10 năm chán nản vì cơ thể luôn ‘tỏa mùi hương’

Là con gái mà 24 năm tôi không hề xài nước hoa, đi tiệc trang điểm đẹp cỡ nào cũng không hề che giấu căn bệnh của mình .

Tôi 24 tuổi, từ nhỏ đã mắc một căn bệnh khó nói, căn bệnh này hành hạ tôi đã 10 năm nay, nó bắt đầu nặng ở tuổi dậy thì và giờ càng trở nên trầm trọng hơn. Ở cái tuổi mới lớn, trong khi bạn bè vẫn vô tư vui vẻ thì tôi lại mang một nỗi buồn thầm kín. Tôi mặc cảm, tự ti với mọi thứ xung quanh, dần xa lánh bạn bè vì thấy được những ánh mắt ái ngại, những lời xì xào sau lưng “Hình như con đó bị hôi nách mày ơi”. Bài hát “Công chúa bong bóng” hot nhất lúc đó lại chế thành “Công chúa hôi nách” mà bọn con trai hay dành cho tôi. Đến trường thì thôi chứ về nhà tôi lại nhốt mình trong phòng, từ một MC năng nổ của lớp, một nhân viên thư viện hòa đồng tôi đã trở thành con người khác, không còn bạn bè, chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Tôi đã khóc rất nhiều vì cảm thấy mình quá khác biệt với những đứa bạn còn lại. Rời trường cấp hai lên cấp ba học, cuộc sống của tôi càng tệ hại hơn. Môi trường mới, bạn mới khiến tôi không hòa nhập được, sức học tuột dốc không phanh. Từ một học sinh giỏi 9 năm liền tôi trở thành học sinh yếu kém, môn học yêu thích là tiếng Anh cũng thảm thương. Có lẽ giai đoạn đó đã phát sinh bệnh trầm cảm của tôi ngày hôm nay. Môn thể dục đúng là cơn ác mộng của tôi những khi ra mồ hôi đầm đìa và cơ thể “tỏa hương”, tôi ngại đến phát khóc.

Đỉnh điểm là năm lớp 11, bọn con trai đem chai nước hoa vào lớp, trong khi tôi ngồi học bọn chúng xịt lên đầu lên cổ rồi khắp người tôi. Một đứa con gái đằm thắm, chịu đựng như tôi đã không kiềm chế được mình mà đánh nhau với bọn chúng. Tôi đã khóc, một sự tủi nhục trào dâng, có lẽ cảm giác đó ai trải qua mới hiểu được. Thời kỳ kinh hoàng đó cũng qua, cho tới khi đi làm tình trạng tôi chẳng khá hơn, tôi đã quen rồi và chai sạn với các câu nói : “Con nhỏ đó dễ thương vậy mà bị hôi nách”, “Ở xa không sao, lại gần mới biết mùi”, “Con gái gì mà hôi nách dữ vậy trời”, “hách trong nôi”, “viêm cánh”.

Tôi không còn phản ứng gì trước những lời nói như vậy, đôi lúc cũng tủi thân khi đứa cháu ruột hỏi mẹ nó: “Sao dì hôi dữ vậy mẹ”? Mẹ nó bảo: “Con đừng nói vậy dì buồn đó”, tôi giả vờ lờ đi không nghe chứ tim rướm máu. Vì căn bệnh này tôi đã bỏ qua những cơ hội, những người mình yêu mến, trải qua một tuổi thơ tồi tệ. Tôi không thể yêu chàng trai nào vì mặc cảm, không thể trở thành cô giáo tiếng Anh vì không còn yêu môn học nó nữa, cứ sống vất vưởng từng ngày.

Có lẽ tôi bị trầm cảm nặng, không còn yêu đời, không hứng thú với mọi thứ nữa, chỉ ước mỗi sáng thức dậy mình sẽ khỏi bệnh này. Nhiều lúc tôi muốn chết, tự hỏi sao ông trời bất công vậy. Hàng nghìn hàng vạn con người sao lại phải là tôi? Là con gái mà 24 năm tôi không thể xài nước hoa, đi tiệc trang điểm đẹp cỡ nào cũng không thể che giấu căn bệnh của mình. Tôi mất tự tin, không dám ngước cao đầu với một chàng trai nào, đau nhất là ánh mắt thất vọng và sự ái ngại khi họ đến gần làm quen. Nếu đi du lịch ngồi trong chiếc xe nhỏ gần 8 tiếng đồng hồ chẳng khác nào tra tấn tôi và những người đi chung xe. Đời tôi khổ quá.

Có khi đi những nơi đông người, tôi phát hiện những người bị giống mình mà còn không chịu nổi họ, thế mà bạn bè và gia đình đã phải chịu đựng tôi từng ấy thời gian qua. Các bạn có lẽ đang suy nghĩ bệnh này có gì mà làm quá lên, xịt khử mùi là được chứ gì. Thật ra tôi đã biết sử dụng lăn khử mùi từ lúc mới bị. Sáp, xịt, lotion, nước hoa hay bất cứ gì cũng chỉ được một lúc lại thôi, và khi đó cái mùi nó quyện vào nhau còn khủng khiếp hơn. Đi làm có tiền tôi đi phẫu thuật, tiêm botox cũng không hiệu quả, uống thuốc đông y 5 tháng cũng không khỏi, mua các loại thuốc gia truyền, các loại phấn, thuốc xịt thảo dược, kể cả sản phẩm nước ngoài đắt tiền cũng không ăn thua.

Tôi cứ lang thang trên mạng, mỗi khi phát hiện ra loại thuốc mới nào tôi mua dùng nhưng hy vọng chỉ là thất vọng vì không có loại nào hiệu quả với tôi. Tôi phát hiện ra chỉ là lừa đảo, bọn họ giả nick và tâng bốc nhau cho người mua tin thôi. Thật sự giờ đây tôi chán nản vô cùng, không hiểu bệnh mình sao nữa, tôi không đổ mồ hôi nách, chỉ mồ hôi ở ngực, cổ lưng là nhiều. Tôi lên các diễn đàn với những người hoàn cảnh như mình, họ cũng than thở căn bệnh này đúng như họ nói, nó không như sida chết người mà làm người ta sống dở chết dở.

Trong mắt người khác dù không nói nhưng người ta vẫn cười thầm những người như tôi. Tôi tuân thủ chế độ ăn uống nghiêm ngặt, uống ngày 2 lít nước, không ăn những thứ gây mùi nhưng vẫn không ích gì. Sống 10 năm thế này khiến mắt tôi thâm quầng, tâm trạng luôn chán nản, mệt mỏi. Tôi xa lánh mọi thứ, sống như bị tự kỷ, mặc cảm. Ai có thể giúp tôi không? Tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Là con gái mà tôi không đủ tự tin ngẩng cao đầu, ý nghĩa gì khi đời không ước mơ, không người thấu hiểu?

Thi