Những câu chuyện tình yêu cho người trẻ niềm tin vào hôn nhân
Qua những câu chuyện tình cảm động, mọi người đều tin dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tình yêu vẫn luôn tồn tại, hiện diện trong cuộc sống.
Tình yêu luôn là thứ tình cảm không phân biệt tuổi tác, mãnh liệt và thâm thúy nhất. Ở lứa tuổi đã ở bên kia của con dốc cuộc sống, tình yêu lại càng nên quý trọng và khắc ghi .
Chắc hẳn, trong đời sống đời thường và trên MXH bạn vô tình biết hay đọc được những câu chuyện mái ấm gia đình lục đục, những hai bạn trẻ ly hôn vì những xích míc trong đời sống mà không hề hàn gắn .
Tuy nhiên, cũng có không ít câu chuyện tình yêu đẹp tiếp thêm niềm tin cho những bạn trẻ để mạnh mẽ bước qua ngưỡng cửa hôn nhân. Hạnh phúc nhất có lẽ là khi chúng ta gặp đúng người, đúng thời điểm…
Chuyện cụ bà 94 tuổi 52 năm chờ chồng về cùng vợ mới
Dù không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng câu chuyện tình yêu của cụ bà Nguyễn Thị Xuân ( khi ấy 94 tuổi, ở thôn Vĩnh Thanh, Vĩnh Ngọc, Đông Anh, Thành Phố Hà Nội ) được san sẻ vào năm 2017 chắc rằng đã khiến nhiều người xúc động. Đặc biệt là cách cụ bà 94 tuổi nói về tình yêu đã dạy cho chúng ra rất nhiều điều .
Câu chuyện ấy đã lấy đi nước mắt của rất nhiều người. Bởi lâu lắm rồi, họ mới thấy có tình yêu hùng vĩ đến thế .
Người phụ nữ dành hơn nửa thế kỷ hướng về một tình yêu để rồi ngày tiên phong gặp lại, chồng cũ lại Open cùng vợ mới và những người con của họ đang sống yên ấm, niềm hạnh phúc ở cách đó hơn 4.000 km .
Chuyện tình của cụ Nguyễn Thị Xuân ( 94 tuổi, thôn Vĩnh Thanh, xã Vĩnh Ngọc, H.Đông Anh, TP.HN ) kể ra rất dài nhưng khi nhắc lại, cụ chỉ muốn tóm tắt nó như một tiểu sử .
Năm 1945, cụ Xuân kết hôn cùng ông Shimizu. Sau đám cưới đơn giản và giản dị ở đơn vị chức năng công tác làm việc, họ về sống chung 1 nhà và có với nhau 4 mặt con. Chiến tranh quyết liệt, cả 2 nhiều lần phải tản cư hoặc chuyển dời theo đơn vị chức năng bộ đội .
Rồi dịch sốt rét đã cướp đi tính mạng con người người con gái út ở mặt trận. 9 năm bên nhau là 9 năm gian khó, đương đầu với biết bao nguy hiểm cận kề khi mưa bom bão đạn hay những lúc nắm chặt đôi tay, khóc cạn nước mắt vì đồng đội ngã xuống … Và rồi … niềm hạnh phúc cũng đã đến khi tự do lập lại ở miền Bắc .
Hòa chung niềm vui cùng người dân cả nước, cụ Xuân lúc ấy mang kỳ vọng mãnh liệt rằng rồi đây, đời sống của mình sẽ yên ổn hơn .
Không còn những chuyến công tác làm việc xa nhà, chồng lên Thái Nguyên vợ ở TP.HN, không còn những ngày 2 vợ chồng con bồng, con bế dắt díu nhau đi tản cư … Hạnh phúc lúc ấy cụ mơ ước chỉ là mỗi sớm mai bình yên thức dậy, chồng cày cấy, vợ làm thuê sáng tối gần nhau .
Thế rồi thực tiễn không như cụ mong đợi. 1954 cũng là năm mà ông Shimizu chào cụ Xuân lên đường về Nhật Bản. Chuyến đi dài như cả đời người ấy, ông Shimizu vốn đã biết nhưng lại không dám nói thật với cụ Xuân .
