LUẬT DÂN SỰ VÀ LUẬT HÔN NHÂN GIA ĐÌNH – Tài liệu text

LUẬT DÂN SỰ VÀ LUẬT HÔN NHÂN GIA ĐÌNH

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (181.76 KB, 22 trang )

CHƯƠNG 5
LUẬT DÂN SỰ VÀ LUẬT HÔN NHÂN GIA ĐÌNH
I. LUẬT DÂN SỰ
1. Khái niệm Luật dân sự
a, Đối tượng điều chỉnh của Luật dân sự
Đối tượng điều chỉnh của Luật dân sự là nhóm quan hệ tài sản và quan hệ
nhân thân.
Quan hệ tài sản: Quan hệ tài sản là quan hệ giữa người với người thông qua
một tài sản dưới dạng tư liệu sản xuất hoặc tư liệu tiêu dùng hoặc dịch vụ chuyển,
sửa chữa tài sản đó trong quá trình sản xuất, phân phối, tiêu dùng. Tài sản trong
Luật dân sự bao gồm vật có thực, tiền, giấy tờ có giá và các quyền tài sản như nhà
ở, cổ phiếu, trái phiếu, tiền,,…
Quan hệ nhân thân: Quan hệ nhân thân là những quan hệ giữa người với
người về những lợi ích phi vật chất, không có giá trị kinh tế, không tính ra được
thành tiền và không thể chuyển giao và nó gắn liền với cá nhân, tổ chức nhất định.
Quan hệ này ghi nhận đặc tính riêng biệt và sự đánh giá của xã hội đối với cá nhân
hay tổ chức.
Quan hệ nhân thân thuộc đối tượng điều chỉnh của Luật dân sự bao gồm
quan hệ nhân thân liên quan đến tài sản và quan hệ nhân thân không liên quan đến
tài sản.
Quan hệ nhân thân liên quan đến tài sản nghĩa là các quan hệ nhân thân làm
tiền đề phát sinh quan hệ tài sản nó chỉ phát sinh trên cơ sở xác định được các quan
hệ nhân thân như: quyền tác giả đối với các tác phẩm văn học nghệ thuật, khoa học
kỹ thuật,…
Quan hệ nhân thân không liên quan đến tài sản là những quan hệ giữa người
với người về những lợi ích tinh thần tồn tại một cách độc lập không liên quan gì
đến tài sản như quan hệ về tên gọi, quan hệ về danh dự của cá nhân.
b, Phương pháp điều chỉnh của Luật dân sự
Phương pháp điều chỉnh là những cách thức biện pháp mà nhà nước tác
động đến các các quan hệ tài sản, các quan hệ nhân thân làm cho các quan hệ này
phát sinh, thay đổi hay chấm dứt theo ý chí của nhà nước.

Trong nền kinh tế thị trường có sự quản lý của nhà nước, tất cả các đơn vị
kinh tế không phân biệt hình thức sở hữu đều hoạt động theo cơ chế tự chủ kinh
doanh, cạnh tranh và hợp tác với nhau, bình đẳng trước pháp luật, các chủ thể tham
gia quan hệ tài sản có địa vị pháp lý như nhau, độc lập với nhau về tổ chức và tài
sản. Vì vậy, phương pháp điều chỉnh của Luật dân sự là bình đẳng, thoả thuận và
quyền tự định đoạt của các chủ thể.
c, Định nghĩa Luật dân sự
Luật dân sự là một ngành luật trong hệ thống pháp luật Việt Nam, là tổng
hợp các quy phạm pháp luật điều chỉnh các quan hệ tài sản mang tính chất hàng
hoá – tiền tệ và các quan hệ nhân thân trên cơ sở bình đẳng, độc lập, quyền tự định
đoạt của các chủ thể tham gia vào quan hệ đó.
2. Quyền sở hữu
a, Khái niệm quyền sở hữu
Quyền sở hữu là chỉ tổng hợp các qui phạm pháp luật do Nhà nước ban hành
để điều chỉnh các quan hệ xã hội phát sinh trong lĩnh vực chiếm hữu, sử dụng và
định đoạt các tư liệu sản xuất và tư liệu tiêu dùng.
Khái niệm quyền sở hữu được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau:
Theo nghĩa khách quan đó là toàn bộ các qui định của Nhà nước về vấn đề sở
hữu. Quy định về quyền sở hữu trong các ngành luật khác nhau.
Theo nghĩa chủ quan đó là toàn bộ những hành vi mà chủ sở hữu được pháp
luật cho phép thực hiện trong việc chiếm hữu, sử dụng và định đoạt tài sản theo ý
chí của mình. Quyền sở hữu bao giờ cũng gắn liền với chủ thể nên được coi là loại
quyền tuyệt đối.
Quyền sở hữu còn được hiểu là một quan hệ pháp luật dân sự bao gôm ba yếu
tố: chủ thể, khách thể và nội dung.
Khái niệm quyền sở hữu vừa là một phạm trù kinh tế vừa là một phạm trù
pháp lý.
Là phạm trù kinh tế, sở hữu thể hiện các quan hệ sản xuất xã hội, phương thức
chiếm hữu và phân phối trong từng hình thái kinh tế- xã hội và quan hệ xã hội nhất
định. Sở hữu là việc tài sản, thành quả lao động, tư liệu sản xuất thuộc về ai, do đó

nó thể hiện quan hệ giữa người với người trong quá trình tạo ra và phân phối các
thành quả vật chất.
Là phạm trù pháp lý, quyền sở hữu mang tính chất chủ quan vì nó là sự ghi
nhận của Nhà nước, nhưng Nhà nước không thể đặt ra quyền sở hữu theo ý chí chủ
quan của mình mà quyền sở hữu được qui định trước hết bởi nội dung kinh tế xã
hội, tức là thể chế hoá những quan hệ chiếm hữu, sử dụng và định đoạt những của
cải vật chất do con người tạo ra.
b. Nội dung quyền sở hữu
Thứ nhất là quyền chiếm hữu là quyền nắm giữ, quản lý tài sản thuộc sở hữu
của mình. Trong trường hợp chủ sở hữu của mình. Trong trường hợp chủ sở hữu tự
mình chiếm hữu tài sản của mình thì chủ sở hữu thực hiện mọi hành vi theo ý chí
của mình để nắm giữ, quản lý tài sản. Việc chiếm hữu của chủ sở hữu là chiếm hữu
có căn cứ pháp luật bị hạn chế giai đoạn thời gian.
