Nam Trung: “Người mẫu là một nghề, đừng hy vọng kiểu dẹo dẹo hay chụp chụp ba cái là có cả một nhà đầy tiền”
Thời điểm này vài năm về trước, khán giả hâm mộ các chương trình truyền hình thực tế lại nô nức đón chờ loạt show như Vietnam’s Next Top Model (VNTM), The Face Vietnam… lần lượt lên sóng. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của dịch bệnh Covid-19 nên một số chương trình đành phải dời lịch hoặc hoãn ghi hình vô thời hạn.
Chính vì thế, người xem cũng ít có thời cơ được gặp lại những khuôn mặt thân quen trên những show trong thực tiễn, điển hình như chuyên viên trang điểm Nam Trung. Bên cạnh những câu truyện drama lúc bấy giờ, vị giám đốc phát minh sáng tạo cũng có những san sẻ mê hoặc về nghề cũng như những chương trình truyền hình .Nam Trung và chuyện làm giám khảo show thực tiễn
Bạn đang đọc: Nam Trung: “Người mẫu là một nghề, đừng hy vọng kiểu dẹo dẹo hay chụp chụp ba cái là có cả một nhà đầy tiền”
Chào Nam Trung, công việc của anh trong đợt dịch Covid-19 vừa rồi có gặp nhiều ảnh hưởng hay không?
Chắc chắn là có gặp tác động ảnh hưởng rồi. Nếu không phải ảnh hưởng tác động về tâm ý thì cũng ảnh hưởng tác động vì 1 số ít cái khác. Ngành nghề của tôi lại bị cấm trước toàn bộ những ngành nghề khác. Đối với mọi người, quy trình giãn cách là 14 ngày, còn riêng tôi đã bước vào ngày thứ 36 rồi. Từ ngày những cơ sở dạy nghề, làm đẹp bị ngừng hoạt động giải trí, tôi nghĩ cho tới giờ đây và tôi kỳ vọng 2 tháng sau mình có cái gì đó để ” cạp ” ăn. Người ta nói ” cạp đất mà ăn ” còn tôi thì thấy đất giờ đây cũng không còn để mà cạp nữa. Tôi sẽ ” mài răng ” trước ở nhà .Những ngày qua tôi ngắm mây, vẽ tranh, làm dăm ba câu thơ, tập viết vài nốt nhạc. Thơ ca nhạc họa chán thì nấu cơm. Sau đó, ngồi đợi ngày mai tiếp nối ra sao .
Đã lâu rồi không xuất hiện trên các chương trình thực tế, anh có cảm thấy nhớ những show truyền hình mà mình tham gia không?
Tôi không tham gia chương trình thực tiễn vì tôi muốn tham gia. Tôi tham gia vì nghĩ rằng những bạn thí sinh hoặc chương trình tương quan tới làm đẹp, thời trang cần tới sự san sẻ, hướng dẫn của những người đi trước, có nhiều kinh nghiệm tay nghề. Tôi nghĩ rằng bản thân mình và chương trình đó cần sát cánh với nhau để tối thiểu có một kinh nghiệm tay nghề nào đó trong cái đam mê và nghề nghiệp mà mình lựa chọn .Khi những cuộc thi không hề diễn ra do dịch hoặc do nhiều điều kiện kèm theo khác thì tôi ở nhà. Vì thí sinh có đi thi đâu, tôi xuất hiện để làm gì ? Tôi không có nhu yếu góp mặt để đánh bóng hay hiện ra để mọi người nhớ tên, hay có một lượng fan hùng hậu ủng hộ .
Cơ duyên nào khiến anh ngồi ở vị trí ban giám khảo VNTM?
Cũng được gần chục năm rồi. Khi mà bà Lê Quỳnh Trang gửi lời mời tham dự VNTM mùa đầu tiên, thật sự tôi đã từ chối vì không nghĩ rằng đây là một chương trình mang tới những điều mà người làm nghề cần thiết. Ngược lại, có thể sẽ rơi vào tình trạng đánh bóng người tham gia. Mùa đầu tiên, tôi đã từ chối nhẹ nhàng, sau đó cũng không thấy chương trình liên hệ gì nữa. Cuộc gọi đó chắc khoảng 30 giây thôi, cũng có lẽ do cách tôi trả lời quá dứt khoát.
