Đọc truyện Hôn minh -Hôn nhân ma quỷ (H+) – Giới thiệu online hay mới nhất

Màu nền Font chữ :

Chiều cao dòng:

Kích cỡ chữ:

    Trong khí trời mát mẻ có phần lạnh lẽo của sớm mai đầu năm. Một đứa trẻ tầm 7-8 tuổi nằm trên thảm cỏ xanh vờn,mát rượi kia. Nó như một thiên thần trong sáng với độ âu phục đen, cùng áo choàng bằng gấm dài, bao bọc lấy cả cái cơ thể nhỏ bé. Khuôn mặt sắc sảo đến hoàn mỹ nhưng lại đầy vẻ băng lãnh như bức tượng điêu khắc tuyệt hảo của một vị thần vĩ đại. Khuôn mày đen, thanh tú và đôi môi căng đỏ hồng càng làm nổi bậc trước làn da trắng tươi kia. Mắt nó nhắm nghiền lại mặc cho ai đó đang bước đến, đang cúi xuống vuốt khẽ chạm lên mái tóc đen mượt kia, vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nó, trầm giọng:
                  – Tiểu Thiên à, mặt cậu lạnh thật đấy. Nằm đây lâu rồi sao??
     Duẫn Thiên nhẹ mở mắt ngước nhìn kẻ kia, nhẹ mỉm cười như nụ hoa mới nở. Áp đôi tay nhỏ nhắn trắng hồng của ai kia lên mặt:
                     – Như thế này là hết lạnh rồi, Nhật Nam. Ừ, tôi nằm đây từ lúc cậu bị phạt đấy, chắc cũng khá lâu nhỉ!!
                       – Thiên, cậu có cần nói thế không? Là tại ai mà tớ bị phạt thế?? Là canh cổng cho kẻ đi trễ nào để hắn vào lớp đúng giờ còn bản thân chạy không kịp mới bị phạt chứ? Là tại ai?
  Thiên mỉm cười xoa đầu tên kia, kéo hắn xuống, ghé sát tai ai đó, thủ thỉ:
                      – Sau này, tớ nhất lấy cậu làm vợ. Đợi tớ nhé.
           Nhật Nam khuôn mặt đỏ ửng, liếc nhìn kẻ kia. Vỗ nhẹ lên gương mặt                 – Dẹp cậu đi. Hai thằng con trai sao có thể lấy nhau. Cậu dạo này hoang tưởng quá rồi. mau, đi ăn trưa nào tiểu thiên sứ.      Nhật Nam đứng dậy, phủi lớp sương trên bộ y phục màu xanh lam, đưa tay về phía kẻ kia.Duẫn Thiên, cười lộ cả hàm răng trắng, đều, nắm lấy tay người kia mà đứng dậy. 
      Một cơn gió nhẹ lướt qua, một âm thâm cao, trong nhẹ ngân:
                       – Nhật Nam cậu là của tớ, sẽ là cô dâu của tớ.
Duẫn Thiên, cười tươi. Nhìn vẻ mặt ngây thơ không nghe được gì của người kia. Lòng khẽ rung động.
—————————————————————————————————————————————-
                             TT^TT  Mấy pn đừng bơ tui nha!!! Dù tôi là dãy phân cách vô duyên!!!  =)))
—————————————————————————————————————————————-    Sáng, những ánh dương ấm ấp xuyên qua lớp rèm mỏng của căn phòng ngột ngạc. Làm cho căn phòng tối om kia có tý sáng sủa nhưng lại tăng thêm vẻ ma mị, đáng sợ của nó. 
     Gió, từng cơn đông lùa vào căn phòng man mác đến lạnh giá. Khiến cho con người ta có cảm giác bất an lạ lùng.
    Duẫn Thiên để tay lên khuôn cửa sổ, mắt nhắm hờ, mặc cho những cơn gió lạnh lùng  ấy làm tung bay vạt áo sơ-mi trắng kia, để lộ ra cả khuôn ngực rắn chắn nhưng không quá thô ráp. Thiếu niên 17 tuổi, cơ thể mảnh khảnh, sắn chắc. Khuôn mặt so với 9 năm trước không có gì là quá khác. Duy, ngay bên đuôi mắt đã có một vết phong ấn hoa đậm, nho nhỏ càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm cho cậu.
   *Cốc…cốc…cốc…*
     -Cậu chủ ak, cậu dậy chưa? Xuống ăn sáng.
    – Tôi không ăn, dẹp đi.
   Âm thanh lãnh khóc của thiếu niên làm cô hầu ngoài cửa có phần lo sợ, cô tiếp tuc gõ cửa, dùng hết can đảm nói:
-Cậu ơi, ông chủ đợi cậu  ở dưới. Cậu…ca…u…
   Duẫn Thiên mở tung cửa nhìn cô gái mặt tái mét kia. Khẽ cúi xuống nhìn người chỉ đứng đến vai mình, xoa đầu cô bảo:
  -Xuống, nói với ông tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta. Khi nào ông ta đi thì tôi xuống.
   Cô hầu mặt mày lặp tức trắng bệnh, thơ thẩn bước xuống. Miệng cứ lẩm bẩm câu nói khi nãy.

*…cốc…cốc..cốc..*       -Đừng làm phiền tôi nữa!! Ông ta có đi, tôi cũng không muốn xuống. Khi nào các người đổi bộ bàn ghế, hay sát trùng những gì ông ta chạm vào hãy gọi tôi xuống.
        -Thiên, con còn hân ta thế sao?? Ta…ta..
         -Ông, ông thế nào?? Ông đừng nói nữa, nghe thật bẩn tai. Ông đi đi.
 Người đàn ông, buồn bã cúi đầu quay bước đi. Ừ, thì ông là người làm sai lấy đâu ra quyền mà nói??!! Có lẽ, ông đã sai thật khi bắt đứa con này phải học bùa pháp từ nhỏ, đã làm nó mất đi cả tuổi thơ và….

Bạn đang đọc truyện trên : Truyen3h. Net