Quyền chiếm hữu bao gồm hai loại:
Chiếm hữu có căn cứ pháp luật (chiếm hữu hợp pháp) dựa trên các căn cứ
sau: Chủ sở hữu chiếm hữu tài sản; Chủ sở hữu uỷ quyền quản lý tài sản trong
phạm vi uỷ quyền; Được chuyển giao quyền chiếm hữu thông qua các giao dịch
dân sự phù hợp với ý chí của chủ sở hữu (người đang chiếm hữu hợp pháp chỉ
được sử dụng hoặc chuyển giao quyền chiếm hữu tài sản cho người khác nếu được
chủ sở hữu đồng ý); Người phát hiện và giữ tài sản vô chủ, tài sản không xác định
được chủ sở hữu, tài sản bị đánh rơi, bị bỏ quên, bị chôn giấu, bị chìm đắm phù hợp
với các điều kiện do pháp luật qui định; Người phát hiện và giữ gia súc, gia cầm,
vật nuôi dưới nước bị thất lạc phù hợp với các điều kiện do pháp luật quy định và
các trường hợp khác do pháp luật quy định. Chẳng hạn Điều 242 qui định: ”Người
bắt được gia súc bị thất lạc phải nuôi giữ và báo cho UBND xã, phường, thị trấn
nơi người đó cư trú để thông báo công khai cho chủ sở hữu biết mà nhận lại“.
Trong thời gian chủ sở hữu chưa đến nhận lại thì là chiếm hữu hợp pháp.
Đối với chiếm hữu tài sản không có căn cứ pháp luật (chiếm hữu bất hợp
pháp). Chiếm hữu bất hợp pháp là bị chiếm hữu không dựa trên cơ sở pháp luật nên
không được pháp luật thừa nhận.

Chiếm hữu không có căn cứ pháp luật nhưng ngay tình là hợp người chiến
hữu không biết và không thể biết mình chiếm hữu không dựa trên cơ sở pháp luật.
Chiếm hữu không có căn cứ pháp luật không ngay tình đó là trường hợp người
chiếm hữu biết hoặc pháp luật buộc phải biết là mình chiếm hữu không dựa trên cơ
sở pháp luật.
Việc xác định chiếm hữu ngay tình hay không ngay tình thực trên hết sức khó
khăn, do vậy phải dựa vào nhiều yếu tố: trình độ nhận thức, thời gian, địa điểm, giá
trị tài sản,…Việc phân biệt này có ý nghĩa lý luận và thực tiễn đó là: trong trường
hợp chiếm hữu không có căn cứ pháp luật nhưng ngay tình thì nếu chiếm giữ liên
tục, công khai một thời hạn do luật định, hết thời hạn đó có thể trở thành chủ sở
hữu tài sản đó. Ngoài ra, người chiếm hữu còn có quyền khai thác công dụng,
hưởng hoa lợi, lợi tức từ tài sản. Ngược lại, người chiếm hữu bất hợp pháp không
ngay tình thì trong mọi trường hợp phải trả lại tài sản kể cả hoa lợi, lợi tức thu được
từ việc khai thác công dụng của tài sản, nếu gây thiệt hại thì phải bồi thường.
Thứ hai, quyền sử dụng là quyền khai thác công dụng, hưởng hoa lợi, lợi tức
từ tài sản, nghĩa là chủ sở hữu có quyền khai thác giá trị tài sản theo ý chí của mình
bằng những cách thức khác nhau nhằm thoả mãn nhu cầu vật chất tinh thần của bản
thân miễn là không gây thiệt hại và làm ảnh hưởng đến lợi ích Nhà nước, lợi ích
công cộng, quyền và lợi ích hợp pháp của người khác. Cũng như quyền chiếm hữu,
quyền sử dụng không chỉ thuộc về chủ sở hữu tài sản mà còn thuộc về những người
không phải chủ sở hữu nhưng được chủ sở hữu giao quyền hoặc theo qui định của
pháp luật (người mượn tài sản, thuê tài sản thông qua các hợp đồng dân sự,…).
Ngoài ra, pháp luật còn qui định người chiếm hữu không có căn cứ pháp luật
nhưng ngay tình cũng có quyền khai thác công dụng, hưởng hoa lợi, lợi tức từ tài
sản theo qui định pháp luật. Bởi lẽ, những người này họ hoàn toàn không biết mình
đang chiếm hữu tài sản mà không có căn cứ luật định.
Thứ ba, quyền định đoạt theo quy định tại Điều 195 Bộ luật Dân sự “Quyền
định đoạt là quyền chuyển giao quyền sở hữu tài sản hoặc bỏ quyền sở hữu đó“.
Như vậy chủ sở hữu thực hiện quyền định đoạt của mình thông qua việc quyết định
“số phận“ pháp lý hoặc “số phận“ thực tế của tài sản. Người không phải chủ sở hữu

cũng có quyền định đoạt tài sản theo uỷ quyền của chủ sở hữu hoặc theo quy định
của pháp luật.