Đến mùa thứ 2, chị Lê Quỳnh Trang và nhà thiết kế Đỗ Mạnh Cường cũng có gửi lời mời và động viên tôi. Trước khi nhận lời, tôi cũng hỏi kỹ rằng: “Chương trình có giúp thay đổi tư duy của những người hiểu về người mẫu và tham gia làm người mẫu hay không? Nếu đồng ý làm như thế này, như thế kia thì tôi sẽ tham gia”. Sau khi nói chuyện, từ nhà sản xuất cho đến giám khảo đều chốt lại là chúng ta không tự đánh bóng chúng ta mà sẽ làm một điều gì đó thực sự. Vì vậy, tôi bắt tay vào làm. Đó chính là mục đích đầu tiên và duy nhất mà tôi tham gia VNTM, sau đó là The Face. Đây cũng chính là lý do tại sao tôi từ chối rất nhiều show truyền hình khác.
Đến thời điểm hiện tại, anh đánh giá thế nào về vai trò của VNTM đối với ngành thời trang?
Tôi nghĩ tối thiểu mọi người cũng hiểu rằng người mẫu thời trang là một nghề chứ không phải là một tên tuổi. Người mẫu là những công nhân lao động trong ngành công nghiệp thời trang. Họ là những nhân vật thiết yếu, là những cá thể không hề sửa chữa thay thế trong ngành công nghiệp thời trang. Đó là cách tất cả chúng ta hiểu về ý niệm .Tiếp theo, ai cũng thấy rõ ràng rằng khi đã là một người lao động, bạn phải biết cách lao động sao cho đúng. Bạn cần phải hiểu về tuổi thọ và sự góp sức của bạn trong nghề nghiệp. Đây là một cái nghề nên bạn đừng hão huyền, tin yêu hay kỳ vọng vào một thứ gì đó ” tự nhiên trên trời rơi xuống “, không làm mà muốn được ăn, kiểu dẹo dẹo hay chụp chụp ba cái là có cả một nhà đầy tiền. Không có. Ngủ dậy. Mơ đi !
Tôi cảm thấy khá nhiều người mẫu trẻ, và đặc biệt là một số bạn bước ra từ VNTM biết cách làm việc với những người xung quanh, với những nhiếp ảnh gia và nhà sản xuất. Họ biết phân biệt giữa agency, production house (công ty, nhà sản xuất – PV) để tạo dựng mối quan hệ và tiếp tục phát triển trên con đường nghề nghiệp. Tôi nghĩ đây là những gì có thể nhìn thấy dễ dàng nhất từ VNTM.
Trong những lứa học trò mà anh từng dẫn dắt trong chương trình, có khoảng bao nhiêu % thí sinh đáp ứng được tiêu chuẩn vừa rồi?
Đầu tiên, tôi xin đính chính lại là mình không nhận tiền, thù lao hay hợp đồng khi đến với VNTM để làm giảng viên hay giáo viên. Nên hy vọng sẽ không ai gọi vai trò của tôi trong chương trình là giáo viên và gọi thí sinh là học trò của tôi. Tôi không dạy họ. Tôi đến với chương trình đầu tiên để góp phần tìm kiếm gương mặt triển vọng. Thứ hai, tôi muốn chia sẻ những gì mình đã trải qua với các thí sinh. Thứ ba, tôi là người đi trước thôi và cũng không dạy được họ điều gì.
Trong một cuộc thi quá ngắn ngủi, bạn học được gì, thưởng thức được gì và ứng dụng được gì trọn vẹn tùy thuộc vào chính bạn. Bạn ứng dụng được bao nhiêu, rút ra được bài học kinh nghiệm gì chứ không có chuyện gọi tôi là thầy giáo .
Quay trở lại với câu hỏi, tôi thấy trước mặt các đối tác, các bạn thí sinh của VNTM hầu như đều làm rất tốt, còn sau lưng thì tôi không biết, vì tôi không sống với họ nên cũng không biết thế nào. Nhưng khi tôi đi tới các hậu trường, đi gặp các nhiếp ảnh gia và nhà sản xuất phim, mọi người đều nói thí sinh của VNTM ngồi rất yên, không đòi hỏi, biết mình là ai, không phải ngồi ì ra một đống, nói chuyện biết cách tương tác. Tôi thường được nghe những lời nhận xét như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất vui.
Tuy nhiên, đằng sau đó cũng có nhiều câu truyện lắm vì tôi cũng là người trực tiếp tham gia nên nhiều khi nghe đầy hai lỗ tai, nghe mà mắc mệt luôn. Nghe xong, tôi không coi làm giám khảo là một nghề, mà nó là một cái nghiệp .
Anh có nghe câu chuyện nào đó về thí sinh VNTM khiến các đối tác không hài lòng không?
