TÂM SỰ NGHỀ GIÁO

Tâm sự về nghề giáo

Dòng xúc cảm ngọt ngào của những trang thơ, những áng văn bất hủ từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường đã truyền trong tôi ngọn lửa, sự mê hồn với nghề giáo. Bởi lẽ, với tôi, nghề dạy học luôn là một nghề cao quý .Lúc sinh thời Bác Hồ kính yêu của tất cả chúng ta đã từng dạy bảo : “ Những thầy giáo tốt, thầy giáo xứng danh là thầy giáo, là người vẻ vang nhất, là những người anh hùng vô danh. Nếu không có thầy giáo để dạy dỗ cho con trẻ nhân dân thì làm thế nào thiết kế xây dựng được xã hội chủ nghĩa ? ”. Do đó thầy giáo là người “ vừa dạy chữ, vừa dạy người ”, nên họ phải có kiến thức và kỹ năng chắc, kinh nghiệm tay nghề vững, có đạo đức phẩm chất trong sáng, là tấm gương cho học viên noi theo .Thấm nhuần lời dạy của Người, Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đã từng chứng minh và khẳng định : Nghề dạy học là nghề cao quý bậc nhất trong những nghề cao quý. Nghề dạy học là một nghề phát minh sáng tạo bậc nhất trong những nghề phát minh sáng tạo vì nó phát minh sáng tạo ra những con người phát minh sáng tạo .

Cũng bởi lẽ đó mà từ xưa đến nay, người Việt Nam đã coi trọng truyền thống “Tôn sư trọng đạo”: “ Muốn sang thì bắc cầu Kiều- Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”. Hay “ Trọng thầy mới được làm thầy”. Có thể nói rằng Không có thầy giáo thì không có giáo dục. Nhiệm vụ của thầy cô giáo là rất quan trọng và rất vẻ vang.Chính vì tinh thần hiếu học, vì yêu cái chữ mà người dân Việt Nam chúng ta quý trọng vô cùng những người làm nghề dạy học. Nhân dân tôn vinh, yêu mến gọi người thầy là người giáo viên nhân dân, người kĩ sư tâm hồn. Bởi với người thầy giáo, dạy học không chỉ là dạy chữ mà còn dạy cho học trò đạo lí làm người. Địa vị, vai trò của người thầy luôn được người đời tôn kính, đạo thầy trò luôn được giữ gìn, khắc ghi.

Bạn đang đọc: TÂM SỰ NGHỀ GIÁO

Người ta thường nói người thầy giáo như người lái đò chở khách sang sông. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều mê hoặc. Cũng như trong đời sống này, có bao nhiêu khó khăn vất vả thử thách mà những em phải vượt qua, thầy cô luôn chèo lái con đò để học viên thân yêu của mình vượt qua cập bến cảng tri thức trong niềm vui. Con người chắc rằng ai cũng có một thời cắp sách, có những khoảng chừng thời hạn đẹp của tuổi mộng mơ, còn có cả sự ngỗ nghịch. Thầy cô đã dạy cho tất cả chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, tất cả chúng ta bước lên những bậc thang cao hơn của nấc thang tri thức. Những gì thầy cô làm cho học viên rất thiêng liêng, cao quý, không riêng gì đơn thuần là thầy cô mà còn là người cha, người mẹ. Thầy cô sẵn sàng chuẩn bị dành thời hạn lắng nghe những vướng mắc, những tâm sự hay tạo ra những tiếng cười sảng khoái trong giờ học stress. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi học viên cúi đầu lễ phép. Luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn. Tất cả những gì li ti nhất cũng thế hiện được sự thiêng liêng cao quý và tình thương bát ngát như trời biển mà thầy cố dành cho học viên thân yêu của mình .

Các em sẽ không quên hình ảnh người thầy, bởi lẽ, người thầy giáo không chỉ đơn thuần là người truyền đạt tri thức, trí tuệ mà còn đem đến cho học sinh những niềm vui, tình thương yêu và kĩ năng sống. Thử hỏi có nghề nghiệp nào vinh dự, tự hào, hạnh phúc như nghề dạy học không?
Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy giáo, cô giáo trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu lứa học sinh đi qua, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng sự tâm huyết muốn đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người thầy.
Nghề dạy học là một nghề vinh quang, do đó để trở thành một người thầy giáo chân chính, người thầy phải lao động thật nghiêm túc, không ngừng học tập nâng cao trình độ của mình và phải luôn luôn tu dưỡng đạo đức. Nghề dạy học đòi hỏi người đứng trên bục giảng phải có bản lĩnh, biết chịu đựng và vượt qua khó khăn trước mắt, đem hết sức mình cống hiến cho những thế hệ tương lai của đất nước.

Khi đã đi theo nghề dạy học là chấp nhận sự thiệt thòi và hi sinh, đôi khi là sự phũ phàng của cuộc sống, nên người thầy còn phải giàu lòng vị tha, cao thường thì mới có thể tồn tại trong nghề được, mới là “kỹ sư tâm hồn” được.

Trong xã hội lúc bấy giờ, cơ chế thị trường có những mặt tốt, mặt xấu của nó chi phối mọi mặt trong đời sống mỗi con người, đặc biệt quan trọng là thái độ và nhận thức của học viên lúc bấy giờ tất cả chúng ta càng phải nổ lực hơn nữa để chung tay với xã hội cùng nhau đưa quốc gia mình tăng trưởng hơn sánh vai với những cường quốc năm châu và cũng để cho mình tự hào, niềm hạnh phúc, lại thấy yêu thêm nghề dạy học mà mình đã chọn. Và xin khép lại dòng tâm sự bằng mấy câu thơ :

“Có nghề nào hạnh phúc đến thế chăng?

Nghề mình đó với bảng đen phấn trắng ,Gieo yêu thương vào tâm hồn trong trắng ,Mang đến cho đời nhiều hoa trái ngát hương. ”