Nỗi niềm người đàn ông thất bại

Chào những bạn, mình là thằng đàn ông đến từ một tỉnh TT của Miền Trung, mình cảm thấy rất hụt bế tắc nhưng cảm thấy không có sự tin yêu những người mình đã xem là bạn, là người thân yêu nên mình viết lên đây những lời tâm sự bản thân mà mình để trong lòng bấy lâu nay .

Mình năm nay bước sang tuổi 36, một cái tuổi được cho là sự chính chắn và cũng có thể xem như tạo lập được nhiều điều khác cho gia đình cũng như xã hội, nhưng đó là đối với người khác, với mình là kẻ phá hoại, bệnh tật, tay trắng.Mình năm nay bước sang tuổi 36, một cái tuổi được cho là sự chính chắn và cũng hoàn toàn có thể xem như tạo lập được nhiều điều khác cho mái ấm gia đình cũng như xã hội, nhưng đó là so với người khác, với mình là kẻ phá hoại, bệnh tật, tay trắng .

Hôm nay với nhiều tâm trạng hỗn độn mình muốn nói lên về cuộc đời mình từ bé đến bây giờ, xem như nói ra những nỗi niềm cũng như cần một vài lời khuyên từ các bạn.Hôm nay với nhiều tâm trạng hỗn độn mình muốn nói lên về cuộc sống mình từ bé đến giờ đây, xem như nói ra những nỗi niềm cũng như cần một vài lời khuyên từ những bạn .

Bản thân mình là con trai út sinh ra trong một gia đình có điều kiện, có tiếng tăm TP nơi mình sinh ra, nên từ tấm bé mình không biết khổ cực là gì, chưa bao giờ phải đụng tay đụng chân làm bất cứ việc gì – lúc 12 tuổi, bà vú phải đưa cơm mình mới ăn nếu không sẽ nhịn – đó là mình nói chuyện nhỏ để các bạn hiểu hơn về việc mình được nuông chiều như thế nào trong cuộc sống hàng ngày từ tấm bé đến ngoài 20 tuổi. Chính vì điều đó, làm cho tư tưởng mình cảm thấy mình như là ông vua con. Tuy nhiên, mình thiếu thốn tình cảm gia đình do mẹ mình đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, các anh chị điều lớn hơn mình từ 10 -18 tuổi nên mình chỉ có bố bên cạnh hàng ngày thường hay nói chuyện, mua sắm những gì mình thích dù có giá trị lớn vào thời điểm đó mình lúc đó chỉ nghĩ có bố là có tất cả, mất bố là mất tất cả. Năm mình 13 tuổi, (năm 1994), bố mình bị bệnh nên mất sớm, mình đã khóc rất nhiều và nghĩ quẩn định nhảy lầu vào trước ngày bố mình đưa đưa tang nhưng rất may người anh mình đã nắm lấy lại mình.Bản thân mình là con trai út sinh ra trong một mái ấm gia đình có điều kiện kèm theo, có tiếng tăm TP nơi mình sinh ra, nên từ tấm bé mình không biết khổ cực là gì, chưa khi nào phải đụng tay đụng chân làm bất kể việc gì – lúc 12 tuổi, bà vú phải đưa cơm mình mới ăn nếu không sẽ nhịn – đó là mình trò chuyện nhỏ để những bạn hiểu hơn về việc mình được nuông chiều như thế nào trong đời sống hàng ngày từ tấm bé đến ngoài 20 tuổi. Chính vì điều đó, làm cho tư tưởng mình cảm thấy mình như là ông vua con. Tuy nhiên, mình thiếu thốn tình cảm mái ấm gia đình do mẹ mình đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, những anh chị điều lớn hơn mình từ 10 – 18 tuổi nên mình chỉ có bố bên cạnh hàng ngày thường hay chuyện trò, shopping những gì mình thích dù có giá trị lớn vào thời gian đó mình lúc đó chỉ nghĩ có bố là có toàn bộ, mất bố là mất tổng thể. Năm mình 13 tuổi, ( năm 1994 ), bố mình bị bệnh nên mất sớm, mình đã khóc rất nhiều và nghĩ quẩn định nhảy lầu vào trước ngày bố mình đưa đưa tang nhưng rất may người anh mình đã nắm lấy lại mình .

Và rồi thời gian cũng qua đi theo thời gian, mình nguôi ngoai nỗi buồn mất bố, nhưng vẫn được sự nuông chiều từ gia đình. Và rồi thời hạn cũng qua đi theo thời hạn, mình nguôi ngoai nỗi buồn mất bố, nhưng vẫn được sự nuông chiều từ mái ấm gia đình .