Định đoạt “số phận“ pháp lý tài sản: tức là chuyển quyền sở hữu của mình cho
người khác thông qua các giao dịch dân sự như: ký kết hợp đồng mua bán, hợp
đồng tặng cho tài sản…
Định đoạt “số phận“ thực tế của tài sản: chủ sở hữu bằng hành vi của mình
làm cho tài sản không còn trong thực tế như sử dụng hết hoặc tiêu huỷ tài sản. Tuy
nhiên, đối với một số loại tài sản thì khi thực hiện quyền định đoạt phải tuân theo
những qui định khác của pháp luật. Theo qui định của pháp luật chủ sở hữu có thể
tự mình thực hiện quyền định đoạt hoặc uỷ quyền cho người khác thực hiện quyền
định đoạt tài sản (thông qua việc bán đại lý hàng hoá). Để thực hiện quyền định
đoạt thì chủ sở hữu hoặc người được chủ sở hữu uỷ quyền phải đảm bảo năng lực
chủ thể theo qui định của pháp luật, chẳng hạn lập di chúc hoặc bán nhà thì nguyên
tắc phải từ đủ 18 tuổi trở lên, có khả năng nhận thức và điều khiển hành vi để tránh
tình trạng bị lừa dối hay bị cưỡng ép,…
Quyền định đoạt của chủ sở hữu bị hạn chế trong một số trường hợp sau:
Chỉ trong trường hợp do pháp luật quy định. Quy định này nhằm mục đích
ngăn chặn các cơ quan có thẩm quyền hoặc người có thẩm quyền đặt ra các quy
định hạn chế quyền định đoạt của các chủ thể trái với Hiến pháp và luật.
Khi tài sản đem bán là di tích lịch sử, văn hoá thì Nhà nước Việt Nam có
quyền ưu tiên mua.
Trong trường hợp pháp luật qui định quyền ưu tiên mua cho cá nhân, pháp
nhân hay chủ thể khác đối với một tài sản nhất định thì khi bán tài sản đó chủ sở
hữu phải giành quyền ưu tiên mua cho các chủ thể đó (bán nhà đang cho thuê, bán
tài sản chung của nhiều người).
Từng quyền năng trong nội dung quyền sở hữu có thể do chủ sở hữu hoặc
người không phải chủ sở hữu thực hiện, nhưng việc thực hiện không mang tính độc
lập mà phụ thuộc vào ý chí của chủ sở hữu, chỉ có chủ sở hữu mới có quyền thực
hiện một cách độc lập không phụ thuộc vào người khác. Cả ba quyền trên tạo thành
một thể thống nhất trong nội dung quyền sở hữu, có mối quan hệ mật thiết với nhau

nhưng mỗi quyền năng lại mang một ý nghĩa khác nhau.
3. Giao dịch dân sự
a, Khái niệm và các điều kiện có hiệu lực của giao dịch dân sự
Theo Điều 121 Bộ luật dân sự 2005 thì giao dịch dân sự là hành vi pháp lý đơn phương
hoặc hợp đồng dân sự của cá nhân, pháp nhân, các chủ thể khác làm phát sinh, thay đổi hoặc chấm
dứt quyền và nghĩa vụ dân sự.
Hành vi pháp lý đơn phương được hiểu là hành vi thể hiện ý chí của một bên
chủ thể nhằm làm phát sinh quan hệ dân sự mà không cần ý chí của các chủ thể
khác. Chẳng hạn việc lập di chúc để lại tài sản thuộc sở hữu của mình cho người
khác không cần sự đồng ý của người thừa kế theo di chúc.
Hợp đồng dân sự là sự thỏa thuận giữa các bên làm phát sinh, thay đổi, chấm
dứt các quyền và nghĩa vụ dân sự.
Các điều kiện có hiệu lực của giao dịch dân sự: Theo quy định tại Điều 122
thì một giao dịch dân sự được pháp luật thừa nhận có hiệu lực pháp lý khi đảm bảo
các điều kiện sau:
* Người tham gia giao dịch có năng lực hành vi dân sự
Đối với cá nhân: Người từ đủ 18 tuổi trở lên có khả năng nhận thức và điều
chỉnh hành vi của mình có quyền tự mình tham gia mọi giao dịch dân sự. Người đủ
6 tuổi đến chưa đủ 18 tuổi có quyền tự mình tham gia giao dịch dân sự nhỏ phục vụ
nhu cầu hàng ngày. Chẳng hạn, A là học sinh (13 tuổi) mua đồ dùng học tập có thể
nhận thức được giá cả, chất lượng,… đối với những giao dịch dân sự có giá trị lớn
thì phải thông qua người đại diện theo pháp luật mới coi là hợp pháp, nếu không thì
giao dịch dân sự có thể bị coi là vô hiệu. Đối với người mất năng lực hành vi dân
sự, không có năng lực hành vi dân sự (người bị Tòa án tuyên bố mất năng lực hành
vi dân sự do bị bệnh tâm thần hoặc người dưới 6 tuổi) pháp luật không cho phép họ
tự mình tham gia giao dịch dân sự mà phải thông qua người đại diện theo pháp luật.
Trong các giao dịch dân sự có đối tượng là tài sản thuộc sở hữu chung của
nhiều người (mua bán nhà ở, chuyên nhượng quyền sử dụng đất) thì việc xác lập
giao dịch dân sự ngoài đảm bảo tư cách chủ thể của mình còn phải có đủ tư cách
đại diện cho các đồng sở hữu chủ khác

Đối với các chủ thể khác như pháp nhân, hộ gia đình, tổ hợp tác thì phải bảo
đảm tư cách chủ thể khi tham gia giao dịch dân sự. Khi tham gia giao dịch dân sự
các chủ thể này thông qua người đại diện (đại diện theo pháp luật hoặc đại diện
theo uỷ quyền).
* Mục đích và nội dung của giao dịch dân sự không vi phạm điều cấm của
pháp luật, trái đạo đức xã hội
Mục đích của giao dịch dân sự là lợi ích mà các bên mong muốn đạt tới khi
xác lập giao dịch dân sự. Nội dung của giao dịch dân sự là tổng hợp các điều khoản
cam kết trong giao dịch, quy định các quyền và nghĩa vụ của các bên chủ thể. Giao
dịch trái pháp luật như: mua bán tài sản pháp luật cấm (mua bán đất đai, ma tuý),
cho vay tiền để đánh bạc, đòi các khoản tiền do việc bán dâm, đánh bạc mang lại,…
* Người tham gia giao dịch dân sự hoàn toàn tự nguyện
Trong trường hợp thiếu sự tự nguyện thì trái với bản chất của giao dịch dân
sự và giao dịch dân sự có thể bị coi là vô hiệu trong trường hợp sau: Giao dịch dân
sự giả tạo; giao dịch dân sự được xác lập do nhầm lẫn; giao dịch dân sự được xác
lập do bị lừa dối, đe dọa.
