Cẩm Tú Duyên – Hoa Lệ Mạo Hiểm (Chia Sẻ) – Chương Kết – Wattpad

                                    
                                              

Chương Kết


Đoạn cuối

Một tháng sau, ở Bắc Bình.

Tuy đã là đầu mùa xuân nhưng khí hậu của phương bắc vẫn còn giá rét đến đông người như cũ. Lớp tuyết đọng thật dày trên mặt đất có vẻ như còn chưa chịu tan, trời lại khởi đầu lắc rắc bông tuyết. Đi ra ngoài mà không mặc áo ấm là không được . Cẩm Tú quấn mình kín kẽ mà đi trên đường. Lúc mới tới nơi này, cái lạnh của phương bắc thật sự rất khó quen, tiếp tục cảm thấy mình cũng sắp đông cứng lại. Nhưng nơi này không khí trong lành và thật sạch, khung trời cao và xa. Buổi tối không thấy bảng hiệu đèn màu lấp lánh lung linh nơi nơi, cũng nhìn không thấy những ngõ nhỏ chằng chịt. Giống như … so với Thượng Hải, là hai quốc tế khác nhau vậy . Nhưng xe hơi ở Bắc Bình lại không khác gì của Thượng hải. Nàng luôn có một loại ảo giác, đó là chiếc xe mà mình rất quen thuộc kia. Có nhiều lúc cũng biết mình rất buồn cười, không phải nói rời khỏi Thượng Hải là hoàn toàn có thể quên toàn bộ, mở màn lại lần nữa sao ? Nhưng kí ức chẳng những không có nhạt đi, ngược lại ngày càng sôi động, mới mẻ và lạ mắt . Vẻ xinh đẹp của Minh Châu, sự phóng khoáng của Anh thiếu, chất tỉnh bơ của Hướng tiên sinh, đức trung hậu của Thạch Hạo, tính nhạy bén của Đường Hải, còn có lời lải nhải của vú Vương … Tất cả giống như chỉ mới xảy ra vào ngày trong ngày hôm qua .

Mà trong lòng lại chưa từng quên được người mà nàng yêu tha thiết.

Hai ngày này, Bắc Bình vẫn đang có tuyết rơi, nhưng chắc ở Thượng Hải, thời tiết đã khởi đầu ấm lại. Mấy người Minh Châu đã mở màn sẵn sàng chuẩn bị quần áo ùa xuân, mà hoa trong Ninh Viên, không bao lâu cũng sẽ mở . Bây giờ ngẫm lại, thật sự là rất suôn sẻ. Một ngày trước khi rời khỏi Ninh Viên, nàng hấp tấp vội vàng trồng hoa và cây, nếu không thật không biết mình đã từng lưu lại thứ gì ở nơi đó. Qua vài năm nữa, đợi khi cây lựu lớn lên rồi, nhìn màu xanh um kia, Tả Chấn … hắn có ngẫu nhiên nhớ tới nàng chăng ? Hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của nàng khi trồng hoa lúc ấy không ? Đó hoàn toàn có thể xem như là chuyện duy nhất nàng từng làm cho hắn . “ Cẩm Tú ! Cô tới rồi. ” Có người chào nàng ở phía trước, thì ra đã tới quán trà rồi .

“Dạ, ông chủ Hoàng.” Cẩm Tú trả lời, bước nhanh mấy bước, chạy tới cửa quán trà. “Sao hôm nay lại đứng bên ngoài? Khách rất nhiều sao?”

“ Không nhiều lắm. ” Ông chủ Hoàng nói. “ Chẳng qua là đi ra hít thở không khí, thuận tiện nhìn xem khi nào cô đến. Khách ở đây quen nghe cô thổi tiêu rồi, còn thường hỏi cô gái thổi tiêu kia có tới hay không ? ” “ Sao hoàn toàn có thể không tới, tôi còn chờ lấy tiền công để ăn cơm mà. ” Cẩm Tú nở nụ cười, vừa tháo mũ cùng khăn quàng cổ thật dày xuống, vừa bước vào .

Mỗi buổi chiều, nàng đều ở trong quán trà này thổi vài bản. Ngoài ra còn có vài người ca hát đàn từ (đàn từ là một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền nam Trung Quốc), kể chuyện, còn có một cô bé đàn tỳ bà nữa. Chẳng qua mọi người chỉ ở đây kiếm chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để duy trì kế sinh nhai. Quán trà này là quán trà lớn nhất vùng này. Mặt trước là căn lầu, mặt sau có một phòng khách lộ thiên độc lập. Bình thường khách khứa cũng không ít, đến buổi chiều, thì luôn ngồi đầy bảy tám phần. Cẩm Tú vào bằng cửa sau, từ đó xuyên qua sân, trực tiếp đến phòng khách lộ thiên. Nàng cởi áo khoác ra trước, chà xát ngón tay sắp đông lạnh rồi lấy ống tiêu ra.

Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Hoa