Chỉ có mình cụ vẫn ngỡ rằng, lần này chồng đi, cũng như bao lần khác, 5-10-15 – 20 ngày rồi sẽ về …. Cụ cứ đợi, chớp mắt đã 52 năm đẵng đẵng trôi qua .
Nhiều lần dò la tin tức, năm 2006, cặp vợ chồng ngày nào gặp lại nhau nhưng lúc này, ông Shimizu đã có vợ và 3 người con ở Nhật Bản. Đáp lại bức thư dài nhận lỗi của chồng, cụ Xuân chỉ kịp nói 1 câu thật xót xa : ” Tôi không ngờ, tôi lại mất anh ” .
Nỗi đau, chua chát từng xâm lấn tâm hồn và trái tim cụ Xuân. Nhưng vì yêu 1 người, cụ chuẩn bị sẵn sàng gạt qua tổng thể, vượt lên trên những ranh giới mà người ta vẫn nghĩ là, 1 người phụ nữ yếu ớt không thể nào làm nổi để thứ tha toàn vẹn, thứ tha trọn đời cho ông Shimizu .
Ngày gặp lại, 2 đôi tay nhăn nheo nắm chặt lấy nhau. Họ đã cùng già đi nhưng năm tháng chỉ hoàn toàn có thể làm tẩy nhòa màu tóc mà chẳng thể khiến tình yêu phôi pha .
Lần gặp lại đó, cụ Xuân và người vợ của ông Shimizu cũng bắt tay nhau, ân cần chuyện trò. Cụ Xuân nói mình rất quý vợ ông Shimizu và hiểu rằng, trong tổng thể chuyện này, bà ấy không hề có lỗi .
Cụ Xuân nói điều làm cụ mãn nguyện nhất là đã gặp lại được người cũ, biết ông có mái ấm gia đình và sống bình an. ” Lúc gặp lại, ông ấy nói mình hối hận nhiều lắm. Trên sân thượng, ông ấy nắm tay tôi rưng rưng, hỏi rằng giờ đây anh phải làm thế nào. Tôi bảo tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần ông về thăm, thế là đủ ” .
Có buồn, vui, giận hờn và cả một chút ít than trách nhưng sau cuối, tình yêu đã giúp cụ Xuân thứ tha toàn bộ. Điều người ta vẫn tưởng là mong manh, dễ vỡ, sau cuối lại trở thành sức mạnh to lớn, liên kết 2 mái ấm gia đình với hàng chục con người gần nhau hơn .
Mùa xuân năm 2018, cụ Xuân và ông Shimizu đều không còn trên trần gian này. 2 người đã lần lượt đi về quốc tế bên kia, khép lại hành trình dài yêu thương toàn vẹn – 1 tình yêu sắt son, bền chắc .
Câu chuyện tình yêu của cụ bà chạy thận sống bằng những vần thơ của chồng
Câu chuyện tình yêu của ông Hữu Nhan khi sát cánh cùng vợ là bà Phan Thị Tảo suốt hơn 11 năm rong ruổi từ Hưng Yên lên TP.HN chạy thận được ghi lại vào năm 2018 từng khiến nhiều người xúc động .
Được biết, bà Tảo bị thận, mà nặng đến độ phải lên bàn mổ 3, 4 lần. Rồi một quả thận bị cắt mất, quả còn lại cũng ” ọp ẹp ” cần lọc máu sống qua ngày .
Do bệnh nặng, nên từ năm 2006, bà Tảo chia tay chồng con thuê căn phòng trọ ở xóm chạy thận co tiện việc điều trị. Mấy bố con ông Nhan dắt díu nhau về quê Hưng Yên trông nom nhà cửa cho vợ yên tâm chữa bệnh .
Mỗi tuần, bà Tảo chạy thận 3 buổi. 10 h sáng bà lóc cóc trên con xe qua viện, đến 2 – 3 h chiều lại đạp về nhà trọ. Bữa nào mệt quá thì 10 h30 mới đi, nhất là mấy hôm trời nắng nóng người cứ lả đi nhiều chẳng hiểu nguyên do .