* Hình thức của giao dịch dân sự phải phù hợp với quy định của pháp luật
Hình thức của giao dịch dân sự thường được thể hiện dưới các hình thức như
sau: bằng lời nói; bằng hành vi cụ thể (mua hàng hoá trong siêu thị); bằng văn bản
thường hoặc văn bản có chứng thực, chứng nhận của cơ quan nhà nước có thẩm
quyền hoặc phải đăng ký, (hợp đồng mua bán nhà ở, hợp đồng chuyển nhượng
quyền sử dụng đất,…) Điều kiện về hình thức chỉ bắt buộc khi pháp luật có quy
định.
b, Giao dịch dân sự vô hiệu và hậu quả pháp lý
Theo quy định Điều 127 Bộ luật dân sự 2005 thì giao dịch dân sự vô hiệu là giao dịch vi
phạm một trong các điều kiện vô hiệu thì vô hiệu (nghĩa là nhà nước không thừa nhận giao dịch đó,
không làm phát sinh quyền và nghĩa vụ của các chủ thể trong giao dịch).
Bộ luật dân sự thì phân thành các loại giao dịch dân sự vô hiệu như sau: Giao dịch dân
sự vô hiệu do vi phạm điều cấm của pháp luật, trái đạo đức xã hội; Giao dịch dân
sự vô hiệu do không tuân thủ quy định về hình thức; Giao dịch dân sự vô hiệu do

thiếu sự tự nguyện của các chủ thể tham gia; Giao dịch dân sự vô hiệu do người
chưa thành niên, người mất năng lực hành vi dân sự, bị hạn chế năng lực hành vi
dân sự xác lập thực hiện.
* Hậu quả pháp lý của giao dịch dân sự vô hiệu
Về nguyên tắc giao dịch dân sự vô hiệu không làm phát sinh quyền và nghĩa
vụ của các bên từ thời điểm giao dịch dân sự được xác lập. Khi giao dịch dân sự vô
hiệu các bên khôi phục lại tình trạng ban đầu nghĩa là phải hoàn trả cho nhau những
gì đã nhận, bên có lỗi phải bồi thường thiệt hại.
Đối với trường hợp đối tượng là tài sản không còn nên các bên không thể
hoàn trả được bằng hiện vật mà phải hoàn trả cho nhau bằng tiền.
Tuỳ từng trường hợp xét theo tính chất của giao dịch vô hiệu, tài sản giao
dịch và hoa lợi, lợi tức thu được có thể bị tịch thu theo quy định của pháp luật
(khoản tiền lãi các bên đã trả cho nhau trong hợp đồng vay ngoại tệ mà không
thuộc đối tượng Nhà nước cho phép thì tịch thu, sung công quỹ Nhà nước)
4. Quyền thừa kế
a, Những quy định chung về thừa kế
– Quyền thừa kế được hiểu là một chế định pháp luật dân sự (chế định thừa
kế) bao gồm tổng hợp các quy phạm pháp luật do nhà nước ban hành quy định về
thừa kế, về việc bảo vệ và điều chỉnh, chuyển tài sản của người đã chết cho những
người còn sống.
Quyền thừa kế của cá nhân là quyền dân sự được pháp luật ghi nhận bao
gồm quyền hưởng thừa kế và quyền để lại thừa kế theo di chúc hoặc theo pháp luật.
Chính vì vậy khái niệm quyền thừa kế của cá nhân như sau: Quyền thừa kế của cá
nhân là quyền để lại tài sản của mình theo di chúc hoặc cho những người thừa kế
theo pháp luật; hưởng di sản theo di chúc hoặc theo pháp luật.
Thời điểm mở thừa kế là thời điểm người có tài sản chết. Trong trường hợp
Tòa án tuyên bố một người là đã chết thì thời điểm mở thừa kế là ngày được xác
định tại khoản 2 Điều 81 của Bộ luật dân sự.
Trong trường hợp những người được hưởng thừa kế di sản của nhau mà chết
cùng một thời điểm hoặc được coi chết cùng một thời điểm không xác định được

người nào chết trước, chết sau thì những người đó không được hưởng di sản thừa
kế của nhau, phần di sản của người nào sẽ do những người thừa kế của người đó
hưởng. Chẳng hạn: Ông A và bà B là vợ chồng hợp pháp có 3 người con chung là
C, D và E; cha mẹ đẻ của ông A còn sống, cha mẹ đẻ của bà B đã chết. Ông A và
bà B chết trong tai nạn giao thông (chết cùng thời điểm) nên không được hưởng di
sản của nhau. Do vậy, phần di sản của ông A do cha mẹ đẻ và 3 người con hưởng
(5 suất), phần di sản của bà B do 3 người con hưởng (3 suất), nếu ông bà không để
lại di chúc.
Di sản thừa kế bao gồm tài sản riêng của người chết: thu nhập hợp pháp, của
cải để dành, nhà ở, tư liệu tiêu dùng, tư liện sản xuất,… không hạn chế về số lượng
và giá trị (trừ những tài sản pháp luật quy định không thể thuộc sở hữu tư nhân).
Đối với tài sản riêng của vợ hoặc chồng được xác định căn cứ vào các quy định của
pháp luật hôn nhân và gia đình
Phần tài sản của người chết trong tài sản chung với người khác: Trong
trường hợp nhiều người được thừa kế, được tặng cho một tài sản hay nhiều người
cùng nhau góp vốn để cùng sản xuất kinh doanh,…. được xác định là sở hữu chung
đối với tài sản. Khi một người trong các chủ sở hữu đó đối với tài sản chung này
chết, thì phần tài sản của người đó trong tài sản chung này được coi là di sản thừa
kế. Đối với tài sản chung hợp nhất của vợ chồng thì không phân định được phần cụ
thể giữa vợ và chồng. Trong trường hợp một bên chết trước thì việc phân chia tài
sản chung căn cứ vào các quy định của pháp luật hôn nhân và gia đình. Tài sản
chung của vợ chồng về nguyên tắc khi một bên vợ hoặc chồng chết trước thì một
nửa tài sản sẽ được xác định là di sản để chia theo pháp luật về thừa kế (trừ trường
hợp xác định được công sức đóng góp của vợ hoặc chồng vào việc tạo lập, duy trì,
phát triển tài sản chung của vợ chồng). Đối với tài sản chung giữa cha mẹ và các
con tùy thuộc vào sự đóng góp cụ thể của các thành viên để xác định.