Tôi nghe rất nhiều. Tôi nghe phản ánh về cách trò chuyện ngô nghê, hay cách chuyện trò hồn nhiên quá mức để tạo ra những câu truyện sâu xa hơn, mà những bạn trẻ không hề nghĩ tới. Hay cách ứng xử, và cư xử, tôi nghe rất nhiều. Con người không ai là không có lỗi, nhất là những bạn trẻ. Nhiều bạn đến từ những vùng xa, để thích ứng được với thành thị đã là một việc làm rồi. Hơn nữa, còn phải thích ứng với nghề nghiệp kinh doanh thương mại dựa trên sự xa xỉ, cảm nhận thì cũng khổ thân lắm, cần phải có thời hạn .
Anh có thể lấy ví dụ một câu chuyện không?
Việc tiên phong là không chào. Sau đó, khi nhìn vào ê-kíp nhưng mặt vênh ngược lên, hình như bạn ở cao lắm chúng tôi với không tới. Tôi cũng trò chuyện với ê-kíp mong được thông cảm vì hoàn toàn có thể bạn mới nên không biết. Tuy nhiên lại nhận được câu vấn đáp : ” Làm với nhau mấy lần rồi, sao lại không biết ai là ai ? “. Tôi nói : ” Có thể do nó ngại, vì nhiều khi gặp chúng mày mặt mũi, quần áo đẹp. Cũng hoàn toàn có thể chúng mày hay buôn chuyện : ‘ Ôi đứa này không make-up nhìn kinh muốn chết ! ‘ thì người ta sợ, người ta nép. Nhẹ nhàng với em ấy một chút ít ! ” .Nếu để kể ra như vậy thì khá nhiều chuyện. Câu chuyện chào hỏi là tôi hay được nghe nhiều nhất. Tiếp theo là chuyện lúc cần thì nhờ người ta giúp, còn lúc người ta nhờ mình giúp thì lại viện cớ này kia, hoặc : ” Để em trò chuyện với quản trị trước đã “. Mình cũng không biết hết được. Thôi thì, ai thông cảm được thì thông cảm .
Gần đây, ca sĩ Nathan Lee có chia sẻ về dàn giám khảo của VNTM rằng: “Thấy các bạn gồng mình đốp chát cả thí sinh lẫn đồng ban giám khảo mà thấy tội nghiệp cho khán giả quá. Chanh chua, đanh đá, xỉa xói, chỉ một chứ phèn”. Anh nghĩ sao về quan điểm này?
Tôi nghĩ quan điểm của Nathan Lee đúng. Nathan Lee rất đúng trong quan điểm của Nathan Lee, về góc nhìn của Nathan Lee .Đây cũng không phải việc của tôi. Tôi nghĩ làm gì nhiều. Tôi đang bận nghĩ dịch bệnh muốn chết kia kìa ! Tôi còn đang mong mọi người sống niềm hạnh phúc hàng ngày, bớt những thứ thị phi đi để sống an nhàn, bình thản, qua cơn sóng này đi đã .
Trong các show truyền hình về thời trang, có những nhân vật đảm nhận vai đanh đá để tạo drama cho chương trình. Anh nghĩ sao về ý kiến này?
Tôi chẳng nghĩ sao cả. Nhiều người đã thưởng thức trong ngành nghề này và đặc biệt quan trọng lại đi từ số lượng 0, ví dụ như tôi. Tôi đi từ giặt cọ, dọn phòng make-up, xách quần áo, ủi đồ, ngồi chồm hổm để được nhận chỉ định cho từng món đồ. Khi đến chỗ làm, tôi phải đi mua cafe cho người này người kia. Trong trường hợp, tôi đến set chụp mà thấy ánh sáng mạnh quá và muốn giảm độ sáng nhưng thợ chụp ảnh không đồng ý chấp thuận, hình ảnh của buổi chụp bị cháy thì tôi sẽ là người bị xử tiên phong. Tôi nghĩ với những bạn đi lên từ số lượng 0 đều phải trải qua những cung bậc cảm hứng đó, thì quyết tâm của những bạn để đạt được vị trí mà mình muốn, hoặc giữ được vị trí mình có là điều không thuận tiện, phải trả giá nhiều thứ. Mồ hôi, nước mắt, sức lao động, đó là thực sự .Nếu chưa trải qua những câu truyện đó, hoặc có được thứ mình muốn quá thuận tiện thì mới mơ hồ và tô hồng nó thôi. Tôi hoàn toàn có thể diễn là một người rất nhẹ nhàng nhưng làm thế để làm gì ? Mình như thế nào thì cứ sống như vậy, quan điểm của mình ra làm sao thì cứ nói ra. Khi mình sinh ra đã là người có quan điểm hay ngược với người khác thì một là giữ sắc tố cá thể, hai là hòa theo tổng thể và đánh mất nó. Nếu bạn là người có chính kiến, bạn phải gật đầu những gì mình lựa chọn. Nếu quan điểm của bạn không tương thích với hầu hết, nó sẽ thành gai góc, đanh đá, thành bứt tóc móc mắt hoặc không giống với những nhân vật truyền hình khác .Nếu bạn lật ngược yếu tố lại và nhìn theo một góc nhìn khác, bạn sẽ thấy tôi hiền hòa so với những người đanh đá khác mà. Tại sao cứ phải làm lố mình lên ? Nếu bạn diễn cái chất kinh khủng đó mà không có nó trong người, bạn cũng không lừa được người theo dõi đâu .