Tối về nếu còn sức, bà theo chân mấy chị em trong xóm đi bán nước kiếm thêm đồng ra đồng vào. Đến năm năm nay, bà Tảo bị hỏng một quả thận và buộc phải cắt bỏ .
Sức khỏe yếu dần, việc bán nước dừng lại, những chiếc cốc nhựa bà Tảo vẫn chất đầy trong phòng. Còn chứng thoái hóa cột sống sống lưng gây đau nhức nữa, nên thành thử nhiều khi không có việc gì, bà chỉ muốn nằm trong phòng nghỉ ngơi. Những lúc như vậy, bà lại thấy nhớ chồng, nhớ con, nhớ quê nhà da diết .
Hoàn cảnh mái ấm gia đình không được cho phép ông Nhan sát cánh bên vợ lúc ốm đau, căn nhà ở quê với mấy đứa cháu chẳng ai lo cho. Những lúc nhớ nhau, hai ông bà lại gọi điện thủ thỉ tâm tình, mỗi ngày 5 – 6 cuộc là chuyện thông thường .
Chọn những hôm sức khỏe thể chất tốt, bà Tảo bắt xe buýt về Hưng Yên thăm chồng con, hoặc ông Nhan lại tự đi xe lên TP.HN ở với vợ được một ngày rồi lại về .
Những hôm về quê, bà Tảo chỉ mong được thân mật con cháu. Chẳng khi nào bà đi quá được 2 ngày vì lịch chạy thận cứ xen kẽ trong thời hạn biểu .
Nếu bà ở cháu ngoại 1 tối thì thôi cháu nội, nếu không thì phải chia ra, nửa buổi chiều ở với cháu nội, nửa sau chơi với cháu ngoại. Tự nhiên thấy thiếu thời hạn lắm .
Suốt khoảng chừng thời hạn đó, ông Hữu Nhan, chồng bà, đều đặn viết khuyến mãi ngay vợ những bài thơ biểu lộ sự nhớ nhung, mong ngóng. Bà Tảo giữ thói quen đọc thơ của chồng trước khi ngủ hoặc lúc rảnh rỗi. Bà bảo đó là cách tự khuyến khích bản thân trong những ngày một mình chống chọi bệnh tật nơi đất khách quê người .
Ngày bà Tảo chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng mổ cắt bỏ một quả thận, trong căn phòng trọ 10 mét vuông của vợ, ông Nhan biên bài thơ ” Thương lắm mình ơi ! ” .
Không chỉ là món quà động lực gửi đến vợ, ông còn thân khuyến mãi những bệnh nhân khác trong phòng 503 Khoa Thận tiết niệu – Bệnh viện Bạch Mai. Trước ngày lên bàn mổ, tối hôm trước bà Tảo tổ chức triển khai một buổi hát văn nghệ. Bà thủ thỉ : ” Chị em à, chết nó có số. Ngày mai tôi lên bàn mổ nhưng ngày hôm nay cứ phải vui cho đã ! ” .
Rồi bà cất giọng hát, phía dưới mọi người đều bật khóc vì thương .
Mùa xuân năm ngoái, thương vợ phải ở lại Thành Phố Hà Nội không được về quê đoàn viên cùng mái ấm gia đình, ông Nhan rơi nước mắt .
Đúng cái ngày 27 Tết, ngoài vườn đào đã nở 1, 2 bông ; khắp dọc đường, từng cặp vợ chồng lai nhau đi sắm Tết, ông Nhan nghĩ tới cũng chạnh lòng. Ông vội viết bài ” Nhớ em ” trong vài chục phút để ngay sáng hôm sau đi xe lên TP.HN khuyến mãi vợ .
Gần hết cuộc sống, bà Tảo và chồng chẳng mấy ngày được bên nhau, nhưng bà cảm nhận rõ, ông Nhan chưa một phút ngừng yêu vợ. Không có những dòng thơ da diết ông gửi Tặng Ngay, bà Nhan sợ mình không đủ nghị lực bước qua những năm chạy thận .