Bên cạnh việc hưởng quyền tài sản pháp luật quy định người hưởng thừa kế
có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ tài sản do người chết để lại trong phạm vi di sản
như nghĩa vụ trả nợ, nghĩa vụ bồi thường thiệt hại,…
Thời hiệu khởi kiện về quyền thừa kế là 10 năm kể từ thời điểm mở thừa kế

(Ông A chết ngày 17.01.1999 thì thời hiệu khởi kiện tính từ ngày 17.01.1999 đến
hết ngày 16.01.2009). Đối với trường hợp người chết còn để lại các nghĩa vụ tài
sản (nợ, bồi thường thiệt hại) thì những người thừa kế phải thanh toán trong phạm
vi di sản, thời hiệu khởi kiện là ba năm kể từ thời điểm mở thừa kế (ông A chết có
nợ ông B 30 triệu đồng, ông B có quyền thời kiện yêu cầu con ông A phải thực
hiện nghĩa vụ là 3 năm từ thời điểm ông A chết)
b, Thừa kế theo di chúc
* Khái niệm di chúc và quyền của người lập di chúc:
Di chúc là sự thể hiện ý chí của cá nhân nhằm chuyển tài sản của mình cho
người khác sau khi chết. Người lập di chúc có các quyền sau đây:
Chỉ định người thừa kế, truất quyền hưởng di sản của người thừa kế. Ví dụ:
trong di chúc của ông A để lại cho con trai là C được hưởng ½ di sản, truất quyền
thừa kế của người con là H. Như vậy, ½ di sản của ông A được chia theo pháp luật
thì H không có quyền hưởng (khoản 3 Điều 676).
Phân định phần di sản cho từng người thừa kế (ví dụ: 1/2 di sản, 1/3 di sản,
50 triệu đồng, 500m
2
quyền sử dụng đất ở,…). Trong thực tế có trường hợp người
lập di chúc chỉ chỉ định người thừa kế mà không phân định di sản cho họ thì mỗi
người được hưởng ngang nhau.
Dành một phần trong di sản để di tặng, thờ cúng: di tặng là việc người lập di
chúc dành một phần tài sản trong khối di sản của mình để tặng cho người khác.
Khác với người thừa kế thì người nhận di tặng không phải thực hiện nghĩa vụ tài
sản đối với phần được tặng, trừ trường hợp toàn bộ di sản không đủ để thanh toán
nghĩa vụ tài sản do người chết để lại thì phần di tặng cũng được dùng để thực hiện
phần nghĩa vụ còn lại của người chết. Bộ luật dân sự cũng quy định người lập di
chúc có quyền dành một phần tài sản trong khối di sản để thờ cúng.
Chỉ định người giữ di chúc, người quản lý di sản, người phân chia di sản.
Người lập di chúc có quyền sửa đổi, bổ sung, thay thế hoặc hủy bỏ di chúc
đã lập.

Người thừa kế không phụ thuộc vào nội dung di chúc (Điều 669 BLDS).
Bộ luật dân sự quy định những người sau đây vẫn hưởng di sản bằng hai
phần ba suất của một người thừa kế theo pháp luật, nếu như di sản được chia theo
pháp luật trong trường hợp họ không được người lập di chúc cho hưởng hoặc chỉ
cho hưởng ít hơn hai phần ba suất đó, trừ khi họ là những người từ chối hưởng di
sản hoặc không có quyền hưởng di sản theo Điều 642 và khoản 1 Điều 643 BLDS:
Con chưa thành niên, cha, mẹ, vợ, chồng; Con đã thành niên không có khả năng lao
động.
Ví dụ: Ông A kết hôn hợp pháp với bà B và có hai người con là C và K (đã
đủ 18 tuổi và có công việc ổn định). Ông A lập di chúc hợp pháp cho người cháu
họ là M hưởng toàn bộ di sản là 900 triệu đồng. Vấn đề đặt ra là vợ và con của ông
A có quyền gì hay không?
Trước hết phải khẳng định di chúc do ông A lập là hợp pháp, có quyền để lại
di sản cho bất kỳ cá nhân tổ chức nào. Tuy nhiên, theo quy định của pháp luật có bà
B (là vợ) phải được hưởng không phụ thuộc vào nội dung di chúc ít nhất là 2/3 suất
nếu di sản chia theo pháp pháp luật. Xác định 2/3 một suất nếu di sản chia theo
pháp luật (nếu ở đây chỉ để tính 2/3 suất mà thôi vì ông A đã lập di chúc). Bà B
được hưởng không phụ thuộc vào nội dung di chúc là 200 triệu đồng. Chị M chỉ
được hưởng theo di chúc là 700 triệu đồng (hai người con của ông A không thuộc
đối tượng quy định tại Điều 669)
* Hình thức và nội dung của di chúc:
Hình thức của di chúc: Di chúc phải được lập thành văn bản, nếu không thể
lập được di chúc bằng văn bản thì có thể lập di chúc miệng. Người thuộc dân tộc
thiểu số có quyền lập di chúc bằng chữ viết hoặc tiếng nói của dân tộc mình.
Đối với di chúc bằng văn bản (di chúc viết) bao gồm các hình thức sau:
Di chúc bằng văn bản không có người làm chứng, người lập di chúc phải tự
tay viết và ký vào bản di chúc.
Di chúc bằng văn bản có người làm chứng được lập trong trường hợp người
lập di chúc không thể tự mình viết bản di chúc thì có thể nhờ người khác viết
nhưng phải có ít nhất hai người làm chứng.

Di chúc có công chứng của tổ chức hành nghề công chứng (phòng công
chứng hoặc văn phòng công chứng).
