Tâm sự tuổi 21 (phần 1)

Hồi còn bé, mình có nhiều ước mơ dự định lắm. Muốn được làm phi hành gia, bay lên thật cao, vươn thật xa. Ra ngoài không gian để có thể ngắm nhìn lại trái đất, để có thể lơ lửng giữa không gian. Để có thể chiêm ngưỡng hào quang của vũ trụ. Và để đặt chân sao Hỏa, cắm lá cờ Việt Nam ở trên đó. Lớn rồi, mới biết, một mình bản thân không thể làm được một điều vĩ đại như vậy. 

Hồi bé, hay xem phim Lý Tiểu Long và xã hội đen Hồng Kong. Đã mắt lắm, những pha bay người, tung cước. Một mình chấp 20, 30 thằng cầm dao cầm kiếm. Tung cước thằng nào, thằng đó gục. Nuôi chí sau này sẽ làm diễn viên phim hành vi, hoặc cùng lắm thì làm xã hội đen. Cho nên suốt ngày đi học đấm đá. Lớn lên rồi, mới biết, đó không phải là điều xã hội cần. Những thứ mình thấy được chỉ là một góc nhìn rất nhỏ. Có bao nhiêu mảng tối trong những thứ kia, mà mình không hề thấy được .

Thế rồi, ngày vào cấp 3, mình không còn những ước mơ nào nữa. Chỉ ngoài duy nhất tư tưởng đã được lập trình sẵn như bao học sinh khác. “Cố gắng học thật giỏi, sau thì vào đại học nha con”. “Học cho giỏi về bố mẹ tự hào cháu ạ!”. “Không phải ai cũng được đi học trường chuyên đâu, lo mà học tốt sau này kiếm tiền về nuôi bố mẹ em à!”…. mình đã gói ghém hành lý cùng những suy nghĩ này đi đến một vùng đất mới, vùng đất tự lập cho chính bản thân mình. Sáng dậy sớm đi học. Trưa về đi chợ nấu cơm. Chiều lại cắp sách đi học. Tối về lại giặt giũ nấu cơm. Có hôm đi học thêm. Có hôm nghỉ. Một vòng luẩn quẩn khi mà chả có gì khác biệt ngoài ăn học và ngủ. Rồi mình chả nhận ra rằng mình ít tiếp xúc với mọi người, ít ra ngoài, mà chỉ cặm cụi trong phòng ôm sách vở và cả ôm điện thoại. Ngày tháng đó với mình thật xa xỉ, nhàm chán. Nếu được quay trở lại, chắc chắn mình sẽ đi ra ngoài, tiếp xúc nhiều hơn. Sẽ học hỏi tiếng anh tốt hơn. Nhưng sự thật nó không như vậy. Mình bắt đầu tìm đến game và những thứ xã xỉ khác. Nó thực sự cuốn hút và khiến mình quên đi những suy nghĩ kia. Cuộc sống bắt đầu xoay quanh game và những chiến tích đạt được. Có vô số lần đã trốn học đi chơi net. Có những lần cắm net xuyên đêm. Có những lần nhịn ăn dành tiền nạp thẻ. Và vô số lần mệt mỏi ngủ gục trên bàn phím. Cũng chả biết sao ngày đó mình ham hố đến như vậy. Tất cả chỉ một chữ Chán. Chán nên không học. Chán nên trốn học. Chán nên chơi game. Chán nên làm những điều ngu ngốc. Để đến một ngày mình phải chuyển về nhà. Theo học ở một lớp bình thường!

Nhưng những dư âm của cuộc sống xa nhà chán chường ấy, vẫn theo bám mình đến tận sau này. Mình mất đi cảm giác chăm chút học. Quen thói lười và hưởng thụ. Nhác làm nhưng lại cứ chấn tĩnh mình rằng mình sẽ làm được những điều to lớn. Rồi đến lúc ôn thi đại học, cũng chỉ ôn qua loa, mong sao cho hết ngày tháng ấy. Để thoát khỏi số phận và bắt đầu cuộc sống mới. Cái dư âm của thời sống xa nhà đó, những cái không tốt, quả thực nó ảnh hướng đến mình quá nhiều. Và rất khó để ruồng bỏ nó. Đó cũng chính là những điều mình cảm thấy hối tiếc nhất trong cái tuổi trẻ này. Vì thế, khi nhìn thấy các em tâm sự về nỗi mệt mỏi khi ôn thi THPT Quốc Gia 2018. Mình đã kể cho các em câu chuyện của mình. Và tái khẳng định rằng. Đây là những điều mà các em nên trân trọng. Vì dù có mệt mỏi tới đâu, có khó khăn nhọc nhằn đến từng nào. Khi bước qua cánh cửa đại học này, các em có muốn cũng không quay lại được. Cố lên các em à. Bọn anh cũng sẽ cố gắng hêt sức mình, sẽ mang đến cho các em hệ thống thi thử online 2018 miễn phí tốt nhất. Giúp các em có một tuổi trẻ thật đẹp hơn. Không như những con người đi trước như bọn anh…..

Bạn đang đọc: Tâm sự tuổi 21 (phần 1)