Đã trả qua hơn 10 năm chạy thận liên miên chưa biết đích đến, những năm tháng sống xa quê nhà, năm tháng vợ chồng mỗi người một nơi may sao có dịp gặp lại như Ngưu Lang Chức Nữ sum vầy ngày thất tịch .
Chung quy lại, bà Tảo đã quen, và hàng ngày bà vẫn sống nhờ những vần thơ của chồng. Với bà, vài trang A4 gần như nhàu nát vì đọc mỗi tối như một kho tàng vô giá, một liều thuốc kiên cường suốt bao năm qua .
Câu chuyện tình yêu của ông ăn xin và bà ăn mày ở xóm bãi giữa sông Hồng
Chuyện tình yêu bình dị nhưng lãng mạn giữa đời thường của ông Nguyễn Văn Thành và bà Nguyễn Thị Thủy khiến bao người nể phục .
Ngày xưa nghèo nàn, ông Thành long dong từ miền Trung ra Bắc để nhặt nhạnh, kiếm sống qua ngày. Tình cờ ông gặp bà Thủy từ Tỉnh Thái Bình lên TP.HN lao động. Giữa thực trạng khó khăn vất vả ngày đấy, ông bà gặp nhau như một định mệnh .
Ông Nguyễn Văn Thành và bà Nguyễn Thị Thủy bên tổ ấm của mình. Ảnh: Gia đình và xã hội
Thấy bà Thủy cũng cùng cảnh lang thang kiếm ăn như mình, ông Thành chủ động đến làm quen và hỏi chuyện bà Thủy. Bà Thủy hỏi: “Ông ở đâu”, ông Thành đáp: “Tôi đi lang thang”, thấy vậy bà Thủy đáp: “Tôi cũng lếch thếch”.
Xem thêm: Mới hôm qua đi xem nhà cùng vợ, hôm nay chồng đã làm một việc khiến vợ không tin vào mắt mình
Ông Thành liền gợi ý : ” Hay mình về ở cùng nhau, tôi long dong, bà lếch thếch, tôi đôi sọt, bà đôi sọt, mình cùng nhau phụ thuộc “. Không chần chừ tâm lý, bà Thủy đồng ý chấp thuận ngay .
Từ đó, họ trở thành vợ chồng của nhau. Không một ngày yêu, không một ngày tìm hiểu và khám phá, đôi trai gái bỗng nên duyên vợ chồng. Có lẽ cảnh nghèo khó đã kết nối cuộc sống họ với nhau. Và sự cảm thông, đồng cảm đã khiến họ chung sống đến khi tuổi già .
Suốt những năm tháng bên nhau, không biết bao năm tháng ông bà sống cảnh màn trời chiếu đất, long dong từ nơi này qua nơi khác ăn xin kiếm sống, nhưng chưa một lần hai đôi bàn tay đó buông nhau ra. Dù đói khổ nhưng ông Thành bà Thủy vẫn dắt nhau đi qua những ngày tháng đó .
Vợ chồng ông Thành – bà Thủy dựa vào nhau sống qua ngày trên chiếc thuyền dựng tạm ở sông Hồng
Ngày 26/9/1969 là ngày ông Thành bà Thủy nên duyên vợ chồng. Hơn 50 năm, ông bà về sống chung với nhau, từng đấy thời hạn, ông bà vẫn luôn niềm hạnh phúc, vui tươi bên nhau mà chưa một lần cự cãi dù bà Thủy là một người rất nóng tính .
Còn với bà Thủy, bà luôn tích góp, tiết kiệm chi phí cho mái ấm gia đình. Ông mua và bán gì cũng hỏi quan điểm bà, nhặt nhạnh được đồng nào, bà cũng là người cất giữ. Bà thương chồng và cũng thương bản thân mình vì hai vợ chồng không có nấy một mụn con. Chính vì vậy, bà càng muốn bù đắp, vun vén cho tổ ấm của mình .