Đến khi đang học học kì 1 lớp 12, Mẹ mình lại muốn mình tốt nghiệp xong là làm thủ tục đi du học Mĩ cho nên mình lại càng lơ là việc học vào năm 12 mặc dù trước đó từ nhỏ đến cấp 3 mặc dù được nuông chiều nhưng mình cũng học được ( cấp 1 và 2 học sinh giỏi, cấp 3 học tiên tiến). Cho nên mình cứ mãi nghĩ rằng học ở VN rồi cũng qua Mĩ học lại từ đầu thì thôi giờ tập trung học tiếng Anh là chính, còn lơ là hết (việc suy nghĩ nông cạn này gia đình mình không biết). Rồi cũng đến lúc tốt nhiệp cấp 3 và đợi đến ngày mình đi phỏng vấn du học. Nhưng không phải cái gì cũng theo ý mình, mình phỏng vấn 3 lần đều hỏng hết cả 3. Đến khi đang học học kì 1 lớp 12, Mẹ mình lại muốn mình tốt nghiệp xong là làm thủ tục đi du học Mĩ vì vậy mình lại càng lơ là việc học vào năm 12 mặc dầu trước đó từ nhỏ đến cấp 3 mặc dầu được nuông chiều nhưng mình cũng học được ( cấp 1 và 2 học viên giỏi, cấp 3 học tiên tiến và phát triển ). Cho nên mình cứ mãi nghĩ rằng học ở việt nam rồi cũng qua Mĩ học lại từ đầu thì thôi giờ tập trung chuyên sâu học tiếng Anh là chính, còn lơ là hết ( việc tâm lý nông cạn này mái ấm gia đình mình không biết ). Rồi cũng đến lúc tốt nhiệp cấp 3 và đợi đến ngày mình đi phỏng vấn du học. Nhưng không phải cái gì cũng theo ý mình, mình phỏng vấn 3 lần đều hỏng hết cả 3 .

Thế là mình ở nhà đợi sang năm thi đại học, nhưng trong đầu cũng luôn nghĩ về chuyện nước Mĩ xa xôi. Rồi cũng đến kì thi đại học năm sau nhưng mình thi hỏng, vậy là mình đăng ký thi tại chức, mình lúc đó chỉ nghĩ rằng đi học ĐH là chỉ cho gia đình vui lòng. Thế là mình ở nhà đợi sang năm thi ĐH, nhưng trong đầu cũng luôn nghĩ về chuyện nước Mĩ xa xôi. Rồi cũng đến kì thi ĐH năm sau nhưng mình thi hỏng, vậy là mình ĐK thi tại chức, mình lúc đó chỉ nghĩ rằng đi học ĐH là chỉ cho mái ấm gia đình vui mắt .

Đến học năm 2 tại chức ĐH, mình xin gia đình kinh doanh cửa hàng internet và được mẹ cấp vốn đầu tư 30 máy và trang thiết bị phòng máy tầm 300t vào thời điểm đầu năm 2001. Hàng ngày doanh thu gần 1t500 nhưng mình chỉ trả hàng ngày cho mẹ mình 500k gọi là tiền đầu tư, số còn lại trả các chi phí cửa hàng và nhân viên tầm 300-400k/ngày. Mình lại chủ động nguồn tiền từ cửa hàng Net nên lại bắt đầu ăn nhậu hàng ngày mà không biết tiết kiệm hay tích trữ.Đến học năm 2 tại chức ĐH, mình xin mái ấm gia đình kinh doanh thương mại shop internet và được mẹ cấp vốn góp vốn đầu tư 30 máy và trang thiết bị phòng máy tầm 300 t vào thời gian đầu năm 2001. Hàng ngày lệch giá gần 1 t500 nhưng mình chỉ trả hàng ngày cho mẹ mình 500 k gọi là tiền góp vốn đầu tư, số còn lại trả những ngân sách shop và nhân viên cấp dưới tầm 300 – 400 k / ngày. Mình lại dữ thế chủ động nguồn tiền từ shop Net nên lại mở màn ăn nhậu hàng ngày mà không biết tiết kiệm ngân sách và chi phí hay tích trữ .

Đến tầm 18 tháng sau, lượng khách giảm đáng kể cùng với sự cạnh tranh nhiều cửa hàng cũng như bản thân mình không chú tâm kinh doanh vì chỉ nghĩ làm cho vui học kinh nghiệm sinh viên nên doanh thu giảm sút chỉ còn 400-500k/ ngày. Vậy là mình không còn trả tiền hàng ngày cho Mẹ mình nữa mà lại để tiền đi chơi, nhậu nhẹt.Đến tầm 18 tháng sau, lượng khách giảm đáng kể cùng với sự cạnh tranh đối đầu nhiều shop cũng như bản thân mình không chú tâm kinh doanh thương mại vì chỉ nghĩ làm cho vui học kinh nghiệm tay nghề sinh viên nên lệch giá giảm sút chỉ còn 400 – 500 k / ngày. Vậy là mình không còn trả tiền hàng ngày cho Mẹ mình nữa mà lại để tiền đi chơi, nhậu nhẹt .

Đến năm 2003, mình đóng cửa hàng Net và thanh lý dàn net, sau khi hoàn tất thanh lý, Mẹ mất hơn 100t cho khoản làm kinh doanh của mình. ( Thật sự nếu mình không ăn chơi, nhậu nhẹt phá phách và biết tích trữ thì lợi nhuận lớn).Đến năm 2003, mình đóng shop Net và thanh lý dàn net, sau khi hoàn tất thanh lý, Mẹ mất hơn 100 t cho khoản làm kinh doanh thương mại của mình. ( Thật sự nếu mình không ăn chơi, nhậu nhẹt phá phách và biết tích trữ thì doanh thu lớn ) .

