1001 Câu Chuyện Quà Tặng Cuộc Sống Của Vĩnh Tiến, Câu Chuyện Hàng Tuần, Bài Học Cuộc Sống Hàng Tuần

“ Cuộc sống là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban cho mỗi người ”Mỗi người đều có một cuộc sống, tuy nhiên sống như thế nào lại là lựa chọn khác nhau. Bình yên hay mạo hiểm, gật đầu hay phản kháng, có rất nhiều lựa chọn khác nhau, nhưng chung quy lại cũng chỉ sống sót hai cách : SỐNG hay TỒN TẠI. Bạn được thượng đế tặng cho cuộc sống là để học cách yêu thương, cách sẻ chia. Lâu lâu ngài sẽ để lại một vài chướng ngại vật để bạn học cách vượt qua nó. Cuộc sống là chuỗi những ngày học tập. Những câu chuyện quà tặng cuộc sống là những triết lí nhân sinh, hoàn toàn có thể cho bạn những bài học kinh nghiệm để cuộc sống của bạn trở nên tươi đẹp hơn. Sau đây là một vài câu chuyện hay và ý nghĩa nhất :

*

Chú mèo không có miệng

Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn trò chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số ít thì mải mê với game show điện tử văn minh với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy đơn độc và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất nhỏ bé và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, nhiều lúc cả đánh nữa .Bạn đang xem : 1001 câu chuyện quà tặng cuộc sống* Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra khu vui chơi giải trí công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi :- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc ?Cô bé lại òa lên tức tưởi :- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói !- Vậy ông sẽ nghe cháu !Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe toàn bộ những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ lạng lẽ nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định và đánh giá. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà .Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào khu vui chơi giải trí công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô đổi khác hẳn, mạnh dạn lên, vui tươi lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống .Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu ớt không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến khu vui chơi giải trí công viên để chia sẽ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ …Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong khu vui chơi giải trí công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến .Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không khi nào phán xét .Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng – Chú mèo lúc bấy giờ đã mang hiệu “ Hello Kitty – chú mèo được làm ra với mục tiêu lắng nghe tổng thể mọi người .

Bài học về sự tự tin

Hôm ấy là ngày tiên phong tôi học môn Toán với thầy Peter. Vừa vào lớp, thầy cho cả lớp làm bài kiểm tra đầu năm .*Cả lớp kinh ngạc khi thầy phát cho chúng tôi ba loại đề khác nhau rồi nói :- Đề thứ nhất gồm những câu hỏi vừa dễ và khó, nếu làm hết những em sẽ được 10 điểm. Đề thứ hai có số điểm trên cao nhất là 8 với những câu hỏi tương đối dễ. Đề thứ 3 có số điểm tối đa là 6 với những câu hỏi rất dễ. Các em được quyền chọn đề cho mình .Thầy chỉ cho làm bài trong 15 phút nên tôi đã chọn đề thứ 2 cho chắc ăn. Không chỉ tôi mà những bạn cùng lớp cũng thế, chẳng có ai chọn đề thứ nhất cả .Một tuần sau, thầy Peter phát bài kiểm tra ra. Cả lớp lại càng quá bất ngờ hơn khi biết ai chọn đề nào thì được tổng số điểm của đề đó, bất kể làm đúng hay sai. Lớp trưởng hỏi thầy :- Thưa thầy tại sao lại như vậy ?Thầy cười rồi nghiêm nghị vấn đáp :- Với bài kiểm tra này, thầy chỉ muốn thử thách sự tự tin của lớp mình. Ai trong số những em cũng mơ ước đạt được điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến tham vọng ấy thành thực sự .

Bài kiểm tra kỳ lạ ấy của thầy Peter đã dạy chúng tôi một bài học: “Có những việc thoạt nhìn tưởng như rất khó khăn nên dễ làm cho chúng ta rút lui ngay từ phút đầu tiên. Nhưng nếu không tự tin đối đầu với thử thách thì chúng ta chẳng biết khả năng của mình đến đâu và cũng khó vươn tới đỉnh điểm của thành công.

Một lời cảm ơn

Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách nát, tóc rối bù. Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ nhỏ mồ côi long dong trên đường phố khắp Hà Nội Thủ Đô Ri-ô-đờ-Ja-nê-rô. Tôi đang đi tới quán cafe, tâm lý lung tung về những việc làm ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học trình độ buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bông thấy có ai đó đạp nhẹ vào tay. Tôi dừng : không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần nầy tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt, cũng hoàn toàn có thể đó là do tôi có cảm xúc từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó. – Bánh mì, ông ơi ?*Nếu sống ở Braxin, tất cả chúng ta có nhiều thời cơ để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mì cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi này. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát : – Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này ? – Tôi gọi. Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ nầy sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố nơi chúng đang phải long dong, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé nầy lại làm tôi kinh ngạc .Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cafe ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được người mua mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách nát và nhơ bẩn. Tôi khởi đầu uống cafe của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài ( vì nó không được ở lâu trong shop ), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt dí vào cửa kính, quan sát. ” Nó làm cái quái gì thế ? ! ” – Tôi nghĩ. Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Braxin ngước nhìn khách lạ người Mỹ to lớn, là tôi, mỉm cười ( một nụ cười hoàn toàn có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây ), và nói : ” Cảm ơn chú ? ! ” Rồi, có vẻ như lo ngại, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn : ” Cảm ơn chú nhiều lắm ạ ! ” Lúc đó, nếu tôi hoàn toàn có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó. Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất. Khi tôi viết bài này tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mì cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi : nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi tất cả chúng ta nói những lời cảm ơn – thực sự cảm ơn – vì những gì họ làm cho tất cả chúng ta