Bà Thủy cũng thừa nhận, bà là người nóng tính, cũng có lần bà hoài nghi ông có người khác và có những lần tức giận nhưng ông đều nhịn bà. Khi bình tĩnh bà nghĩ lại, chỉ cần ông ở bên bà là điều quý giá rồi .
Cũng có lúc bà cảm thấy chán ông, chán đời sống bên cạnh ông nhưng khi nghĩ đến đời sống của ông không có mình bên cạnh, ai sẽ chăm nom cho ông, ai là người chuyện trò mỗi ngày với ông, bà lại không đành lòng bỏ ông đi .
50 năm qua đi, nhưng tình yêu của cặp vợ chồng già đó chưa khi nào nguội lạnh. Bây giờ, mắt của bà không nhìn thấy nữa, tai của ông không còn nghe rõ nhưng bà sẽ là đôi tai của ông, ông sẽ là đôi mắt của bà .
Cặp vợ chồng già sẽ chẳng khi nào buông tay nhau ra. Chỉ mong, ông bà có thật nhiều sức khỏe thể chất để đi cùng nhau đến cuối chặng đường đời .
Cô gái Triều Tiên đợi 31 năm để lấy chồng Hà Nội, Chủ tịch nước đích thân mở lời xin dâu
Bà Ri Yong Hui và ông Phạm Ngọc Cảnh thuở chớm yêu
Được biết, ông Phạm Ngọc Cảnh, người Thành Phố Hà Nội là 1 trong 200 sinh viên đến Triều Tiên những năm 1960, 1970 để học tập. Năm 1971, ông Cảnh là sinh viên Đại học Hóa học Công nghiệp Hàm Hưng và đến thực tập tại nhà máy sản xuất phân hóa học Hưng Nam .
Tại thành phố sát bờ biển ấy, ông đã gặp tình yêu của đời mình, bà Ri Yong Hui, là nhân viên cấp dưới phòng thí nghiệm ở xí nghiệp sản xuất .
Ngay từ khi nhìn thấy Yong Hui, chàng người trẻ tuổi Nước Ta đã rung động, thầm nghĩ : ” Nếu cô ấy là vợ mình thì hay quá ! “. Cô gái Triều Tiên cũng ấn tượng với cậu sinh viên đẹp trai, nhưng ” từ lúc tiên phong nhìn vào mắt ông ấy, tôi đã rất buồn vì tình yêu sẽ không thành ” .
Lúc bấy giờ, cả Triều Tiên và Nước Ta đều không được cho phép yêu đương, kết hôn với người quốc tế. Nhiệm vụ của sinh viên Nước Ta là tập trung chuyên sâu học tập để trở về tái thiết Tổ quốc sau cuộc chiến tranh. Phía Triều Tiên thì còn nghiêm khắc hơn, họ tuyệt đối không được cho phép kết hôn với người quốc tế .
Nhưng trái tim thì có lý lẽ riêng. Chàng sinh viên tìm cách ” cưa đổ ” tình yêu sét đánh trong vòng bí hiểm. Mỗi khi thấy nàng đi lấy mẫu nghiên cứu và phân tích, chàng lại cố ý đi ngược chiều, chào hỏi một câu và rồi lướt qua nhau. Khi thời hạn thực tập kết thúc, chàng đến trực tiếp phòng nghiên cứu và phân tích hóa học gặp mặt nàng .
Sau thời hạn khám phá, họ đã yêu nhau nhưng phải xa nhau hơn 30 năm do những dịch chuyển chính trị ở hai nước. Trong suốt hơn 30 năm ấy, ông Cảnh chỉ gặp lại bà Ri Yong Hui đúng 1 lần vào năm 1978 trong một chuyến công tác làm việc sang Triều Tiên, sau đó lại phải về nước .
Ông dặn tình nhân chờ, hẹn sẽ tìm cách để kết hôn. Bà Ri Yong Hui, cứ thế mà khép lòng với chuyện yêu đương, đợi chờ người tình sống cách mình 5.000 cây số .