Mình ở nhà đi học một thời gian sau thì tốt nghiệp ĐH hệ tại chức ( năm 2004), lúc đó mình đòi vào ngành CA, mẹ mình lại thông qua bà con nên cũng được nhưng khi quyết định có thì mình lại muốn mở công ty kinh doanh về thiết bị an ninh. Mẹ mình lại nuông chiều nên lại chiều con nên lại cấp vốn đầu tư. Mình ở nhà đi học một thời hạn sau thì tốt nghiệp ĐH hệ tại chức ( năm 2004 ), lúc đó mình đòi vào ngành CA, mẹ mình lại trải qua bà con nên cũng được nhưng khi quyết định hành động có thì mình lại muốn mở công ty kinh doanh thương mại về thiết bị bảo mật an ninh. Mẹ mình lại nuông chiều nên lại chiều con nên lại cấp vốn góp vốn đầu tư .

Với sự ảo tưởng cái vị trí giám đốc của tuổi trẻ, mình xin mẹ mua ô tô để đi giao dịch, mẹ mình mua cho mình. Từ khi có ô tô, lại với ảo tưởng sức mạnh của cái giám đốc TNHH nên suốt ngày đi làm, giao dịch thì ít mà lòe và ăn nhậu, gái gú thì nhiều. Rôi ăn nhậu say xỉn lái xe cũng tai nạn, phải bán xe lỗ hơn 1/2 giá mua mới ban đầu. Quá trình làm mình còn non nớt, kinh nghiệm nên làm âm vốn nhưng cứ thiếu vốn là về mẹ là lại có vốn. Mình lại ỷ lại vào tài chính của Mẹ nên cứ kéo dài đến 2007 thì số âm vốn đến gần 2 tỷ (bao gồm tiền mua xe ô tô), lúc đó cũng dẹp luôn công ty, dẹp luôn cái ảo tưởng sức mạnh của giám đốc.Với sự ảo tưởng cái vị trí giám đốc của tuổi trẻ, mình xin mẹ mua xe hơi để đi thanh toán giao dịch, mẹ mình mua cho mình. Từ khi có xe hơi, lại với ảo tưởng sức mạnh của cái giám đốc Trách Nhiệm Hữu Hạn nên suốt ngày đi làm, thanh toán giao dịch thì ít mà lòe và ăn nhậu, gái gú thì nhiều. Rôi ăn nhậu say xỉn lái xe cũng tai nạn đáng tiếc, phải bán xe lỗ hơn 50% giá mua mới bắt đầu. Quá trình làm mình còn non nớt, kinh nghiệm tay nghề nên làm âm vốn nhưng cứ thiếu vốn là về mẹ là lại có vốn. Mình lại ỷ lại vào kinh tế tài chính của Mẹ nên cứ lê dài đến 2007 thì số âm vốn đến gần 2 tỷ ( gồm có tiền mua xe xe hơi ), lúc đó cũng dẹp luôn công ty, dẹp luôn cái ảo tưởng sức mạnh của giám đốc .

Vậy là mình cũng vắng lặng tu tĩnh một thời gian sau khi thất bại và phá mẹ mình gần 2 tỷ đó. Mình ở nhà tu chí phụ Mẹ mình kinh doanh được hơn 1 năm thì mình được giao 1 mảng kinh doanh của gia đình và mình cũng quen được một cô gái, đó là vợ mình bây giờ( mình cưới năm 2011).vợ mình làm một đơn vị ngân hàng nhưng không làm chung hay liên quan công việc gì với mình..

Vậy là mình cũng vắng lặng tu tĩnh một thời gian sau khi thất bại và phá mẹ mình gần 2 tỷ đó. Mình ở nhà tu chí phụ Mẹ mình kinh doanh được hơn 1 năm thì mình được giao 1 mảng kinh doanh của gia đình và mình cũng quen được một cô gái, đó là vợ mình bây giờ( mình cưới năm 2011).vợ mình làm một đơn vị ngân hàng nhưng không làm chung hay liên quan công việc gì với mình..

