Bình Hoa

Cố Ngôn là người lý trí. Tần Trí Viễn là kẻ si tình. Hai con người, hai câu chuyện, hai vị thế, song lại cùng chung mối quan hệ. Họ thay đổi để chấp nhận nhau.

Gia cảnh không mấy khá giả, gia đình buộc phải ly tán ra nước ngoài, bỏ mặc cho Cố Ngôn phải lăn lộn giữa đời, làm đủ mọi nghề, kể cả bán mình. Những khốn khó trong đời đã vô tình lấp mất nụ cười nơi y, tôi rèn trong y tính cách cố chấp, cứng đầu, không dễ gì ngã gục. Cho tới khi y gặp Tần Trí Viễn…

Phận là người thừa kế của một tập đoàn

Cố Ngôn là người lý trí. Tần Trí Viễn là kẻ si tình. Hai con người, hai câu chuyện, hai vị thế, song lại cùng chung mối quan hệ. Họ thay đổi để chấp nhận nhau.

Gia cảnh không mấy khá giả, gia đình buộc phải ly tán ra nước ngoài, bỏ mặc cho Cố Ngôn phải lăn lộn giữa đời, làm đủ mọi nghề, kể cả bán mình. Những khốn khó trong đời đã vô tình lấp mất nụ cười nơi y, tôi rèn trong y tính cách cố chấp, cứng đầu, không dễ gì ngã gục. Cho tới khi y gặp Tần Trí Viễn…

Phận là người thừa kế của một tập đoàn giàu có, tiền tài, danh vọng không phải là thứ đáng để hắn quan tâm. Cái hắn cần, là tình yêu – thứ tình cảm bền chặt giữa hai con người cùng có chung nhịp đập. Hắn gặp Cố Ngôn lúc y vừa bị tước mất phẩm giá, bị lăng nhục, bị truy đuổi. Hắn không mảy may khinh ghét bộ dạng thảm hại của y, ngược lại, còn sẵn sàng đưa tay thúc y đứng lên, khoác áo lên bờ vai đang run rẩy, ấm áp thì thầm vào tai y: “Muốn bảo vệ bản thân, trước hết phải học cách cười đã.”

Cười? Đã bao lâu rồi y không cười? Chẳng phải cười là hành động đơn giản nhất của một con người hay sao. Ấy vậy mà, để cười thật đẹp, thật tự nhiên, để biến nụ cười thành bàn đạp đưa bản thân lên đỉnh cao danh vọng, lại khó khăn vô cùng. Vì Tần Trí Viễn, Cố Ngôn bắt đầu thay đổi, y quyết tâm học cách cười. Và y đã thành công.

Dưới ánh hào quang chói lòa của giới giải trí, ai mà không biết Cố Ngôn chỉ là một bình hoa di động, một diễn viên bất tài chỉ được cái đẹp mã và có nụ cười chết người, phải dựa vào kim chủ mà sống, mà tồn tại. Kim chủ mà y dựa dẫm không ai khác là Tần Trí Viễn, là gã tài phiệt không ngại vung tiền để đổi lấy lạc thú xa hoa cùng những bình hoa xinh đẹp. Mối quan hệ giữa Cố Ngôn và Tần Trí Viễn cũng là mối cộng sinh không hơn: y có tiền, có tiếng, còn kẻ kia được sung sướng cùng niềm vui xác thịt. Cố Ngôn, từ thời niên thiếu đã buộc hành động với lý trí. Y tự vạch ra ranh giới giữa bản thân với kẻ kia, biết thân hay phận yên vị làm một bình hoa. Và điều không ai ngờ, tình cảm của y giành cho hắn ngày càng lớn. Y yêu hắn. Yêu sâu đậm.

Vì yêu Tần Trí Viễn, Cố Ngôn sẵn sàng xóa bỏ mọi nguyên tắc của bản thân, chấp nhận đánh cược vào một mối tình không đầu, không cuối. Thậm chí, y sẵn sàng từ bỏ dứt khoát ước mơ từ tấm bé để dấn thân vào một lĩnh vực mà y biết chắc mình khó có thể thành công. Chỉ tiếc, trong lòng Tần Trí Viễn vẫn còn vương bóng của kẻ khác, vẫn một lòng hướng về kẻ khác, vô tình bỏ mặc Cố Ngôn chơi vơi. Mọi sự hi sinh, liệu có phải là thừa thãi?

Cố Ngôn yêu Tần Trí Viễn, hi sinh vì Tần Trí Viễn, đó là điều không phải bàn cãi. Song nếu nói điều đó có phải là thừa, hay Tần Trí Viễn có là một tên đê tiện, đáng ghét hay không, thì chắc là không phải. Suy cho cùng, tình cảm là thứ khó đoán, không phải cứ dặn lòng phải quên là quên đi ngay được. Bản thân mình nghĩ việc Tần Trí Viễn bắt đầu vun đắp một mối quan hệ nghiêm túc với Cố Ngôn cũng không hẳn là tìm vật thế thân để lấp đầy khoảng trống trong hắn. Bởi, giữa hắn với y dẫu sao cũng đã có ít nhiều nét đồng điệu, rồi thời gian sẽ trả lời tất cả mà thôi.

Mình rất thích những nhân vật có tính cách như Cố Ngôn – gan góc, can trường, can đảm thổ lộ và cũng mạnh mẽ từ bỏ. Nhận ra tình cảm của người thương không hướng về bản thân mình, y sẵn sàng dứt áo ra đi. Còn Tần Trí Viễn, có si tình đấy, quỵ lụy đấy, sai lầm đấy. Nhưng chẳng phải khi nhận ra cái sai của mình, hắn cũng không ngần ngại sửa chữa hay sao? Tình cảm của hai người dẫu không tới cùng một lúc, song lại đẹp đẽ và quyện hòa đến lạ. Cố Ngôn vì Tần Trí Viễn mà thay đổi, hắn cũng vì y mà đổi thay. Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu.

Ban đầu, bản thân mình vốn không thích văn học lãng mạn và giọng văn Trung Quốc lắm nên đọc không có hợp. Ấy thế mà tới hơn hai trăm trang cuối thì không dứt ra nổi luôn. Bình hoa nhẹ nhàng, bình lặng, có chút đau đớn ngược tâm song cái kết lại đẹp và tươi sáng lắm. Rất là oke cho cuốn đam mỹ đầu đời.

…more

Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Hoa