20 năm sau đó, đến ngày 25/4/1997, thúc giục con trai duy nhất lấy vợ bất thành, cha ông Cảnh viết thư gửi Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm : ” Chúng tôi tha thiết đề xuất ông xem xét xử lý trong chuyến đi này, gật đầu cho hai cháu Cảnh và Ri Yong Hui được kết hôn và sống với nhau những năm còn lại của cuộc sống hai cháu .
Kính mong ông thông cảm với nỗi buồn day dứt của mái ấm gia đình chúng tôi, con trai lớn tuổi mà chưa lập mái ấm gia đình … ” .
Sau 31 năm chia cắt, cặp đôi đã được về một nhà
Đó là những lời tràn trề tâm tư nguyện vọng của một bậc sinh thành đã tuổi cao sức yếu, dồn mọi kỳ vọng vào cậu con trai duy nhất muốn ảnh hưởng tác động đến phía Triều Tiên tác hợp cho hôn sự. Đó cũng là lần tiên phong mái ấm gia đình ông Cảnh được ông cho biết về mối tình câm lặng trong 26 năm .
Thế nhưng, phía Triều Tiên không hồi đáp ý kiến đề nghị của đoàn Nước Ta. Bà Ri Yong Hui vẫn chờ đón, và ông Cảnh cũng không bỏ cuộc. Sau nhiều nỗ lực Bộ Ngoại giao và sự chờ đón của đôi bạn trẻ ,
Tháng 9/2002, Đại sứ quán nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên tại Nước Ta gửi công hàm đến Bộ Ngoại giao Nước Ta thông tin, việc kết hôn được Ủy ban Thường vụ Hội nghị nhân dân tối cao Triều Tiên phê chuẩn .
” Sau khi kết hôn, việc mà họ sống ở đâu là theo kỳ vọng của họ. Nếu cô Ri Yong Hui cư trú và sống tại Nước Ta thì cô ấy trở thành Công dân Triều Tiên ở quốc tế “, công hàm đề ngày 4/9/2002 nêu rõ .
Sau hơn 30 năm nỗ lực, năm 2002, ông Phạm Ngọc Cảnh đã được chính phủ nước nhà Triều Tiên được cho phép kết hôn với bà Ri Yong Hui – một công dân của quốc gia này .
Tuy nhiên, dù đã được nắm tay vợ trong ngày cưới ở đại sứ quán Nước Ta tại Triều Tiên, ông vẫn lúng túng chỉ một lời nói, một hành vi không tương thích với văn hóa truyền thống nước này, bà Ri sẽ bị giữ lại. Điều đó đồng nghĩa tương quan họ sẽ đánh mất tình yêu dùng cả thanh xuân mới có được .
Sau đám cưới, đôi vợ chồng son đón tàu hỏa rời Triều Tiên đến Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh đi tàu về Nước Ta .
Ngày 31/12/2002, cuộc hôn nhân gia đình vượt biên giới, xuyên thế kỷ mới được tổ chức triển khai TP.HN với 800 khách mời. Đám cưới bên nhà trai tổ chức triển khai linh đình, giải tỏa bao mong đợi, khát khao dồn nén 31 năm của đôi trẻ đã không còn trẻ nữa .
Chuyện tình xuyên thế kỷ, xuyên biên giới đã nở hoa. (Ảnh Reuters chụp năm 2019)
Họ cưới nhau khi ông đã 53 tuổi, bà đã 54, đến được với nhau sau những năm tháng tuổi trẻ bị chia cắt. Nguyện vọng của mái ấm gia đình với người con trai duy nhất, gần 30 năm tốt nghiệp về nước, sau cuối cũng đã thành .
Là một người Triều Tiên – quốc gia huyền bí nhất quốc tế – sống tại quốc tế, không biết tiếng Việt, không có mái ấm gia đình người thân trong gia đình, bà Ri Yong Hui luôn đau đáu nỗi nhớ cố hương. Nhưng bên bà luôn có người chồng và tình yêu cháy bỏng .
