Phản xuyên không | Review Town (Phố Review)

Thể loại : tân tiến, phản xuyên không, điền văn, sủng, nhẹ nhàng, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã
Số chương : 67 chính văn + 1 phiên ngoại
Chúc Yểu x Nguyên Trạch

Truyện của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ mình đã đọc được hai bộ, một bộ là Thịnh sủng thê bảo và bộ còn lại là Sủng thê làm hoàng hậu. Mình hơi chán ngán bộ Thịnh sủng thê bảo nhưng bù lại có ấn tượng tốt với bộ Sủng thê làm hoàng hậu. Vì thế, mình quyết định thử một bộ khác của tác giả để nhận xét kỹ lưỡng hơn. Mình yên tâm rằng tác giả này sẽ không bao giờ cho mình một câu chuyện ngược thương tâm, nên các bạn yêu thích sủng hãy xem xét nhé.

Hoàng đế Chúc Tấn Ung cùng hoàng hậu Tiêu Minh Châu và công chúa Chúc Yểu đều vô tình xuyên từ cổ đại đến văn minh. Tội nghiệp ông nhà vua vốn đang chán chê hoàng hậu già nua, sủng ái Từ quý phi tươi roi rói =)) Đột nhiên đùng một phát cả nhà cùng xuyên không. Hoàng hậu già nua mà ông chán chê lại thoắt một cái trở thành quản trị tập đoàn lớn Bích Mậu. Còn bản thân ông lại trở thành một chàng rể ăn bám Tiêu gia : v
Lần xuyên đến văn minh này gom đủ cả mái ấm gia đình luôn, từ nhà vua, hoàng hậu, thái tử, thái phó, công chúa … đến cả thái tử phi cũng đến luôn. Theo như tác giả viết, có một đợt sấm sét đánh xuống khiến mọi người đều chết ở cổ đại rồi xuyên đến tân tiến, không hề ngờ được lại chết nhiều người đến vậy luôn …
Bây giờ bước vào phần nhận xét về truyện nào : 3
Điểm khiến mình không thích tiên phong chính là chi tiết cụ thể về Chúc Yểu và Nguyên Trạch. Có lẽ do cô quá thích anh nên khi lần đầu gặp anh trong thân xác người tân tiến, cô đã nhận ra anh chính là thái phó. Thế nhưng, mình không công nhận cụ thể này cho lắm .

Điểm vô lý thứ hai mà mình nhận thấy được thể hiện ở chi tiết cô giáo chủ nhiệm muốn đổi chỗ của Chúc Yểu và thay bằng Lâm Chỉ Y. Khi nghe được tin này từ cô giáo, Chúc Yểu đã thẳng thừng từ chối. Sau đó có vẻ như Nguyên Trạch đã nói gì đó với cô giáo vì anh đã đi một khoảng khá lâu. Cuối cùng, cô giáo không chuyển Chúc Yểu đi chỗ khác nữa. Chi tiết này có hai nghi vấn, thứ nhất, Chúc Yểu không có quyền phản đối vì cô chỉ là một học sinh. Hiện tại mình đã đi làm, quyền chuyển chỗ ngồi còn có thể từ chối được, nhưng mình không nghĩ học sinh có khả năng này. Thứ hai, cô giáo là một người không ưa Chúc Yểu, đa phần là khinh thường cô, vậy nên việc cô giáo nghe lời phản đối của Chúc Yểu có chút khó tin. Nếu thực sự Nguyên Trạch đã nói gì đó với cô giáo thì tác giả nên viết rõ ràng hơn, tránh việc lờ mờ như vậy.