Trong nền kinh tế thị trường có sự quản trị của nhà nước, tổng thể những đơn vịkinh tế không phân biệt hình thức chiếm hữu đều hoạt động giải trí theo chính sách tự chủ kinhdoanh, cạnh tranh đối đầu và hợp tác với nhau, bình đẳng trước pháp lý, những chủ thể thamgia quan hệ gia tài có vị thế pháp lý như nhau, độc lập với nhau về tổ chức triển khai và tàisản. Vì vậy, chiêu thức điều chỉnh của Luật dân sự là bình đẳng, thoả thuận vàquyền tự định đoạt của những chủ thể. c, Định nghĩa Luật dân sựLuật dân sự là một ngành luật trong mạng lưới hệ thống pháp lý Nước Ta, là tổnghợp những quy phạm pháp luật điều chỉnh những quan hệ gia tài mang đặc thù hànghoá – tiền tệ và những quan hệ nhân thân trên cơ sở bình đẳng, độc lập, quyền tự địnhđoạt của những chủ thể tham gia vào quan hệ đó. 2. Quyền sở hữua, Khái niệm quyền sở hữuQuyền chiếm hữu là chỉ tổng hợp những qui phạm pháp lý do Nhà nước ban hànhđể điều chỉnh những quan hệ xã hội phát sinh trong nghành nghề dịch vụ chiếm hữu, sử dụng vàđịnh đoạt những tư liệu sản xuất và tư liệu tiêu dùng. Khái niệm quyền sở hữu được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau : Theo nghĩa khách quan đó là hàng loạt những qui định của Nhà nước về yếu tố sởhữu. Quy định về quyền sở hữu trong những ngành luật khác nhau. Theo nghĩa chủ quan đó là hàng loạt những hành vi mà chủ sở hữu được phápluật được cho phép triển khai trong việc chiếm hữu, sử dụng và định đoạt gia tài theo ýchí của mình. Quyền sở hữu khi nào cũng gắn liền với chủ thể nên được coi là loạiquyền tuyệt đối. Quyền sở hữu còn được hiểu là một quan hệ pháp luật dân sự bao gôm ba yếutố : chủ thể, khách thể và nội dung. Khái niệm quyền sở hữu vừa là một phạm trù kinh tế tài chính vừa là một phạm trùpháp lý. Là phạm trù kinh tế tài chính, chiếm hữu biểu lộ những quan hệ sản xuất xã hội, phương thứcchiếm hữu và phân phối trong từng hình thái kinh tế tài chính – xã hội và quan hệ xã hội nhấtđịnh. Sở hữu là việc gia tài, thành quả lao động, tư liệu sản xuất thuộc về ai, do đónó biểu lộ quan hệ giữa người với người trong quy trình tạo ra và phân phối cácthành quả vật chất. Là phạm trù pháp lý, quyền sở hữu mang đặc thù chủ quan vì nó là sự ghinhận của Nhà nước, nhưng Nhà nước không hề đặt ra quyền sở hữu theo ý chí chủquan của mình mà quyền sở hữu được qui định trước hết bởi nội dung kinh tế tài chính xãhội, tức là thể chế hoá những quan hệ chiếm hữu, sử dụng và định đoạt những củacải vật chất do con người tạo ra. b. Nội dung quyền sở hữuThứ nhất là quyền chiếm hữu là quyền sở hữu, quản lý tài sản thuộc sở hữucủa mình. Trong trường hợp chủ sở hữu của mình. Trong trường hợp chủ sở hữu tựmình chiếm hữu tài sản của mình thì chủ sở hữu triển khai mọi hành vi theo ý chícủa mình để nắm giữ, quản lý tài sản. Việc chiếm hữu của chủ sở hữu là chiếm hữucó địa thế căn cứ pháp lý bị hạn chế tiến trình thời hạn. Quyền chiếm hữu gồm có hai loại : Chiếm hữu có địa thế căn cứ pháp lý ( chiếm hữu hợp pháp ) dựa trên những căn cứsau : Chủ sở hữu chiếm hữu tài sản ; Chủ sở hữu uỷ quyền quản lý tài sản trongphạm vi uỷ quyền ; Được chuyển giao quyền chiếm hữu trải qua những giao dịchdân sự tương thích với ý chí của chủ sở hữu ( người đang chiếm hữu hợp pháp chỉđược sử dụng hoặc chuyển giao quyền chiếm hữu tài sản cho người khác nếu đượcchủ chiếm hữu đồng ý chấp thuận ) ; Người phát hiện và giữ gia tài vô chủ, gia tài không xác địnhđược chủ sở hữu, gia tài bị đánh rơi, bị bỏ quên, bị chôn giấu, bị chìm đắm phù hợpvới những điều kiện kèm theo do pháp lý qui định ; Người phát hiện và giữ gia súc, gia cầm, vật nuôi dưới nước bị thất lạc tương thích với những điều kiện kèm theo do pháp lý lao lý vàcác trường hợp khác do pháp lý pháp luật. Chẳng hạn Điều 242 qui định : ” Ngườibắt được gia súc bị thất lạc phải nuôi giữ và báo cho Ủy Ban Nhân Dân xã, phường, thị trấnnơi người đó cư trú để thông tin công khai minh bạch cho chủ sở hữu biết mà nhận lại “. Trong thời hạn chủ sở hữu chưa đến nhận lại thì là chiếm hữu hợp pháp. Đối với chiếm hữu tài sản không có địa thế căn cứ pháp lý ( chiếm hữu bất hợppháp ). Chiếm hữu phạm pháp là bị chiếm hữu không dựa trên cơ sở pháp lý nênkhông được pháp lý thừa nhận. Chiếm hữu không có địa thế căn cứ pháp lý nhưng ngay tình là hợp người chiếnhữu không biết và không hề biết mình chiếm hữu không dựa trên cơ sở pháp lý. Chiếm hữu không có địa thế căn cứ pháp lý không ngay tình đó là trường hợp ngườichiếm hữu biết hoặc pháp lý buộc phải biết là mình chiếm hữu không dựa trên cơsở pháp lý. Việc xác lập chiếm hữu ngay tình hay không ngay tình thực trên rất là khókhăn, do vậy phải dựa vào nhiều yếu