[Review sách] Khói Trời Lộng Lẫy – Nguyễn Ngọc Tư – Khói trời có thật sự lộng lẫy? – Sách hay nên đọc
Mục lục
tin tức sách
- Giá tham khảo: 32.500đ (đã giảm 35% trên Tiki)
- Thể loại: truyện ngắn
- Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư
- Năm xuất bản: 2017
- Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Trẻ
- Công ty phát hành: NXB Trẻ
- Số trang: 144 trang
Tóm tắt nội dung sách
Khói Trời Lộng Lẫy là câu chuyện tự thuật của một người con gái sống trong một xã hội ở thời kỳ trọng nam khinh nữ. Chỉ vì cô là con gái, cha cô đã bỏ mặc mẹ con cô khi cô còn rất bé.
Khi lớn lên, cô xin vào làm việc trong Viện di sản thiên nhiên và con người, nơi mà công việc chủ yếu đòi hỏi sự lắng nghe và ghi lại. Lắng nghe gì ư? Và ghi lại gì ư? Lắng nghe và ghi lại những vẻ đẹp ở trên đời của cả thiên nhiên và con người, đặc biệt là những vẻ đẹp sắp đi vào dĩ vãng….
Vẻ đẹp đôi khi cũng rất phức tạp, nhưng đôi khi cũng lại rất đơn giản.
Bạn đang đọc: [Review sách] Khói Trời Lộng Lẫy – Nguyễn Ngọc Tư – Khói trời có thật sự lộng lẫy? – Sách hay nên đọc
Với vạn vật thiên nhiên, vẻ đẹp chính là những âm thanh của tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy róc rách, … hoặc là hình ảnh “ chiếc xe xích-lô, xe thổ mộ xưa ngoại từng ngồi, hơi xóc tí nhưng hay lắm, thơ mộng lắm … ” .“ Con người trừng trị vạn vật thiên nhiên bằng cách hạ nhục nó, hủy hoại nó. Còn vạn vật thiên nhiên trả thù bằng cách nào em biết không ? Nó biến mất ” .Còn với con người, vẻ đẹp sống sót như thế nào ? Đó chính là những làng nghề, những game show dân gian, hay nghệ thuật và thẩm mỹ làng …Hay tinh xảo hơn, phức tạp hơn, vẻ đẹp chỉ là một khoảnh khắc, cái khoảnh khắc mà ngay “ khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của đời sống là tiếng của một người nói yêu một người ” . “ Đồng cỏ bạn đang đi dạo một ngày kia sẽ biến mất. Dòng sông bạn đang tắm một ngày kia sẽ biến mất. Tiếng chim hót ban mai một ngày kia sẽ biến mất. Những người thân yêu của bạn một ngày kia sẽ biến mất. Bạn có muốn giữ lại toàn bộ những gì mà bạn nghĩ là đẹp nhất, tinh xảo nhất, quý giá nhất của quốc tế này ? Hãy tới thao tác với chúng tôi … ” .Đây là mẫu rao tuyển người mới của Viện, cùng khoảng chừng thời hạn ấy, cô sẽ “ làm chuyên đề về thời thơ ấu của con người ”. Cô “ muốn dõi theo một đứa trẻ từ khi sinh ra, khi toan tính, cám dỗ, vật chất chưa làm phai đi chất thánh thiện của nó ” .Và đứa trẻ mà cô chọn, chính là Phiên – đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. Cô đã đến căn nhà ấy, căn nhà nơi đứa em của cô vừa chào đời, cũng là nơi cha cô đang sinh sống .“ Tôi ghi lại hình ảnh mụ bà dạy Phiên cười nhoẻn trong giấc ngủ. Nó đái bổng lên trời. Nó mơn man vú mẹ. Trán nó lấm tấm rôm sẩy. Cổ nó bị hăm đỏ. Nó nhảy mũi hoài. Tôi thu tiếng khóc của nó lúc nửa đêm, tiếng nó mút sữa … “
Chỉ là, cô giấu đi danh phận con gái ruột của ông, để rồi. cô nhận ra rất nhiều thứ…
“ Trong ký ức ông không còn hình ảnh nào của tôi, đã đứt bằn bặt. Tôi không lấy điều đó làm buồn, vì năm đứa con gái lớn lên bên ông mà nhiều lúc còn bị lẫn lộn tên. Ông không yêu con gái, ông bà nội tôi cũng không yêu con gái, họ sinh con gái để chăm chút ông, cho ông cưỡi chơi, bắt nạt, trút những giận hờn. Họ khâu nút áo khi ông đánh nhau bị đứt, họ chịu đòn vì đã để ông trèo hành lang cửa số đi chơi. Ông không khi nào là người có lỗi, vì ông là đứa con trai duy nhất của nhà buôn gạo nổi tiếng. Cả khi sự sản đó tàn rụi cũng không phải vì ông tiêu xài hoang phí, họ đổ lỗi cho thời cuộc. Tôi chắp vá những lời kể thảng hoặc, bất chợt từ những người sống quanh ông, cố hiểu tại sao ông lại dè sẻn tình thương từng giọt từng giọt một. ”Có lẽ vì không muốn đứa em trai của mình sau này cũng giống bố, cô đã bỏ trốn … cùng Phiên. Cô đã ôm Phiên đến xóm Cồn, nơi không ai biết đến hai người, và cô để Phiên gọi cô là mẹ, cô xem Phiên như con mình mà nuôi dạy Phiên khôn lớn .Phiên lớn lên, và cũng đến lúc Phiên nên biết về nguồn cội của chính mình. Cô đã nói cho Phiên biết. Sau đó, cô Tặng em cô món quà ở đầu cuối .