Cả mấy chục chương của truyện đều là tình cảm ngọt ngào của cặp chính, đôi lúc xen vào chuyện tình yêu của những cặp phụ. Không một chút ít sóng gió, không một điểm nhấn nào, truyện cứ túc tắc như vậy khiến mình chán đến buồn ngủ. Mình thích truyện sủng, nhưng sủng đến phát ngấy như vậy thì mình sợ thật. Cứ tưởng tác giả sai khai thác nhiều về những biến cố mà người cổ đại gặp phải khi sống ở văn minh, nhưng chẳng có gì cả ! Một đám người cùng đến kiếp sau của mình, từ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, thái tử phi, công chúa, thái phó … mà chẳng ai gặp yếu tố gì ? Cho dù họ có ký ức của kiếp này, họ cũng không hề thuận tiện gật đầu quan điểm, cách sống của thế hệ này được …
Điểm thứ tư mà mình muốn nhắc đến chính là cái kết lửng lửng cho cặp phụ Thái tử Chúc Hằng – Thái tử phi Phùng Tinh Vãn. Mình không biết sau cuối hai người có thành đôi được hay không vì Phùng Tinh Vãn vẫn còn sợ hãi kiếp trước quá xá =))
Sương sương thôi đã có đến bốn cục sạn, hình tượng những nhân vật trong truyện cũng chẳng gỡ gạc gì được …
Nữ chính Chúc Yểu vốn là công chúa ở cổ đại – nơi nữ tử không tài mới là đức. Vì thế, khi đi đến văn minh, cô chẳng tài năng gì cho cam, nếu không muốn nói thẳng rằng cô học quá dở. Để bù đắp cho kĩ năng kém cỏi của nữ chính, tác giả cho cô sự siêng năng, nỗ lực học hỏi. Thế nhưng, tiền đề của sự cố gắng này không vì cô cảm thấy bản thân nên học tập đàng hoàng, mà là để hoàn toàn có thể sánh bước bên cạnh Nguyên Trạch. Mình không thích tâm lý này của cô, dù mình rất hiểu, cô có ý nghĩ như vậy do ảnh hưởng tác động của kiếp trước. Mình vẫn nghiêng về một nữ chính mưu trí hoặc một nữ chính không muốn thua kém người khác hơn là một người nỗ lực vì người khác .

Chính vì Chúc Yểu có hình tượng quá kém, nên đặt cạnh nam chính Nguyên Trạch vừa đẹp trai vừa tài giỏi, cô lại trở nên mờ nhạt hơn hẳn. Nữ chính học dở, ngây ngô bao nhiêu thì nam chính lại học giỏi, thông minh bấy nhiêu. Đây là một trong số ít lần mình cảm thấy dù nữ phụ có ích kỷ, đáng ghét đến đâu thì cũng tốt hơn nữ chính @@

Các nhân vật phụ khác cũng dễ thương và đáng yêu, nhưng lại không đủ rực rỡ để níu giữ người đọc .
Tóm lại, truyện khiến mình chán ngán ngay từ mấy chương đầu, đúng kiểu cảm xúc mà mình từng gặp ở truyện Thịnh sủng thê bảo. Mình không có hứng thú lắm với câu truyện chẳng có chút sóng gió nào của những nhân vật trong truyện, đến nỗi chỉ cố lướt cho hết truyện. Mình từng đọc nhiều truyện phản xuyên không, cũng thuộc thể loại sủng, nhưng lại có điểm nhấn ở nhân vật, trường hợp truyện, văn phong như Béo mới là đẹp, Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi. Có lẽ do Mạt Trà Khúc Kỳ thích viết về những câu truyện ngọt ngào, nhẹ nhàng nên tác phẩm nào của Khúc Kỳ cũng vậy cả. Nếu bạn nào thích những truyện điền văn, nhẹ nhàng, bình bình, không sóng gió, ngọt ngào đến sâu răng thì đây quả nhiên là một bộ thích hợp với bạn. Còn không, mình khuyến khích những bạn đừng nhảy hố thì hơn, nếu không muốn tốn thời hạn cày vài chương rồi bỏ lỡ .
Mình chỉ cho truyện này 3.5 / 5 điểm thôi vì mình không hợp với truyện này .