Lấy nhầm đại gia – Chương 5: Tránh xa tên đàn ông đó ra

Lấy nhầm triệu phú

Lần đầu tiên Tống Hào đến nhà Kỳ Ngọc. Trước khi đến anh đã đến tiệm làm tóc nhuộm lại màu đen, còn đặc biệt diện một bộ đồ vest trang trọng. Trông anh vô cùng chỉnh tề nhã nhặn.

Đối mặt với Tống Hào, cha cô chỉ nâng nhẹ mí mắt lên liếc nhìn một cái, sau đó lại dồn sự chú ý quan tâm vào những chậu hoa lá cây cảnh ông đang chăm nom .

Sau này nghĩ lại, có lẽ lúc đó là cô không đúng. Cô không nên nói trước với cha mẹ rằng Tống Ngọc là một tay trống trong ban nhạc.

Cha cô hỏi :

– Tôi nghe Tiểu Ngọc nói cậu làm việc ở quán bar?

Anh vấn đáp :

– Không phải quán bar ạ… Bọn cháu là một ban nhạc. Cháu phụ trách chơi trống trong nhóm, bọn cháu nhận show biểu diễn ạ!

– Vậy theo như cách nói của cậu, cậu không có công việc ổn định?

Vẻ mặt của Tống Hào đông cứng lại. Có điều cha cô chẳng mảy may để tâm, liên tục nói :

– Mấy buổi biểu diễn của cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?

– Chú, nếu như có nhiều show diễn thì một tháng không dưới 10 ngàn tệ…

– Có nhà không?

Kỳ Ngọc biết ngay cha cô sẽ hỏi về chủ đề này, hấp tấp vội vàng tiếp lời :

– Anh ấy thích ăn thịt gà.

Tống Hào không có nhà, anh thậm chí còn còn không phải người địa phương. Nếu không phải vì tham vọng của mình, nếu không phải vì cô thì sau khi tốt nghiệp hoàn toàn có thể anh đã rời đi rồi .

– Dạ cháu ăn gì cũng được ạ. – Tống Hào khách sáo trả lời cha cô.

Nhưng cha cô rõ ràng không có dự tính bỏ lỡ cho anh, ông liên tục nhắc lại chủ đề này trên bàn ăn hôm đó :

– Cậu có nhà ở đây không? Cũng tốt nghiệp được một năm rồi, đã mua xe chưa?

– Dạ cháu vẫn đang cố gắng ạ, ban nhạc của cháu hiện tại…

– Cố gắng? – Biểu cảm của cha cô hệt như vừa nghe được một câu nói đùa.

– Cố gắng sao? Cố gắng của cậu chính là cái ban nhạc kia đấy á? Tốt nghiệp cả năm rồi, xe không có nhà cũng không…

Cha Kỳ Ngọc cười lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói với anh :

– Tống Hào này, cho dù cậu không phải bạn trai Tiểu Ngọc, tôi cũng sẽ nói mấy câu này. Trong cái thành phố này, dân chơi nhạc cả đống, cậu xem nổi được bao nhiêu người? Huống hồ cậu chỉ tốt nghiệp cao đẳng.

– Nếu cậu coi âm nhạc là sở thích thì không sao, nhưng nếu cậu muốn dựa vào nó mà kiếm cơm sao? Bớt mơ tưởng hão huyền đi.

 – Đi mà kiếm lấy việc gì đó ổn định đàng hoàng, đáng tin hơn nhạc nhẽo nhiều.

… .

Bữa cơm hôm đó chưa bao giờ khó nuốt tới vậy. Kỳ Ngọc cảm nhận được sự không vui của Tống Hào. Anh không nói gì nữa. Câu nói “Cháu muốn kết hôn với Kỳ Ngọc” cũng không thể nói ra.

Ăn xong bữa tối, Kỳ Ngọc tiễn anh xuống lầu .

– Mấy lời cha em nói, anh đừng để trong lòng…

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô cảm thấy lời cha nói cũng không trọn vẹn vô lý .

– Anh biết, chú chỉ vì nghĩ cho tương lai hai đứa mình sau này. Anh cũng không muốn em phải chịu khổ khi theo anh.

Tống Hào nói, ánh mắt anh chẳng còn rạng rỡ như lúc trước nữa:

–  Em vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.

Anh giúp cô kéo khóa áo lên, lại thúc giục cô thêm lần nữa :

– Em vào nhà đi.

Kỳ Ngọc không đi, bình tĩnh hỏi anh :

– Chúng ta vẫn sẽ kết hôn chứ?