Một thời gian sau mình làm ăn cũng khá lên, phát triển được nhiều mảng, lòng tham của mình trỗi dậy thế là mình bắt đầu chơi chứng khoáng và đầu tư nhập hàng từ nước ngoài về (cả nhập khẩu và buôn lậu). Vốn không đủ thì mượn Mẹ mình, nhưng lượng tiền Mẹ mình cũng đã cạn nên chỉ đưa mình ít thì mình nói dối là làm thêm dịch vụ đáo hạn để lấy thêm vốn và cũng nhờ mẹ mình vay mượn giúp mình. Mẹ mình tin tưởng mình có làm đáo hạn vì vợ mình cũng làm ngành ngân hàng thì cũng tin tưởng nên khi thấy mình kinh doanh cũng như làm đáo hạn thì đi vay mượn cho mình để làm ( tiền lãi vay nóng được tính 3t/1 tỷ/ 1 ngày). Nhưng rồi dòng xoáy vay mượn lại lãi xuất cứ cuốn hút vào những lần đầu tư kinh doanh mạo hiểm mà mình lại nghĩ là chắc chắn nhưng bị thua lỗ và hàng bị bắt giữ do buôn hàng lậu và chứng khoán thua lỗ đến con số hơn 5 tỷ thì bắt đầu có dấu hiệu hết khả năng trả vốn mẹ mình thì mình lại sợ Mẹ mình biết sẽ không sống được do lúc đó mẹ mình đang bị bệnh ( huyết áp và tiểu đường hơn 10 năm) do quá nhiều lần phá mẹ mình. Và rồi tiền lãi cộng lên, không đủ trả thì lại nói dối tiếp đáo hạn để mượn tiếp tiền để làm bù vào trả lãi nhưng rồi đến lúc chứng khoán cũng thua tiếp, mua hàng nước ngoài thì đối tác nhận tiền không giao hàng và bỏ trốn, vậy là mình sụp đổ. khi tổng số tiền âm của Mẹ mình hơn 12 tỷ, Mất trắng tất cả. Những định hướng, phát triển tham lam nhưng bản thân sự non nớt, thiếu kinh nghiệm và bản lĩnh của bản thân đã đánh bại mình. Một thời hạn sau mình làm ăn cũng khá lên, tăng trưởng được nhiều mảng, lòng tham của mình trỗi dậy thế là mình mở màn chơi chứng khoáng và góp vốn đầu tư nhập hàng từ quốc tế về ( cả nhập khẩu và buôn lậu ). Vốn không đủ thì mượn Mẹ mình, nhưng lượng tiền Mẹ mình cũng đã cạn nên chỉ đưa mình ít thì mình nói dối là làm thêm dịch vụ đáo hạn để lấy thêm vốn và cũng nhờ mẹ mình vay mượn giúp mình. Mẹ mình tin yêu mình có làm đáo hạn vì vợ mình cũng làm ngành ngân hàng nhà nước thì cũng tin yêu nên khi thấy mình kinh doanh thương mại cũng như làm đáo hạn thì đi vay mượn cho mình để làm ( tiền lãi vay nóng được tính 3 t / 1 tỷ / 1 ngày ). Nhưng rồi dòng xoáy vay mượn lại lãi xuất cứ hấp dẫn vào những lần góp vốn đầu tư kinh doanh thương mại mạo hiểm mà mình lại nghĩ là chắc như đinh nhưng bị thua lỗ và hàng bị bắt giữ do buôn hàng lậu và sàn chứng khoán thua lỗ đến số lượng hơn 5 tỷ thì mở màn có tín hiệu hết năng lực trả vốn mẹ mình thì mình lại sợ Mẹ mình biết sẽ không sống được do lúc đó mẹ mình đang bị bệnh ( huyết áp và tiểu đường hơn 10 năm ) do quá nhiều lần phá mẹ mình. Và rồi tiền lãi cộng lên, không đủ trả thì lại nói dối tiếp đáo hạn để mượn tiếp tiền để làm bù vào trả lãi nhưng rồi đến lúc sàn chứng khoán cũng thua tiếp, mua hàng quốc tế thì đối tác chiến lược nhận tiền không giao hàng và bỏ trốn, vậy là mình sụp đổ. khi tổng số tiền âm của Mẹ mình hơn 12 tỷ, Mất trắng tổng thể. Những xu thế, tăng trưởng tham lam nhưng bản thân sự non nớt, thiếu kinh nghiệm tay nghề và bản lĩnh của bản thân đã vượt mặt mình .

Từ khi xảy ra thua lỗ hơn 12 tỷ, mình đã không dám đối diện sự thật, đối diện với Mẹ mình, với anh chị em mình cho nên mình và vợ con qua nhà bố mẹ vợ ở. Tuy nhiên trong thời gian đó mình vẫn còn nhập hàng về bán ( chỉ nhập khẩu chứ không buôn lậu nữa và mình cũng từ bỏ chứng khoán) nhưng mình không phải chịu trả tiền lãi vay mượn trước đó do Mẹ mình đứng ra gánh cho mình. Khi còn tiếp tục nhập hàng thì số vốn chỉ còn lại 300-400t nên mỗi đợt nhập khẩu hàng lại phải vay mượn tiếp vì việc nhập khẩu cần một số vốn tương đối lớn. Thế là mình nói chuyện với vợ mình về công việc và giao việc thu chi tất cả cho vợ mình, mình chỉ việc điều hành việc nhập hàng và bán hàng, không đụng vào tài chính nếu vợ mình cùng làm với mình. Trong thời gian làm được vài tháng tạm ổn nhưng Mẹ mình thì khó khăn do phải nợ tiền và trả lãi cùng với mất lòng tin vào mình nên đã không cho mình kinh doanh tiếp và niêm phong kho hàng và Mẹ mình mình lấy tất cả hàng đem bán để trả nợ. Sự việc này mình cũng chấp nhận nhưng lại kéo theo chuyện vay mượn của Vợ mình vào nên việc Mẹ mình lấy hàng bán trả nợ đã làm thêm vợ mình mất tiền nhưng không thể nói được với mẹ mình do tất cả lỗi lầm của mình gây nên.Từ khi xảy ra thua lỗ hơn 12 tỷ, mình đã không dám đối lập thực sự, đối lập với Mẹ mình, với anh chị em mình vì vậy mình và vợ con qua nhà cha mẹ vợ ở. Tuy nhiên trong thời hạn đó mình vẫn còn nhập hàng về bán ( chỉ nhập khẩu chứ không buôn lậu nữa và mình cũng từ bỏ sàn chứng khoán ) nhưng mình không phải chịu trả tiền lãi vay mượn trước đó do Mẹ mình đứng ra gánh cho mình. Khi còn liên tục nhập hàng thì số vốn chỉ còn lại 300 – 400 t nên mỗi đợt nhập khẩu hàng lại phải vay mượn tiếp vì việc nhập khẩu cần một số ít vốn tương đối lớn. Thế là mình trò chuyện với vợ mình về việc làm và giao việc thu chi toàn bộ cho vợ mình, mình chỉ việc quản lý và điều hành việc nhập hàng và bán hàng, không đụng vào kinh tế tài chính nếu vợ mình cùng làm với mình. Trong thời hạn làm được vài tháng tạm ổn nhưng Mẹ mình thì khó khăn vất vả do phải nợ tiền và trả lãi cùng với mất lòng tin vào mình nên đã không cho mình kinh doanh thương mại tiếp và niêm phong kho hàng và Mẹ mình mình lấy toàn bộ hàng đem bán để trả nợ. Sự việc này mình cũng đồng ý nhưng lại kéo theo chuyện vay mượn của Vợ mình vào nên việc Mẹ mình lấy hàng bán trả nợ đã làm thêm vợ mình mất tiền nhưng không hề nói được với mẹ mình do tổng thể lỗi lầm của mình gây nên .