“ Quờ quạng trong bóng tối … tôi lần dò vào nhà bếp, bắc ấm nước lên … và nhóm lửa. Tôi chụm rất nhiều củi, chờ nước kêu ấm, nghĩ gió thổi hướng này chắc Phiên không thể nào bắt mùi được những nếp lá mục mở màn le lói cháy. Tôi đứng trong khói và tự hỏi, làm thế nào giữ được vẻ đẹp lộng lẫy này của khói, với mùi trứng kiến cháy cùng những con mối ú mềm, mùi lửa bén vào chiếc trái khế con rụng xuống nằm khô trong máng nước, mùi lửa liếm láp lên chiếc lông gà, cái quạt tàu cau giắt trên vách, chiếc chiếu đã đứt mất mấy sợi dây trân, và khói khởi đầu sẽ sàng bén vào những sợi tóc … Khói này, là món quà ở đầu cuối tôi Tặng Ngay em tôi. Nhưng khi nắm chúng lại, tôi chỉ nghe những ngón tay mình xỏ vào lòng tay của chính mình. ”
Tại sao nên đọc …
Cũng như bao cuốn Nguyễn Ngọc Tư khác, cái văn chị nó chân thực, mộc mạc, súc tích mà thâm thúy, gấp sách lại rồi nhưng lòng cứ man mác buồn rồi tâm lý. Nếu bạn là người nhạy cảm, dễ rung động trước cái đẹp và dễ đau trước nỗi đau của người khác, thì sách này, sách chị Tư viết Tặng Ngay cho tâm hồn bạn đó .Những câu truyện vẫn cứ thế, vẫn u uất một nổi niềm man mác. Có những cái kết lững mà làm tôi dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó cho riêng mình. Chị Tư không dạy tôi cách yêu, cũng không dạy tôi cách sống, mà từ những câu truyện chị kể tôi biết yêu biết sống như thế nào, và có vẻ như là sống vài ba cuộc sống. Khép trang sách lại mà cứ ngỡ, chuyện như vừa xảy ra … ngày hôm qua thôi .
Đánh giá của fan hâm mộ
Tôi thích cái mà tác giả thiết kế xây dựng, mọi thứ đều giản dị và đơn giản, e ấp nỗi buồn. Tình yêu làm cho ta đổi khác, cũng vì tình yêu mà làm cho ta thay đổi .
Trong tập truyện ngắn này, tôi thích nhất là “Khói trời lộng lẫy”, là những nỗi đau xé lòng, là một nỗi niềm của một người con gái sống trong hoàn cảnh trọng nam khinh nữ. “Họ buộc phải lựa chọn, hoặc là không yêu thứ gì, hoặc tập chai sạn trước nỗi đau. Cách nào thì đều dẫn con người về một chỗ: vô cảm”. Câu chuyện đan xen giữa thực tại và quá khứ, giữa nỗi lòng của một cô gái và một nhân viên nhiệt tình trong công việc. Để rồi đọc xong “… tôi biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người”; để thấy thương cảm cho một cô gái vẫn trong tuổi xuân xanh, “không còn ai nhớ da thịt tôi đã từng ấm mùi lửa than và thơm dậy sữa, không ai nhớ tôi đã đẹp như thế nào khi nằm mút tay và mằn chơi những ngón chân mình. Tôi có từng ăn đất không? Có từng đái dầm? Hay khóc mớ?”. Không còn ai nhớ đến cả.
Xem thêm: Mẹo tạo dáng đẹp để chụp ảnh cưới
Tác giả khép lại câu truyện là những cái kết bi thương. Để rồi nhận ra mọi thứ sao xa vời … Đối với tôi, câu truyện đầu là buồn nhất, câu truyện cuối là bi thương nhất. Dù sẵn sàng chuẩn bị ý thức khi đọc sách của cô Tư, nó sẽ buồn sẽ nhớ, nhưng rồi khi đọc mỗi câu truyện lại có một nỗi buồn riêng. Còn nói về không thích thì có lẽ rằng tôi chỉ tiếc sao mỗi câu truyện lại quá ngắn. Khói trời lộng lẫy …
Nơi mua sách
Lưu ý : giá hoàn toàn có thể đổi khác tùy theo thời gian 280 views280 views
Source: https://thoitrangredep.vn
Category: Thời Trang