NƯỚC MẮT VỢ THẾ THÂN – Chap 21 : Cuối cùng, anh vẫn không yêu – Wattpad

                                    
                                              

2h sau...

" Alo, quản trị ... phu nhân lên cơn sốt nặng, tôi đưa phu nhân đến bệnh viện được không ? " Người giúp việc lo ngại, gọi điện báo cho Tần Phong biết là Dĩ Anh vừa được đưa từ hồ bơi về phòng, body toàn thân thâm tím, lên cơn sốt rất cao .

" Kệ cô ta, không cần đưa đến bệnh viện! Mau chăm sóc cô ấy chu đáo! Nói với cô ta rằng tối nay tôi sẽ về sớm"

" Nhưng ... phu nhân ốm nặng, nếu không đưa đến bệnh viện, hoàn toàn có thể sẽ ... " " Phiền phức quá ! Vậy thì mau gọi bác sĩ đến khám cho cô ta " " Vâng thưa quản trị ... "

Biệt thự Tần Thị:

" Phu nhân, cô ăn một chút ít rồi uống thuốc ... quản trị căn dặn tôi phải chăm nom cho cô ... " " Tần Phong bảo cô chăm nom cho tôi sao ... ? " Tim cô đập loạn nhịp, một chút ít hy vọng đã hiện hữu trong trái tim cô ... Là anh nói người giúp việc chăm nom cho cô sao ? Anh có chút thương hại, cũng khiến cô cảm thấy niềm hạnh phúc, mãn nguyện như vậy rồi ... " Vâng, là quản trị đã căn dặn rõ ràng như vậy " " Cảm ơn ... tôi sẽ ăn và uống thuốc " Dĩ Anh mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng vấn đáp. Sau đó, cô ăn cháo bào ngư và uống thuốc hạ sốt . 6 h tối, Tần Phong trở lại nhà sớm như lời hứa với cô ... ' Cạch ' - Tiếng Open phòng vang lên, bóng hình to lớn của người đàn ông cô yêu nhất trần gian chậm rãi bước đến bên giường bệnh. Biết rằng anh đã về, Dĩ Anh trùm kín chăn toàn thân thể, nhắm mắt giống như đã ngủ . " Tôi về sớm, cô không vui mừng nghênh đón sao ? " Tần Phong tiến đến ngồi cạnh giường, lạnh nhạt hỏi, miệng khẽ nhếch . Dĩ Anh giật mình, cô cười nhẹ và ngồi dậy : " Chẳng phải anh rất bận nhiều việc ở công ty sao ? Anh về hay không về, tôi không chăm sóc " " Muốn tôi cho cô vào chuồng hổ không ? Vừa chết lạnh dưới hồ bơi cô chưa sợ hay sao ? " " Nếu anh muốn ! Nếu tôi đau khổ khiến anh cảm thấy vui tươi, tôi sẵn lòng " Dĩ Anh có chút rung động, tâm hồn nhỏ bé của cô không hề kìm chế được nữa, cô bật khóc nhìn anh và nói . " Cô yêu tôi nhiều đến vậy ? "

" Đúng! Tôi yêu anh, cho dù trong mắt anh, tôi đê tiện, dơ bẩn thế nào đi chăng nữa, tôi không quan tâm...tôi không giận anh, tôi sẽ làm tròn bổn phận là một người vợ" Dĩ Anh nhìn vào đôi mắt anh, nói hết những điều mà cô đã giữ trong lòng bấy lâu nay. Cô muốn anh biết rằng cô yêu anh rất nhiều, để nếu như cô may mắn, sẽ được nhận một chút thương hại của anh.