Một thời gian sau câu chuyện tiền bạc giữa vợ và mẹ tạm lắng xuống, trong thời gian mình ở rể, mình đã mặc cảm rất nhiều, từ những lời nói của bạn bè, anh chị, hàng xóm vợ nên mình quay trở về nhà Mẹ mình ở, cuối tuần vợ và con mình mới qua ở 2 ngày. Vợ cũng hết dần tình cảm với mình, mình lại buồn chán sự ngu ngốc bản thân, sự hời hợt của vợ nên lại đi nhậu và chơi bời gái gú mà không sáng suốt nhìn thấy những sai lầm bản thân đã gây ra để mà phấn đấu. Đến lúc vợ mình đòi ly hôn, mang con bỏ qua hẳn nhà ông bà ngoại vợ thì mình cũng thấy bản thân tội lỗi gây ra quá nhiều nên mình ra ngoài thuê phòng ở (mặc dù gia đình mình bảo về nhà ở) và quyết tâm đi làm thuê. Bản thân mình mặc cảm lỗi lầm quá lớn gây ra cho gia đình, cho Mẹ, cho vợ nên mình ái ngại với tất cả, không dám đối diện nên mình thuê trọ.Một thời hạn sau câu truyện tài lộc giữa vợ và mẹ tạm lắng xuống, trong thời hạn mình ở rể, mình đã mặc cảm rất nhiều, từ những lời nói của bè bạn, anh chị, hàng xóm vợ nên mình quay trở về nhà Mẹ mình ở, cuối tuần vợ và con mình mới qua ở 2 ngày. Vợ cũng hết dần tình cảm với mình, mình lại buồn chán sự ngu ngốc bản thân, sự hời hợt của vợ nên lại đi nhậu và chơi bời gái gú mà không sáng suốt nhìn thấy những sai lầm đáng tiếc bản thân đã gây ra để mà phấn đấu. Đến lúc vợ mình đòi ly hôn, mang con bỏ lỡ hẳn nhà ông bà ngoại vợ thì mình cũng thấy bản thân tội lỗi gây ra quá nhiều nên mình ra ngoài thuê phòng ở ( mặc dầu mái ấm gia đình mình bảo về nhà tại ) và quyết tâm đi làm thuê. Bản thân mình mặc cảm lỗi lầm quá lớn gây ra cho mái ấm gia đình, cho Mẹ, cho vợ nên mình ái ngại với tổng thể, không dám đối lập nên mình thuê trọ .

Trong thời gian mình thuê trọ là lúc mình phấn đấu làm lại cuộc đời, mình cũng làm dịch vụ môi giới, xuất nhập khẩu thông qua các mối quan hệ bạn bè, anh em thâm giao trước đây nên thu nhập hàng tháng cũng hơn 20t vào thời điểm đó. Một thời gian gần 4 tháng ly thân với vợ thì chúng mình cũng mua 1 căn nhà xây thô chưa hoàn thiện xây dựng (mua trả góp) và ít lâu sau mình bị tai nạn phải nằm viện ( cuối năm 2014) và vợ mình chăm sóc và đồng ý mình quay về cuộc sống vợ chồng nhưng phải ở nhà ngoại mà không phải về nhà Mẹ mình ở hay ra ngoài thuê nhà ở. Và mình cũng chấp nhận sửa sai lầm nên chấp nhận lại cuộc sống ở rể như trước đây ( mặc dù tâm trạng mình rất nặng nề, mỗi bữa cơm cùng gia đình bên ngoại là tâm lý mình nặng và im lặng cuối mặt như đang bị tra tấn mặc dù gia đình vợ không ai nói gì đến mình trong bữa ăn).Trong thời hạn mình thuê trọ là lúc mình phấn đấu làm lại cuộc sống, mình cũng làm dịch vụ môi giới, xuất nhập khẩu trải qua những mối quan hệ bè bạn, đồng đội thâm giao trước đây nên thu nhập hàng tháng cũng hơn 20 t vào thời gian đó. Một thời hạn gần 4 tháng ly thân với vợ thì chúng mình cũng mua 1 căn nhà xây thô chưa hoàn thành xong thiết kế xây dựng ( mua trả góp ) và ít lâu sau mình bị tai nạn đáng tiếc phải nằm viện ( cuối năm năm trước ) và vợ mình chăm nom và đồng ý chấp thuận mình quay về đời sống vợ chồng nhưng phải ở nhà ngoại mà không phải về nhà Mẹ mình ở hay ra ngoài thuê nhà ở. Và mình cũng gật đầu sửa sai lầm nên gật đầu lại đời sống ở rể như trước đây ( mặc dầu tâm trạng mình rất nặng nề, mỗi bữa cơm cùng mái ấm gia đình bên ngoại là tâm ý mình nặng và im re cuối mặt như đang bị tra tấn mặc dầu mái ấm gia đình vợ không ai nói gì đến mình trong bữa ăn ) .

