Lấy nhầm đại gia – Chương cuối: Không cần anh phải tiễn! Tôi tự đi được!

Lấy nhầm triệu phúHôm đó là một ngày trời mưa tầm tã. Trên đường đi làm thủ tục ly hôn, cả hai người bọn cô bình tĩnh đến quái gở .Lưu Thừa Cẩn vừa lái xe vừa hỏi Kỳ Ngọc :

– Nếu như bên em không tiện, vậy con…

Kỳ Ngọc vấn đáp :

– Anh bận như vậy, con vẫn nên để em nuôi thôi.

Đây là lần tiên phong Lưu Thừa Cẩn đứng về phía cô, cũng là lần tiên phong anh tôn trọng quyết định hành động của cô. Đối mặt với yếu tố tranh chấp quyền nuôi con, Lưu Thừa Cẩn đã chấp thuận đồng ý lùi một bước. Quyết định này của anh đã khiến Kỳ Ngọc phải nghe những lời mắng chửi suốt mấy ngày liền từ những cuộc điện thoại thông minh phía mẹ chồng cũ của cô .Sau khi làm xong thủ tục, hai người bước ra khỏi cục Dân chính. Ngoài trời mưa vẫn rả rích rơi, Lưu Thừa Cẩn nói :

– Chuyện phân chia tài sản, đợi luật sư giải quyết xong, Kỳ Ngọc…

Hình như anh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị cô ngắt lời :

– Được, vậy tôi đi trước.

– Anh tiễn em.

– Không cần.

Sau đó Kỳ Ngọc giơ tay gọi một chiếc xe, rời đi .Việc phân loại gia tài rất nhanh sau đó đã được xử lý. Lưu Thừa Cẩn để lại căn nhà cho cô. Điều này đương nhiên không nhận được sự đồng ý chấp thuận của mẹ anh. Bà vô cùng không hài lòng và lại liên tục gọi điện mắng cô mấy hôm .Sau đó, Kỳ Ngọc đã bán lại căn nhà. Tiền bán nhà được hơn một triệu tệ, cô dùng để mở một tiệm hoa trong chợ. Việc kinh doanh thương mại không quá tốt cũng không quá tệ, đủ để cô duy trì đời sống hàng ngày .Lưu Thừa Cẩn vẫn không hổ là một người đàn ông được giáo dục tử tế, anh luôn chuyển phí nuôi con cho cô đúng hạn, không quấy rầy cũng chẳng níu kéo .Sau đó một thời hạn, cô nghe nói anh đã tái hôn .Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt con trai của Kỳ Ngọc đã lên bốn. Không biết xuất phát từ tâm lý nào, cô đã quyết định hành động cho con theo học đánh trống. Và cũng chính vào ngày hôm đó, cô giật mình gặp lại Tống Hào .Anh ở giữa một đám trẻ con nhưng vẫn chìm đắm trong nhịp trống của mình. Dùi trống hoạt động linh động trên tay anh, khi đánh lên, lúc hạ xuống, khi xoay vòng vô cùng hút mắt .Tống Hào trông có phần mập mạp hơn, không còn để tóc húi cua như trước. Gương mặt anh luôn nở nụ cười dễ mến, cho đến khi anh chạm mắt với hai mẹ con cô …Kỳ Ngọc và Tống Hào sóng vai nhau ngồi trên ghế đá dài bên hồ. Hiện tại là đầu xuân, là thời gian vạn vật mở màn sinh sôi, băng tuyết vẫn còn chưa tan hết .Anh mở lời trước :

– Em vẫn ổn chứ?

– Vẫn ổn ạ, anh thì sao? – Cô trả lời.

Cảm giác lúc đó rất kỳ diệu. Kỳ Ngọc không dám thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Rằng cuộc sống của cô, vẫn luôn tràn ngập hình bóng của anh…

Cô nói :

– Đã lâu không gặp.

– Ừ… cũng phải năm năm rồi nhỉ.

Đúng vậy, thời hạn trôi qua nhanh thật đó .Tống Hào mở miệng có vẻ như định nói điều gì đó, nhưng lời nói vừa đến miệng lại chợt nuốt lại vào trong .

– Mẹ!

Con trai cô Viên Viên tay cầm xâu đường hồ lô đang chạy tới. Đứa nhỏ mập mạp nhào vào trong lòng mẹ nũng nịu. Trái tim vốn bình tĩnh của Kỳ Ngọc chợt rung lên bởi tiếng gọi “mẹ” này.

Bữa tối hôm đó ba người hai lớn một nhỏ đã ăn cùng nhau. Thật trùng hợp, đó lại là lẩu .Tống Hào rất tự nhiên gắp một miếng thịt dê từ nồi nước không cay đặt vào bát Viên Viên. Anh nhìn hình dáng nhà hàng vụng về của đứa trẻ, mỉm cười đầy cưng chiều. Đoạn, anh thân thiện lấy khăn giấy lau đi vết nước lẩu dính trên môi nó .Động tác của Tống Hào rất tự nhiên và thân thiện, khiến người ta rất dễ hiểu lầm họ là một cặp cha con .Sau khi ăn xong, ba người đứng chờ xe bên đường. Kỳ Ngọc và Tống Hào sánh vai nhau còn Viên Viên thì được Tống Hào ôm trong lòng .Kỳ Ngọc thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao thời hạn hãy trôi chậm lại một chút ít. Tựa như ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô, mấy chiếc taxi trên đường liên tục lướt qua họ vì trong xe đã có khách .Tống Hào nói :

– Đoạn đường này không dễ bắt xe, mình đi lên phía trước thử xem.

– Vâng.

Cứ như vậy hai người lặng lẽ đi cạnh nhau, anh không trò chuyện, cô cũng chẳng mở lời. Hai bên đường truyền tới những tiếng cạn chén kính rượu nhau, không khí ngập tràn mùi món ăn đủ loại .

– Trình Kỳ Ngọc. – Tống Hào đột nhiên gọi tên cô.

Kỳ Ngọc dừng bước chân, quay người lại đối lập với anh. Tống Hào vẫn ôm Viên Viên đang say giấc trong lòng. Anh stress nhìn cô, rất lâu sau mới lấy đủ dũng khí cất lời :

– Em vẫn đồng ý trở thành bà Tống của anh chứ?

Hóa ra tình yêu chung thủy chờ đón 10 năm trong phim truyền hình không phải là lừa người ta .Sau đó, cô và Tống Hào sau cuối cũng kết hôn với nhau. Hôn lễ diễn ra không mấy trang trọng, nhưng đổi lại cả hai nhận được vô vàn những lời chúc phúc chân thành từ phía bạn hữu và người thân trong gia đình .

Kỳ Ngọc quyết định đóng cửa tiệm hoa. Hai người bọn cô cùng nhau mở một trung tâm bồi dưỡng nghệ thuật.

Anh dạy trống còn cô dạy đàn .Sau hai năm kết hôn với nhau, hai vợ chồng cô đã nghênh đón thêm một sinh mệnh mới .Viên Viên đã có em gái rồi .