Tống Hào cúi đầu .Cứ thế, hai bọn cô đứng đó chẳng ai nói gì. Một lúc sau, Tống Hào kéo cô ôm vào lòng :

– Anh sẽ nghe lời cha, tìm một công việc ổn định. Chờ tới lúc thành công, anh sẽ đến xin cha được kết hôn với em, sẽ cưới em về làm bà Tống của anh.

Khoảnh khắc nói ra những lời này, giọng điệu Tống Hào vô cùng bất lực. Anh đã thỏa hiệp .Kỳ Ngọc vốn cho rằng bọn cô sẽ cãi nhau. Cô thậm chí còn còn nghĩ sẵn mấy lời khuyên anh hãy từ bỏ tham vọng. Nhưng không ngờ, tình yêu anh dành cho cô đã vượt mặt cả tham vọng của chính mình. Có điều Tống Hào càng như vậy, Kỳ Ngọc càng cảm thấy áy náy .Sau khi Tống Hào rời đi, cô trở vào nhà cãi nhau một trận với cha. Cô trách cha vì sao lại đối xử lạnh nhạt vô tình với anh như vậy. Nhưng ông lại nói với cô :

– Vô tình? Mới bị nói vài câu đã không chịu được rồi sao? Cha cho con học đàn từ nhỏ, cái gì tốt nhất đểu dành hết cho con, chính là vì để con tránh xa với mấy loại cặn bã này!

Cặn bã ? ? ?Kỳ Ngọc không ngờ rằng trong mắt cha cô, Tống Hào lại tồi tệ như vậy .Cha cô lại nói :

– Tình yêu có thể giả vờ được, nhưng tiền bạc thì không, có bao nhiêu chỉ có thể đem ra bây nhiêu.

Tình yêu và tiền tài, hoa hồng và bánh mỳ. Thật không ngờ rằng ngay đến Kỳ Ngọc cô cũng gặp phải yếu tố này. Rốt cuộc cô nên chọn hoa hồng hay bánh mỳ đây ?Tống Hào đã rời khỏi ban nhạc đi tìm một việc làm không thay đổi. Nhưng với xuất thân cao đẳng của mình, có bao nhiêu nơi sẽ chấp thuận đồng ý nhận anh vào làm chứ .

– Sao em lại đến đây?

Hôm đó Kỳ Ngọc đến phòng trọ tìm Tống Hào. Trông anh gầy hơn lúc trước nhiều. Có vẻ anh vừa tan làm, trên người vẫn mặc đồng phục bán bảo hiểm .Đúng vậy, Tống Hào đi bán bảo hiểm. Công việc này không nhu yếu học lực quá cao. Ngoài việc nhiều lúc bị ăn mắng ra, mọi thứ đều khá ổn .

– Em mua đồ ăn cho anh. Nếu không kịp tự nấu, anh cứ hâm trong lò vi sóng rồi ăn là được.

Kỳ Ngọc để thức ăn vào trong tủ lạnh nhưng Tống Hào ương ngạnh mặc kệ khung hình còn đang căng thẳng mệt mỏi, đưa cô ra ngoài ăn .Ăn xong hai người cùng nhau long dong trên đường phố. Bên đường có một người đàn ông đang đàn ghita hát rong. Nhịp sống xô bồ khiến những người đi trên đường đều lướt qua anh ta, chẳng có lấy một bước chân dừng lại .Nhưng Tống Hào thì khác. Anh tiến tới đặt trước mặt người đàn ông một chai nước, phía dưới chặn một tờ 50 tệ. Tống Hào nhìn về phía người đàn ông bằng ánh mắt sầu muộn, tựa như đang nhìn về phía giấc mơ xa vời của mình …Dù cho Tống Hào đã nhượng bộ đến vậy nhưng tới sau cuối, mọi chuyện vẫn không xảy ra theo ý nguyện của Kỳ Ngọc, cô ở đầu cuối không hề gả cho tình yêu của đời mình …Hai người chia tay vào một ngày mùa xuân, khi mà đất trời vạn vật đang dần được hồi sinh trở lại, băng tuyết vẫn chưa tan hết. Cô và anh sóng vai ngồi trên ghế đá bên sông .Anh nói :

– Kỳ Ngọc, chỉ có tình yêu thì không đủ. Anh thực sự… Hiện tại công việc của anh có chút không thuận lợi. Càng ngày anh càng nhận ra khoảng cách giữa anh và em lớn tới mức nào.

Giọng Tống Hào khi đó vô cùng nghẹn ngào, nhưng đàn ông có chết cùng không được khóc. Anh cứng đầu nuốt hết những ấm ức vào trong lòng .

– Đừng kéo dài như thế này nữa em à…

– Mình chia tay đi.