" Nhưng cô biết rất rõ một điều rằng tôi không hề yêu cô ! Một chút tình cảm cũng không có. Sao còn cố yêu tôi làm gì ? " Tần Phong trầm tư hỏi. Hiện tại, anh không tức giận, cũng không lớn tiếng hờ hững như mọi ngày. Anh đang rất bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi cô . " Em biết, em biết rõ điều ấy ... em biết là anh không yêu thương em, không coi em là vợ anh. Nhưng mà, em xin anh đừng làm em đau nữa được không ? Em không nghĩ rằng đến một ngày nào đó, anh sẽ yêu em như Mạn Ly ... nhưng, anh hoàn toàn có thể yêu em vì thương hại không ... ? " - Đúng vậy, cô thích anh. Không ! là cô yêu anh, cô hoàn toàn có thể lừa gạt toàn bộ mọi người, lại không cách nào lừa gạt mình, cô không hề liên tục giữ mãi trong lòng nữa, cô muốn có tình yêu của anh . " Nhưng tôi sẽ mãi mãi không khi nào yêu cô " Tần Phong lãnh đạm vấn đáp " Anh không yêu em, không chăm nom em, thì hãy để em sinh đứa bé, đứa bé sẽ yêu thương em, để em không đau khổ. Tại sao anh lại phá bỏ đứa bé ? " Dĩ Anh gào thét hỏi anh " Tôi lấy cô, vì muốn cô phải đau khổ ! Bây giờ cô ngồi đây lớn tiếng trách móc tôi sao ? Đừng khiến tôi tức giận, bởi nếu cô liên tục như vậy, sẽ phải chịu nhiều tổn thương hơn đấy ! " " Em đau quen rồi ... nửa năm chung sống với anh, chưa đủ đau đớn sao ? Em sẽ khiến anh phải yêu em, sẽ hối hận khi đối xử tàn tệ với em như vậy ... " Tần Phong duỗi tay nắm lấy cằm cô, bóp nhẹ : " Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám để cho Mạn Ly trên trời nhận một chút ít tổn thương, tôi sẽ để cho cô không hề sống, tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là âm ti ! Cô tổn thương cô ấy một sợi tóc, tôi sẽ hủy cả đầu cô. " - Anh nói tàn khốc vô tình, Dĩ Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, một giọt nước mắt trong suốt rơi vào mu bàn tay của anh, mà anh hất cằm cô ra, mu bàn tay có nước đọng, để tim của anh không cảm thấy tự do . Anh rất chán ghét phụ nữ khóc, nhất là người phụ nữ này khóc . Anh nhanh chân rời đi, chỉ lưu lại một cô gái thương tâm gần chết nhìn bóng sống lưng của anh, có vẻ như muốn đem cuộc sống của anh chiếu vào đáy mắt mình, còn có linh hồn . Cô xoay người, chỉ vươn mu bàn tay của mình ra đặt ở trước môi cắn, lại nếm được nước mắt khổ sở, thì ra, nàng là thật rất thích khóc, đau khổ lắm rồi ... Cô xuống phòng khách của căn biệt thự cao cấp, sẵn sàng chuẩn bị lau nhà. Cuối cùng, hiệu quả vẫn là anh không yêu, cô xứng danh được Giao hàng như phu nhân sao ? Cô nên biết thân phận mình, cô chỉ là giúp việc cho nhà anh. Con cũng không còn, chẳng còn lí do nào để cô chăm nom bản thân nữa ... cô sẽ trở lại thao tác như mọi ngày. Lý Mạn Ly nên còn sống, mà Hàn Dĩ Anh mới là người nên chết. Đúng hay không, có người sinh ra đến khi chết rồi cũng vẫn là công chúa, mà có người được sống, thì là kẻ dư thừa, ví dụ như cô . Cô nhẹ nhàng buông thõng mắt xuống, tay đặt ở trên bụng của mình, ngón tay dùng sức một lần nữa, giống như muốn cảm nhận. Cô muốn cảm nhận đứa bé trong bụng, ước gì nó vẫn ở bên cô. Nhưng hiện tại, không còn ! Đứa bé đã bị phá bỏ rồi. Cô trả lại đủ chứ ? Đã mất đi tư cách làm mẹ, đủ chứ ? Nhưng chắc chưa đủ, cô cần phải trả rất rất nhiều, đến chính cô cũng không tưởng tượng được . Cô nhìn quanh bốn phía một cái, nơi này thật giống như một cái lồng giam, chẳng những cầm giữ thân thể của cô, còn có tổng thể, thậm chí còn linh hồn của cô . Cô nằm xuống, co thân thể của mình lại, giống như chỉ có như vậy, cô mới cảm xúc mình còn sống, chỉ là đầu ngón tay của cô đã sớm lạnh như tuyết, không biết ngủ bao lâu, lúc cô đứng lên, vẫn là tư thế kia, mà ngoài trời đã tối, trong phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô, cũng chỉ có một mình nghe hô hấp của mình . Cô ra khỏi phòng, mở toàn bộ đèn, đời sống như vậy cô đã sớm thành thói quen, không có cái gì sợ hãi .

Ngồi ở trên ghế sofa, cô lấy báo hôm nay ra, chỉ là nhìn thoáng qua, trái tim của cô lại co rút, phía trên, không phải người khác, chính là chồng của cô, anh thân mật ôm eo một người phụ nữ khác, mà phía dưới lại còn có người suy đoán, chính cung như cô sẽ bị thất sủng, sẽ bị ném bỏ, trở thành vợ trước.

Buông tờ báo trong tay xuống, cô chỉ nhẹ nhàng chóp lông mi, dưới ánh đèn trắng sữa, giống như choáng lên một chút ít vẻ sầm uất nhàn nhạt . Thì ra, anh vẫn hoàn toàn có thể đối tốt với người phụ nữ khác, chỉ ngoại trừ cô . Cô đứng lên, giống như là không hề chịu đựng được không khí nơi này, kiềm chế ngột ngạt, để cho cô không hề thở nổi, cô đóng chính mình lại, sống lưng dựa vào cửa, chỉ là vẫn không cách nào dừng sự tức giận, ngẩng đầu, tay của cô dùng sức nắm chặt áo trước ngực mình .