Bài học về 1000 viên bi

Tôi dò sóng đài trên điện thoại thông minh để nghe chương trình phát sáng thứ bảy. Trong lúc dò, chợt tôi phát hiện giọng nói có vẻ như của một người đã cao tuổi, có gì thật mê hoặc và đó quả là một chất giọng vàng .Xem thêm :Bạn biết đấy, với chất giọng như vậy, có lẽ rằng ông ta đang làm trong ngành phát thanh. Ông đang kể cho mọi người nghe về việc đã nói với ai đó câu chuyện một nghìn viên bi .Tò mò, tôi ngồi xuống và nghe ông nói. “ Này Tom, hình như anh đang rất bận việc thì phải. Tôi chắc rằng họ trả anh cũng khá phải không, nhưng thật xấu hổ nếu anh cứ suốt ngày vắng nhà vì việc làm như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật thao tác mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để giàn trải mọi thứ. Sẽ thật tồi tệ nếu anh quên không tham gia buổi trình diễn khiêu vũ của con gái anh ” .*Ông liên tục, “ Tôi sẽ kể cho anh nghe điều này Tom ạ, một điều đã giúp tôi luôn biết nhìn trước những thứ cần ưu tiên trong cuộc sống của mình ”. Và khi đó, ông lão mở màn lý giải triết lý một nghìn viên bi. “ Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng chừng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng về trung bình, người ta hoàn toàn có thể sống được khoảng chừng 75 năm ” .“ Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì được 3900, đó chính là số ngày thứ bảy mỗi người thông thường có được trong cả cuộc sống của họ. Nào tập trung chuyên sâu vào câu chuyện của tôi đi Tom, tôi đang chuyển sang phần quan trọng rồi đây ” .“ Phải đến năm 55 tuổi tôi mới hoàn toàn có thể tâm lý về mọi việc kỹ càng như vậy ”, ông liên tục, “ và cho tới lúc đó, tôi hiểu mình chỉ còn 1.000 ngày thứ bảy còn lại nữa mà thôi ” .“ Và rồi tôi tới một shop đồ chơi, mua tổng thể những viên bi họ có. Phải đi tới ba shop tôi mới mua đủ 1000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn, rỗng trong xưởng thao tác, ngay cạnh chiếc đài. Từ đó, khi mỗi ngày thứ bảy qua đi, tôi lại lấy ra một viên bi ra và ném đi ” .“ Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi ngày một giảm dần, tôi đã biết tập trung chuyên sâu hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì giống như việc nhìn thời hạn sống sót của mình trên toàn cầu này cứ vơi dần và nó giúp bạn biết ưu tiên mọi việc thật mau chóng ” .“ Bây giờ, tôi sẽ kể cho anh nghe một điều ở đầu cuối trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này để đưa người vợ thân yêu của tôi đi ăn sáng. Sáng nay, tôi đã nhặt viên bi ở đầu cuối ra khỏi chiếc hộp. Tôi tưởng tượng nếu tôi hoàn toàn có thể giữ nó cho tới sáng thứ bảy sau nữa thì tức là, Chúa đã ban cho tôi thêm một chút ít thời hạn để được ở lại bên những người thân yêu … ”“ Thật tuyệt khi được trò chuyện với anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời hạn hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng kỳ vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt đẹp ! ” .Bạn hoàn toàn có thể nghe thấy rõ tiếng gác ống nghe khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Ngay cả người điều phối chương trình cũng lặng đi trong vài giây. Tôi biết ông ấy đã khiến tất cả chúng ta phải tâm lý rất nhiều .Sáng hôm đó, tôi đã định làm 1 số ít việc, sau đó tới phòng tập thể dục. Nhưng rồi, tôi quyết định hành động chạy lên gác, thức tỉnh vợ bằng một cái hôn. “ Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và những con đi ăn sáng ” .“ Có chuyện gì đặc biệt quan trọng hả anh ? ”, cô ấy hỏi và cười .“ Không, không có gì đặc biệt quan trọng cả ”, tôi nói, “ Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình chưa đi ăn cùng những con. À, khi đi mình dừng lại ở shop đồ chơi một chút ít nhé, anh muốn mua một vài viên bi ” .

Hạnh phúc ở đâu

Vào một buổi sáng đẹp trời, chú cún con chạy đến bên mẹ và hỏi :- Mẹ ơi, niềm hạnh phúc ở đâu ?

Mẹ cún con mỉm cười đáp:

– Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó !*Cún con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của mình, vừa nhảy vừa vẫy vãy chiếc đuôi ! Nhưng rồi bỗng một hôm, chú cún con buồn bã chạy đến bên mẹ :