Thời gian quay vợ chồng mình quay lại chung sống cũng đã 2 năm, nhưng tình cảm của vợ đã gần như hết yêu thương mình mà chỉ là con cái nên cũng hiếm khi tâm sự nói chuyện với nhau hay gần gũi vợ chồng nhau. Vợ mình cũng là con gái một nên cũng được cưng chiều từ bố mẹ cho nên từ lúc có gia đình và con cái nhưng hầu như Mẹ vợ mình làm giúp như tắm và cho cháu ăn. Bản thân vợ mình cũng ít quan tâm gì đến những việc gia đình và con cái vì ỷ lại Mẹ vợ,. Mình cũng hiểu tính cách của vợ thường vô tâm ( rất nhiều người nhận xét thế) cho nên mình của không nói gì và mình cũng cố gắng sửa chữa bản thân nên mình phụ làm một số việc vặt và lo cho con.Thời gian quay vợ chồng mình quay lại chung sống cũng đã 2 năm, nhưng tình cảm của vợ đã gần như hết yêu thương mình mà chỉ là con cháu nên cũng hiếm khi tâm sự chuyện trò với nhau hay thân thiện vợ chồng nhau. Vợ mình cũng là con gái một nên cũng được cưng chiều từ cha mẹ vì vậy từ lúc có mái ấm gia đình và con cháu nhưng phần đông Mẹ vợ mình làm giúp như tắm và cho cháu ăn. Bản thân vợ mình cũng ít chăm sóc gì đến những việc mái ấm gia đình và con cháu vì ỷ lại Mẹ vợ ,. Mình cũng hiểu tính cách của vợ thường vô tâm ( rất nhiều người nhận xét thế ) do đó mình của không nói gì và mình cũng nỗ lực thay thế sửa chữa bản thân nên mình phụ làm 1 số ít việc vặt và lo cho con .

Cuộc sống nó vợ chồng ở gia đình ngoại kéo dài 1 năm rưỡi thì vợ chồng mình cùng hoàn thiện căn nhà để ở. Thật sự khi được đề xuất của bố vợ cho mượn để hoàn thiện nhà để ở dù với điều kiện mình phải sang tên qua cho vợ mình đứng tên tài sản nhưng mình cũng mừng bởi vì mấy năm trời mình ở rể cảm giác giống như đang ở trong một cái nhà tù mặc dù không ai nói gì nhưng tâm lý bất an, nặng nề, lời đàm tếu của rất nhiều người làm mình mặc cảm và muốn có nơi chốn của riêng mình cho nên mình cũng đồng ý công chứng sang tên cho vợ mình. Trước đây do mình bị tâm lý nhiều chuyện nên đi khám đã bị tâm thần phân liệt, đã từng nghĩ quẩn và những hành động không tốt, nhưng điều trị đã đỡ nhiều nên giờ mình muốn có tâm lý tốt khi ở riếng chứ như ở rể mình sẽ tái phát bệnh trở lạiCuộc sống nó vợ chồng ở mái ấm gia đình ngoại lê dài 1 năm rưỡi thì vợ chồng mình cùng hoàn thành xong căn nhà để ở. Thật sự khi được yêu cầu của bố vợ cho mượn để hoàn thành xong nhà để ở dù với điều kiện kèm theo mình phải sang tên qua cho vợ mình thay mặt đứng tên gia tài nhưng mình cũng mừng chính do mấy năm trời mình ở rể cảm xúc giống như đang ở trong một cái nhà tù mặc dầu không ai nói gì nhưng tâm ý không an tâm, nặng nề, lời đàm tếu của rất nhiều người làm mình mặc cảm và muốn có nơi chốn của riêng mình vì vậy mình cũng đồng ý chấp thuận công chứng sang tên cho vợ mình. Trước đây do mình bị tâm ý nhiều chuyện nên đi khám đã bị tinh thần phân liệt, đã từng nghĩ quẩn và những hành vi không tốt, nhưng điều trị đã đỡ nhiều nên giờ mình muốn có tâm ý tốt khi ở riếng chứ như ở rể mình sẽ tái phát bệnh trở lại