Từ khi đón được vợ về TP. Hà Nội, ông Cảnh đi đâu cũng đưa vợ theo, như thể bù đắp lại những tháng năm xa cách. Nghĩ về mối tình xuyên thế kỷ của mình, ông trầm tư : ” Người Nước Ta mình rất thủy chung, tôi thừa kế cái đạo đức, tư cách, tình cảm ấy ” .
Câu chuyện tình yêu đẹp bất chấp âm dương cách biệt: Bạn trai qua đời 7 năm vì tai nạn, năm nào cô gái cũng đến thăm gia đình và mộ người yêu
Câu chuyện về tình yêu đẹp mặc kệ âm khí và dương khí cách biệt ở Buôn Ma Thuột được san sẻ thoáng đãng trên mạng xã hội khiến nhiều người vô cùng xúc động .
Đó là câu chuyện của bạn Vũ Ngọc Bích ( sinh năm 1995, ở Buôn Ma Thuột ). Bích có một chuyện tình đẹp trong khi đang học năm nhất ĐH .
Tuy nhiên, một tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải giật mình ập đến vào năm năm ngoái khi Bích và bạn trai đang trên đường đi lên thành phố để đi học. Tai nạn này đã khiến tình yêu đẹp mãi mãi âm khí và dương khí cách biệt. Người yêu Bích qua đời vào ngày 8/3/2015 .
Câu chuyện tình đẹp bất chấp âm dương cách biệt
Sau khi tình nhân qua đời, Bích đã trải qua một quãng thời hạn vô cùng khó khăn vất vả. Để khởi đầu lại, cô đã quyết định hành động rời bỏ Buôn Ma Thuột và quyết định hành động ra TP HCM, liên tục theo đuổi tham vọng dang dở của người yêu .
” Mình quyết định hành động rời bỏ Buôn Ma Thuột, ra Hồ Chí Minh, một nơi không có một kỷ niệm nào của hai đứa để mở màn lại đời sống. Đồng thời, mình liên tục đi theo tham vọng của bạn trai mình. Đó là làm giáo viên dạy nhạc, mặc dầu đó không phải chuyên ngành của mình “, Bích san sẻ .
Từ sau khi tình nhân mất, Bích vẫn luôn tiếp tục về thăm mái ấm gia đình và mộ tình nhân mỗi khi trở về cô. Cả mái ấm gia đình đều coi Bích như con cháu trong nhà .
Bích tiếp tục theo đuổi ước mơ dang dở của người yêu
” Từ khi anh ấy mất, mình đã gọi cha mẹ anh ấy là ba má. Anh chị trong nhà cũng rất thương mình, coi như em gái út trong nhà, nhà có gì cũng gọi mình. Mình như một thành viên trong mái ấm gia đình. Thấy mình về là mọi người sẽ về nhà ông bà để tụ tập nấu ăn “, Bích tâm sự .
Mỗi lần về thăm nhà tình nhân cũ, Bích sẽ ôm chầm lấy cha mẹ và khóc như một đứa trẻ. Biết cô thích ăn rau cải luộc, mẹ sẽ ra vườn hái. Ăn xong thì sẽ nằm ngủ trưa với mẹ. Buổi tối, cả mái ấm gia đình sẽ tụ tập nhà hàng siêu thị, sau đó được chị chở về tận nhà .
Bích hiện tại vẫn còn độc thân
” Mỗi lần mình về, cả mái ấm gia đình liên tục hỏi khi nào lấy chồng. Mình chỉ cười và nói khi nào tìm được người tương thích và gật đầu cho mình được tự do ra vào mái ấm gia đình anh ấy. Còn trong thực tiễn thì mình không muốn lấy chồng .
Mình cũng có khởi đầu thử quen người mới khi vừa giỗ 3 năm anh ấy xong. Nhưng mà thực sự mình không quên được, mình chỉ nhớ đến anh ấy. Thật sự mình còn nặng lòng quá, nên để quen một người nào đó, mình chưa làm được. Mặc dù giờ đã gần 30 nhưng mình chỉ thích kiếm tiền và đi du lịch “, Bích san sẻ .
Theo Pháp luật và Bạn đọc
Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Đời Sống