tố : trình độ nhận thức, thời hạn, khu vực, giátrị gia tài, … Việc phân biệt này có ý nghĩa lý luận và thực tiễn đó là : trong trườnghợp chiếm hữu không có địa thế căn cứ pháp lý nhưng ngay tình thì nếu chiếm giữ liêntục, công khai minh bạch một thời hạn do luật định, hết thời hạn đó hoàn toàn có thể trở thành chủ sởhữu gia tài đó. Ngoài ra, người chiếm hữu còn có quyền khai thác tác dụng, hưởng hoa lợi, cống phẩm từ gia tài. Ngược lại, người chiếm hữu phạm pháp khôngngay tình thì trong mọi trường hợp phải trả lại gia tài kể cả hoa lợi, cống phẩm thu đượctừ việc khai thác hiệu quả của gia tài, nếu gây thiệt hại thì phải bồi thường. Thứ hai, quyền sử dụng là quyền khai thác hiệu quả, hưởng hoa lợi, lợi tứctừ gia tài, nghĩa là chủ sở hữu có quyền khai thác giá trị gia tài theo ý chí của mìnhbằng những phương pháp khác nhau nhằm mục đích thoả mãn nhu yếu vật chất ý thức của bảnthân miễn là không gây thiệt hại và làm tác động ảnh hưởng đến quyền lợi Nhà nước, lợi íchcông cộng, quyền và quyền lợi hợp pháp của người khác. Cũng như quyền chiếm hữu, quyền sử dụng không chỉ thuộc về chủ sở hữu tài sản mà còn thuộc về những ngườikhông phải chủ sở hữu nhưng được chủ sở hữu giao quyền hoặc theo qui định củapháp luật ( người mượn gia tài, thuê gia tài trải qua những hợp đồng dân sự, … ). Ngoài ra, pháp lý còn qui định người chiếm hữu không có địa thế căn cứ pháp luậtnhưng ngay tình cũng có quyền khai thác hiệu quả, hưởng hoa lợi, cống phẩm từ tàisản theo qui định pháp lý. Bởi lẽ, những người này họ trọn vẹn không biết mìnhđang chiếm hữu tài sản mà không có địa thế căn cứ luật định. Thứ ba, quyền định đoạt theo pháp luật tại Điều 195 Bộ luật Dân sự “ Quyềnđịnh đoạt là quyền chuyển giao quyền sở hữu tài sản hoặc bỏ quyền sở hữu đó “. Như vậy chủ sở hữu thực thi quyền định đoạt của mình trải qua việc quyết định hành động “ số phận “ pháp lý hoặc “ số phận “ trong thực tiễn của gia tài. Người không phải chủ sở hữucũng có quyền định đoạt gia tài theo uỷ quyền của chủ sở hữu hoặc theo quy địnhcủa pháp lý. Định đoạt “ số phận “ pháp lý tài sản : tức là chuyển quyền chiếm hữu của mình chongười khác trải qua những thanh toán giao dịch dân sự như : ký kết hợp đồng mua và bán, hợpđồng khuyến mãi ngay cho gia tài … Định đoạt “ số phận “ trong thực tiễn của gia tài : chủ sở hữu bằng hành vi của mìnhlàm cho gia tài không còn trong thực tiễn như sử dụng hết hoặc tiêu huỷ gia tài. Tuynhiên, so với 1 số ít loại gia tài thì khi thực thi quyền định đoạt phải tuân theonhững qui định khác của pháp lý. Theo qui định của pháp lý chủ sở hữu có thểtự mình triển khai quyền định đoạt hoặc uỷ quyền cho người khác thực thi quyềnđịnh đoạt gia tài ( trải qua việc bán đại lý hàng hoá ). Để triển khai quyền địnhđoạt thì chủ sở hữu hoặc người được chủ sở hữu uỷ quyền phải bảo vệ năng lựcchủ thể theo qui định của pháp lý, ví dụ điển hình lập di chúc hoặc bán nhà thì nguyêntắc phải từ đủ 18 tuổi trở lên, có năng lực nhận thức và tinh chỉnh và điều khiển hành vi để tránhtình trạng bị lừa dối hay bị cưỡng ép, … Quyền định đoạt của chủ sở hữu bị hạn chế trong một số ít trường hợp sau : Chỉ trong trường hợp do pháp lý lao lý. Quy định này nhằm mục đích mục đíchngăn chặn những cơ quan có thẩm quyền hoặc người có thẩm quyền đặt ra những quyđịnh hạn chế quyền định đoạt của những chủ thể trái với Hiến pháp và luật. Khi gia tài đem bán là di tích lịch sử lịch sử vẻ vang, văn hoá thì Nhà nước Nước Ta cóquyền ưu tiên mua. Trong trường hợp pháp lý qui định quyền ưu tiên mua cho cá thể, phápnhân hay chủ thể khác so với một gia tài nhất định thì khi bán gia tài đó chủ sởhữu phải giành quyền ưu tiên mua cho những chủ thể đó ( bán nhà đang cho thuê, bántài sản chung của nhiều người ). Từng thế lực trong nội dung quyền sở hữu hoàn toàn có thể do chủ sở hữu hoặcngười không phải chủ sở hữu triển khai, nhưng việc triển khai không mang tính độclập mà nhờ vào vào ý chí của chủ sở hữu, chỉ có chủ sở hữu mới có quyền thựchiện một cách độc lập không nhờ vào vào người khác. Cả ba quyền trên tạo thànhmột thể thống nhất trong nội dung quyền sở hữu, có mối quan hệ mật thiết với nhaunhưng mỗi quyền lực lại mang một ý nghĩa khác nhau. 3. Giao dịch dân sựa, Khái niệm và những điều kiện kèm theo có hiệu lực thực thi hiện hành của thanh toán giao dịch dân sựTheo Điều 121 Bộ luật dân sự 2005 thì thanh toán giao dịch dân sự là hành vi pháp lý đơn phươnghoặc hợp đồng dân sự của cá thể, pháp nhân, những chủ thể khác làm phát sinh, đổi khác hoặc chấmdứt quyền và nghĩa vụ và trách nhiệm dân sự. Hành vi pháp lý đơn phương được hiểu là hành vi bộc lộ ý chí của một bênchủ thể nhằm