Ban đầu mình chỉ muốn hoàn thiện nhà trong khả năng tài chính hiện tại của mình nhưng vợ mình thì muốn cái gì cũng phải đẹp, phải tốt nhưng khả năng hiện tại của mình thu nhập không được đều nhưng mình cũng cố gắng làm theo ý của vợ, cũng muốn bước ra ở ngôi nhà riêng tư của vợ chồng, và mình dốc toàn bộ số tiền mình làm được, kể cả làm nợ công trình làm hoàn thiện đến 600t. Trong khi phần bố vợ cho mượn và vợ hỗ trợ chỉ chưa đến 200t nhưng mình cứ nghĩ miễn sao có vợ con và cùng ra ngoài ở là được. Dù có làm sao cũng phải ra ngoài ở. Nói thế này chắc nhiều bạn sẽ nghĩ mình quá nặng nề cảnh ở rể nhưng nếu bạn nào có hoàn cảnh ở rể và ở như mình sẽ hiểu. Bố mẹ vợ thì không nói gì nhưng gia đình Anh vợ (gia đình anh vợ ở chung) thì với thái độ ngạo mạng xem thường đủ thứ. Trước kia mình làm thu nhập cao thì có việc gì cũng nhờ vả, nhưng bây giờ thì nó khác xưa rồi bởi vì bản thân mình giờ đi ở rể. Cãi nhau với Vợ mình hay Mẹ vợ thì cũng nói bóng gió đến mình, chính vì thế cũng mấy tháng nay mình không ăn cơm cùng gia đình vợ mà mình phải ăn cơm quán, có khi mình nhịn đói chỉ ăn 1 bữa để mà dành tiền làm hoàn thiện nhà cho xong. Nhưng khi hoàn thiện xong thì vợ mình lại đòi hỏi phải có nội thất vì sợ bạn bè cơ quan đến chơi mà không đẹp hay không tốt sẽ xấu mặt. Nhưng công việc thu nhập thời gian này của mình rất khó khăn do đầu năm hiếm việc, vợ mình lại trách mình “chưa có điều kiện thì làm từ từ chứ sao nôn nóng làm gì, có ai đuổi ra khỏi nhà vợ mà phải thế”. Câu nói này chỉ là với bản thân Vợ mình thì quá đúng vì Vợ mình được Mẹ vợ giúp việc nhà, chăm cái ăn cái mặc cho vợ và con nhưng nếu Vợ mình đặt vào vị trí của mình thì thế nào? Có hiểu được cho mình với 1 thằng đàn ông ở rể và hàng ngày ăn mì gói, cơm quán và cũng có thể nhịn ăn???Ban đầu mình chỉ muốn triển khai xong nhà trong năng lực kinh tế tài chính hiện tại của mình nhưng vợ mình thì muốn cái gì cũng phải đẹp, phải tốt nhưng năng lực hiện tại của mình thu nhập không được đều nhưng mình cũng nỗ lực làm theo ý của vợ, cũng muốn bước ra ở ngôi nhà riêng tư của vợ chồng, và mình dốc hàng loạt số tiền mình làm được, kể cả làm nợ khu công trình làm triển khai xong đến 600 t. Trong khi phần bố vợ cho mượn và vợ tương hỗ chỉ chưa đến 200 t nhưng mình cứ nghĩ miễn sao có vợ con và cùng ra ngoài ở là được. Dù có làm thế nào cũng phải ra ngoài ở. Nói thế này chắc nhiều bạn sẽ nghĩ mình quá nặng nề cảnh ở rể nhưng nếu bạn nào có thực trạng ở rể và ở như mình sẽ hiểu. Bố mẹ vợ thì không nói gì nhưng mái ấm gia đình Anh vợ ( mái ấm gia đình anh vợ ở chung ) thì với thái độ ngạo mạng xem thường đủ thứ. Trước kia mình làm thu nhập cao thì có việc gì cũng nhờ vả, nhưng giờ đây thì nó khác xưa rồi do tại bản thân mình giờ đi ở rể. Cãi nhau với Vợ mình hay Mẹ vợ thì cũng nói bóng gió đến mình, chính do đó cũng mấy tháng nay mình không ăn cơm cùng mái ấm gia đình vợ mà mình phải ăn cơm quán, có khi mình nhịn đói chỉ ăn 1 bữa để mà dành tiền làm triển khai xong nhà cho xong. Nhưng khi triển khai xong xong thì vợ mình lại yên cầu phải có nội thất bên trong vì sợ bạn hữu cơ quan đến chơi mà không đẹp hay không tốt sẽ xấu mặt. Nhưng việc làm thu nhập thời hạn này của mình rất khó khăn vất vả do đầu năm hiếm việc, vợ mình lại trách mình ” chưa có điều kiện kèm theo thì làm từ từ chứ sao tất tả làm gì, có ai đuổi ra khỏi nhà vợ mà phải thế “. Câu nói này chỉ là với bản thân Vợ mình thì quá đúng vì Vợ mình được Mẹ vợ giúp việc nhà, chăm cái ăn cái mặc cho vợ và con nhưng nếu Vợ mình đặt vào vị trí của mình thì thế nào ? Có hiểu được cho mình với 1 thằng đàn ông ở rể và hàng ngày ăn mì gói, cơm quán và cũng hoàn toàn có thể nhịn ăn ? ? ?