Giữa việc cố gắng tạo tình huống cho thí sinh để các bạn tỏa sáng và việc hạn chế làm gắt để lấn át thí sinh có khiến anh gặp khó khăn không?
Cuộc đời công minh lắm. Truyền hình thực tiễn chính là thực tiễn mà. Tất cả mọi người trong frame ( khung ) hình có quyền được tỏa sáng. Không ai tranh giành được ánh sáng hay hào quang của người khác. Nếu như thí sinh mạnh, họ sẽ tự động hóa sáng hơn giám khảo nhiều. Cao Ngân ví dụ điển hình, một trường hợp ai cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy. Có nhiều thí sinh tỏa sáng rực rỡ tỏa nắng, lúc đó giám khảo có muốn bứt tóc móc mắt hay làm gì thì cũng không cướp được hào quang của họ .Nhưng nếu thí sinh không đủ năng lực, mình phải tìm cách đẩy cao trào lên, đẩy trong kỳ vọng họ sẽ ” leo lên đầu ngọn sóng và lướt đi ” nhưng không may họ lại chìm. Trong nghề trình diễn và màn biểu diễn cũng vậy, tổng thể dàn đều trên sân khấu. Nếu bạn không đủ mạnh, đủ mê hoặc thì chẳng ai cho bạn hào quang, cũng không ai cho bạn sáng hơn hay đánh cắp hào quang của người bên cạnh. Thế đi cho có lộc .
Anh đã gặp trường hợp nào khiến anh và ban giám khảo phải khổ tâm nghĩ cách tạo kịch tính để thí sinh đó tỏa sáng?
Tôi chỉ nhớ những người không khiến tôi phải khó khăn vất vả thôi. Còn lại thì hầu hết phải khổ tâm. Ví dụ, người tiên phong khiến tôi chẳng phải khó khăn vất vả, hay giám khảo có muốn làm gì người theo dõi cũng sẽ nhớ tới nhân vật đó tiên phong. Đặc biệt, trong đêm chung kết, khi cô gái ấy bước ra, tràng pháo tay của người theo dõi dành cho thí sinh này còn nhiều hơn cả top 3. Đó chính là Lê Thị Phương. Khi mà Lê Thị Phương bước ra, pháo tay gọi là hết hồn .Đó cũng là lần tiên phong tôi tham gia truyền hình trong thực tiễn. Tôi rất đau đầu phải xem xét top 3 nhưng sau cuối Lê Thị Phương lại là người được nghênh đón nhất trong đêm Chung kết. Gần đây nhất, mùa All Stars có Cao Ngân .
Anh nghĩ sao về nhận định, người mẫu phải tham gia các show truyền hình thì mới đánh dấu tên tuổi trong nghề, còn những người không thi thì ít cơ hội hơn?
Truyền hình thực tế và đặc biệt là chương trình truyền hình thực tế dành cho các gương mặt đại diện thương hiệu hay người mẫu là một cánh cửa đóng đinh sẵn. Nhà sản xuất cũng sẵn sàng bỏ ra nhiều chi phí để cánh cửa đó mở rộng, giúp các thí sinh tỏa sáng. Ngoài việc đến chương trình để tỏa sáng, các thí sinh nên góp sức để mang đến cho khán giả một bữa cỗ ngon miệng, chắc chắn bạn sẽ có phần. Còn nếu chỉ đến để “cưỡi ngựa xem hoa” thì các bạn cũng chẳng được gì. Đối với những người như vậy, nên bỏ.
Trong quy trình tham gia, dù chỉ 1 tập những bạn kinh khủng, có sắc tố về gu thẩm mỹ và nghệ thuật thì chỉ một cái máy quay, một kênh YouTube, Instagram, TikTok … là hoàn toàn có thể đủ sức đưa mình ra với toàn bộ mọi người. ” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “, dù bạn có vùng vẫy, tiêu diệt mọi người để đạt được cái gì đó, nhưng không thiên thời địa lợi nhân hòa thì bạn chỉ chuốc đau thương thôi. Đôi khi, chỉ một câu nói : ” Chị thương em nhiều lắm ! Bỏ qua toàn bộ đi ! ” vào đúng thời gian thì hôm sau lại thành anh hùng .
Cảm ơn những chia sẻ của anh Nam Trung!
Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Người Mẫu