đó, có những người thầy người cô thật tận tuỵ, những người bạn thật chân thành, những học viên thân yêu và đượm cả tình người thật ấm cúng trong một thiên nhiên và môi trường giáo dục niềm hạnh phúc. Mỗi bài dạy của giáo viên chúng tôi luôn bộc lộ một chữ “ Tâm ” và một niềm mong mỏi lớn so với toàn bộ những em học viên yêu quý .Là giáo viên trẻ, được giảng dạy ở một ngôi trường đầy niềm hạnh phúc, tôi càng thêm tin cậy và hy vọng nhiều hơn. Và niềm tin đó giúp tôi vững vàng với lựa chọn của mình, tự tin trong việc nâng cao trình độ và rèn luyện. Tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa để không phụ sự tin cậy của chỉ huy nhà trường, cha mẹ học viên và đồng nghiệp .

Mười năm – khoảng thời gian không phải là ngắn nhưng cũng chưa phải dài trong sự nghiệp trồng người đã đem lại cho tôi biết bao kỉ niệm. Vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những tháng ngày cùng sống, cùng làm việc và chia sẻ dưới mái trường  thân yêu!… Tất cả đều in dấu vào lòng tôi những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý:

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Tôi đến trường để dạy các em thơ

Trà Linh trong nắng sớm tinh mơ

Chắp cánh cho em vững bước vào đời.

Tôi hy vọng bằng sự nỗ lực và nỗ lực của bản thân, những bạn nhỏ sẽ học tập thật tốt, luôn có những tiết học mê hoặc, tràn ngập niềm niềm hạnh phúc dưới mái trường thân yêu này, để với mỗi em học viên, mỗi ngày đi học là một ngày niềm hạnh phúc .

                                                                                                                Nguyễn Thị Hợi – GV trường THCS Trà Linh