Gần Tết vừa rồi mình bị bệnh nên đi khám tổng quát và phát hiện U tuyến thận và một số bệnh lý khác -, nhưng khi vợ mình biết mình bệnh thì cũng thái độ bình thản như những người quen bình thường chứ không phải là sự lo lắng của một người thân yêu. Nhưng mình cũng không trách cứ bởi vì bản thân mình đã làm sai quá nhiều thì giờ mình chấp nhận lỗi mình gây ra và chóng chọi với bệnh tật. Vừa rồi bác sĩ chỉ định mình mổ với chi phí mổ và điều trị hơn 30 triệu, nhưng thật sự vào thời điểm này mình rất khó khăn do mình đầu năm mình chưa có thu nhập công việc, số tiền lại đầu tư vào hoàn thiện xây dựng nhà nên không có tiền phòng thân đau ốm cho bản thân do quá mong muốn ở riêng.Gần Tết vừa qua mình bị bệnh nên đi khám tổng quát và phát hiện U tuyến thận và 1 số ít bệnh lý khác -, nhưng khi vợ mình biết mình bệnh thì cũng thái độ bình thản như những người quen thông thường chứ không phải là sự lo ngại của một người thân yêu. Nhưng mình cũng không trách cứ chính bới bản thân mình đã làm sai quá nhiều thì giờ mình đồng ý lỗi mình gây ra và chóng chọi với bệnh tật. Vừa rồi bác sĩ chỉ định mình mổ với ngân sách mổ và điều trị hơn 30 triệu, nhưng thật sự vào thời gian này mình rất khó khăn vất vả do mình đầu năm mình chưa có thu nhập việc làm, số tiền lại góp vốn đầu tư vào triển khai xong thiết kế xây dựng nhà nên không có tiền phòng thân đau ốm cho bản thân do quá mong ước ở riêng .

Giờ bản thân mình chỉ còn lại chiếc xe máy là có giá trị nên mình muốn bán nó để mổ nhưng cũng chỉ được 1/2 số tiền ca mổ cho nên mình dự định bán nó để vào Nam làm việc một thời gian để kiếm đủ số tiền (bởi vì trong Nam có một lời mời công việc dành cho mình thời gian này) và sẽ mổ, điều trị trong Nam bởi vì mình cũng dự định sau này cũng sẽ lập nghiệp trong Nam, xem như mình vứt bỏ hết nhưng quá khứ của mình và tự mình điều trị bệnh mà không muốn làm phiền đến người thân của mình do mình đã mang đến đau khổ quá nhiều cho nhười thân. Nhưng hiện tại Mẹ mình cũng đang bệnh nên mình cũng không biết phải nên làm thế nào, vào thời điểm này mình không biết nên phải làm sao cho đúng. Nên bỏ đi nơi mình đã gây ra bao lỗi lầm sai trái để làm việc, chữa bệnh và làm lại cuộc đời mới hay như thế nào? Giờ bản thân mình chỉ còn lại chiếc xe máy là có giá trị nên mình muốn bán nó để mổ nhưng cũng chỉ được 50% số tiền ca mổ vì vậy mình dự tính bán nó để vào Nam thao tác một thời hạn để kiếm đủ số tiền ( do tại trong Nam có một lời mời việc làm dành cho mình thời hạn này ) và sẽ mổ, điều trị trong Nam chính do mình cũng dự tính sau này cũng sẽ lập nghiệp trong Nam, xem như mình vứt bỏ hết nhưng quá khứ của mình và tự mình điều trị bệnh mà không muốn làm phiền đến người thân trong gia đình của mình do mình đã mang đến đau khổ quá nhiều cho nhười thân. Nhưng hiện tại Mẹ mình cũng đang bệnh nên mình cũng không biết phải nên làm thế nào, vào thời gian này mình không biết nên phải làm thế nào cho đúng. Nên bỏ đi nơi mình đã gây ra bao lỗi lầm sai lầm để thao tác, chữa bệnh và làm lại cuộc sống mới hay như thế nào ?

Mình hiện tại rất là cảm thấy bế tắc, không đủ tỉnh táo để có thể quyết định vào lúc này, các bạn đọc có thể cho mình lời khuyên phù hợp để mình có thể đi đến quyết định vào lúc này.Mình hiện tại rất là cảm thấy bế tắc, không đủ tỉnh táo để hoàn toàn có thể quyết định hành động vào lúc này, những bạn đọc hoàn toàn có thể cho mình lời khuyên tương thích để mình hoàn toàn có thể đi đến quyết định hành động vào lúc này .

Cám ơn.Cám ơn .

P/s: những điều tâm sự trên mình chỉ nêu vài điểm chính, còn nhiều câu chuyện cụ thể và câu chuyện rất dài mình không thể kể hết trên này được. Hi vọng với chừng này chia sẽ các bạn cũng đủ hiểu con người mình tệ như thế nào, bế tắc như thế nào và cần những lời khuyên chân thành từ các bạn.P. / s : những điều tâm sự trên mình chỉ nêu vài điểm chính, còn nhiều câu truyện đơn cử và câu truyện rất dài mình không hề kể hết trên này được. Hi vọng với chừng này chia sẽ những bạn cũng đủ hiểu con người mình tệ như thế nào, bế tắc như thế nào và cần những lời khuyên chân thành từ những bạn .