bạn thân. tình bạn – Thanh Xuân Blog

[ Ngày 16-12-2019 ]

Bạn-thân-đã-cũ, một tên gọi chẳng mấy thân thương dành cho một người đã-từng-rất-thân-thuộc.

Tôi tin, ai cũng sẽ có một hoặc một vài người bạn-thân-đã-cũ nhưng lại khiến ta nhớ đến cả một đời về sau.

Có những người, họ thản nhiên bước đến, bỗng chốc trở nên quen thuộc rồi ra đi một cách nghiễm nhiên, trả mọi thứ lại số lượng 0 tròn trĩnh, mà kẻ ở lại, chẳng rõ chuyện gì xảy ra, cứ day dứt mãi một đời về sau .

Ngày đó, chúng ta từng rất thân thuộc, nhưng hiện tại chúng ta là hai kẻ xa lạ.

Ngày đó, chúng ta nói với nhau rất nhiều, còn hiện tại, kể cả nhắn cho nhau đôi ba câu cũng thấy khó khăn đến lạ.

Ngày đó, tất cả chúng ta thừa tư cách để đi bên đời nhau, ấy mà hiện tại, tất cả chúng ta dùng tư cách người lạ từng quen để đứng bên lề đời sống của nhau .
Ngày đó, chẳng có chuyện gì tất cả chúng ta không nói cùng nhau, trở lại hiện tại, tất cả chúng ta một chút ít cũng không hề biết gì về đời sống của nhau .
Ngày đó, tất cả chúng ta quen thuộc biết bao, còn hiện tại …
Trở nên xa cách, xa vời vợi, ngay cả tin nhắn dành cho nhau, tin thãn vãn với nhau sau một ngày dài stress cũng chẳng còn nữa .

Cuộc đời này là vậy, tình cảm cho đi chẳng biết sẽ nhận lại gì. Là dài lâu hay ngắn hạn, là chân thành hay toan tính, là thật tâm hay lợi dụng,…chẳng bao giờ biết được cho đến khi cái kết xảy ra.

Bạn bè, cùng nhau đi được một đoạn đường có lẽ đã là điều đáng quý, còn ai có thể kiên trì cùng ta đi hết đường đời, người đó không còn là bạn mà đã thành tri kỉ.

Bởi, chẳng dám trách người đã-từng-thân giờ thành cũ ấy, chẳng dám trách vì sao người ta bỏ lại mình rồi đi sau những gì đã có, chẳng dám trách người ta vì sao không cho mình một lý do chính đáng rồi ra đi, chẳng dám trách người ta vì sao lại tự quyết định việc kết thúc một đoạn tình cảm của cả hai người mặc kệ mình có muốn hay không, chẳng dám trách người ta đi rồi để lại cho mình một nỗi mơ hồ xoáy sâu vào tâm khảm mãi về sau chẳng bao giờ được giải đáp,…

Bạn-thân-đã-cũ, chỉ là đôi lúc ký ức trở về, nhớ lại những chuyện ngày xưa, lại muốn giá như có thể hỏi cậu rằng “Cậu có còn nhớ đứa-bạn-từng-thân bị cậu bỏ lại là tớ?”.

[ Ngày 16/12/2 – 2019 – Mượn đôi dòng viết từ tác giả Jinie Lynk để nói về tình bạn của mình ]

[ Ngày 2-9-2019 & 2-12-2019 – Ba tháng rồi đó bạn hiền]

Hôm qua … Vào một ngày cuối tuần lặng lẽ trôi nhanh như vậy, mình rảnh rỗi không có gì làm, thế là mình mở ứng dụng messenger ra để vào inbox nói chuyên tán gẫu với bè bạn … Nhưng tìm mãi không có được một ai trong list friend đó cả. Mình lục lại những tin nhắn, lướt thế nào lại thấy tin nhắn cuối của mình và nó nằm sâu giữa trong 1 list chat đó. Mình tự hỏi bản thân rằng : “ Liệu ngày hôm ấy nếu mình không nt cho nó, không kêu nó lấy xe đi, thì có lẽ rằng nó không giận, không hận, không ghét mình đến như vậy. Tự hỏi có giây nào nó có nhớ đến mình không ? ”
Mình thường nghĩ rằng nếu như hôm ấy mình không nói với nó về chuyện đó thì chắc có lẽ rằng là đến ngày ngày hôm nay nó vẫn còn ghét mình, vẫn không inbox chuyện trò với mình cả 3 tháng trời rồi. Kiểu người như thế là nó ghét nhất. Và thế là mình trở thành cái đứa mà nó ghét nhất rồi … 🙁
Chắc có lẽ rằng, khi vòng xoáy của cuộc sống cuốn trôi đi, tất cả chúng ta chẳng còn dành thời hạn để lắng nghe nhau nữa. Cũng chẳng gửi tin nhắn với nhau hay trò chuyện thâu đêm như những ngày ấy nữa …
Mình có xin lỗi nó thật lòng rồi, nhưng mà nó vẫn còn giận mình, thế nên mình không biết làm thế nào để hai đứa hoàn toàn có thể tự do chuyện trò thuận tiện như trước đây cả .

Tháng năm cứ lùi … 

Chúng mình lại im lặng theo dõi nhau qua tài khoản mạng xã hội. Ngay cả tin nhắn cũng thưa dần, bớt đi dần rồi.

So Sad…

Mình viết lên đây thế thôi, chỉ là để giải bày như một cuốn nhật ký, và mình kỳ vọng vào một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ trở lại như lúc xưa, vui tươi chọc nhau, làm cho nhau cười chứ không phải là giống như thời gian hiện tại giờ đây. Hai đứa yên lặng không nói, không tâm sự, không gửi tin nhắn an ủi nhau một lời nào cả .

[ I’t may be a long way off …]