mục đích làm phát sinh quan hệ dân sự mà không cần ý chí của những chủ thểkhác. Chẳng hạn việc lập di chúc để lại gia tài thuộc chiếm hữu của mình cho ngườikhác không cần sự đồng ý chấp thuận của người thừa kế theo di chúc. Hợp đồng dân sự là sự thỏa thuận hợp tác giữa những bên làm phát sinh, đổi khác, chấmdứt những quyền và nghĩa vụ và trách nhiệm dân sự. Các điều kiện kèm theo có hiệu lực thực thi hiện hành của thanh toán giao dịch dân sự : Theo lao lý tại Điều 122 thì một thanh toán giao dịch dân sự được pháp lý thừa nhận có hiệu lực thực thi hiện hành pháp lý khi đảm bảocác điều kiện kèm theo sau : * Người tham gia thanh toán giao dịch có năng lượng hành vi dân sựĐối với cá thể : Người từ đủ 18 tuổi trở lên có năng lực nhận thức và điềuchỉnh hành vi của mình có quyền tự mình tham gia mọi thanh toán giao dịch dân sự. Người đủ6 tuổi đến chưa đủ 18 tuổi có quyền tự mình tham gia thanh toán giao dịch dân sự nhỏ phục vụnhu cầu hàng ngày. Chẳng hạn, A là học viên ( 13 tuổi ) mua vật dụng học tập có thểnhận thức được giá thành, chất lượng, … so với những thanh toán giao dịch dân sự có giá trị lớnthì phải trải qua người đại diện thay mặt theo pháp lý mới coi là hợp pháp, nếu không thìgiao dịch dân sự hoàn toàn có thể bị coi là vô hiệu. Đối với người mất năng lượng hành vi dânsự, không có năng lượng hành vi dân sự ( người bị Tòa án công bố mất năng lượng hànhvi dân sự do bị bệnh tâm thần hoặc người dưới 6 tuổi ) pháp lý không được cho phép họtự mình tham gia thanh toán giao dịch dân sự mà phải trải qua người đại diện thay mặt theo pháp lý. Trong những thanh toán giao dịch dân sự có đối tượng là gia tài thuộc chiếm hữu chung củanhiều người ( mua và bán nhà tại, chuyên nhượng quyền sử dụng đất ) thì việc xác lậpgiao dịch dân sự ngoài bảo vệ tư cách chủ thể của mình còn phải có đủ tư cáchđại diện cho những đồng sở hữu chủ khácĐối với những chủ thể khác như pháp nhân, hộ gia đình, tổ hợp tác thì phải bảođảm tư cách chủ thể khi tham gia thanh toán giao dịch dân sự. Khi tham gia thanh toán giao dịch dân sựcác chủ thể này trải qua người đại diện thay mặt ( đại diện thay mặt theo pháp lý hoặc đại diệntheo uỷ quyền ). * Mục đích và nội dung của thanh toán giao dịch dân sự không vi phạm điều cấm củapháp luật, trái đạo đức xã hộiMục đích của thanh toán giao dịch dân sự là quyền lợi mà những bên mong ước đạt tới khixác lập thanh toán giao dịch dân sự. Nội dung của thanh toán giao dịch dân sự là tổng hợp những điều khoảncam kết trong thanh toán giao dịch, lao lý những quyền và nghĩa vụ và trách nhiệm của những bên chủ thể. Giaodịch trái pháp lý như : mua và bán gia tài pháp lý cấm ( mua và bán đất đai, ma tuý ), cho vay tiền để đánh bạc, đòi những khoản tiền do việc bán dâm, đánh bạc mang lại, … * Người tham gia thanh toán giao dịch dân sự trọn vẹn tự nguyệnTrong trường hợp thiếu sự tự nguyện thì trái với thực chất của thanh toán giao dịch dânsự và thanh toán giao dịch dân sự hoàn toàn có thể bị coi là vô hiệu trong trường hợp sau : Giao dịch dânsự giả tạo ; thanh toán giao dịch dân sự được xác lập do nhầm lẫn ; thanh toán giao dịch dân sự được xáclập do bị lừa dối, rình rập đe dọa. * Hình thức của thanh toán giao dịch dân sự phải tương thích với lao lý của pháp luậtHình thức của thanh toán giao dịch dân sự thường được biểu lộ dưới những hình thức nhưsau : bằng lời nói ; bằng hành vi đơn cử ( mua hàng hoá trong siêu thị nhà hàng ) ; bằng văn bảnthường hoặc văn bản có xác nhận, ghi nhận của cơ quan nhà nước có thẩmquyền hoặc phải ĐK, ( hợp đồng mua và bán nhà tại, hợp đồng chuyển nhượngquyền sử dụng đất, … ) Điều kiện về hình thức chỉ bắt buộc khi pháp lý có quyđịnh. b, Giao dịch dân sự vô hiệu và hậu quả pháp lýTheo lao lý Điều 127 Bộ luật dân sự 2005 thì thanh toán giao dịch dân sự vô hiệu là thanh toán giao dịch viphạm một trong những điều kiện kèm theo vô hiệu thì vô hiệu ( nghĩa là nhà nước không thừa nhận thanh toán giao dịch đó, không làm phát sinh quyền và nghĩa vụ và trách nhiệm của những chủ thể trong thanh toán giao dịch ). Bộ luật dân sự thì phân thành những loại thanh toán giao dịch dân sự vô hiệu như sau : Giao dịch dânsự vô hiệu do vi phạm điều cấm của pháp lý, trái đạo đức xã hội ; Giao dịch dânsự vô hiệu do không tuân thủ lao lý về hình thức ; Giao dịch dân sự vô hiệu dothiếu sự tự nguyện của những chủ thể tham gia ; Giao dịch dân sự vô hiệu do ngườichưa thành niên, người mất năng lượng hành vi dân sự, bị hạn chế năng lượng hành vidân sự xác lập thực thi. * Hậu quả pháp lý của thanh toán giao dịch dân sự vô hiệuVề nguyên tắc thanh toán giao dịch dân sự vô hiệu không làm phát sinh quyền và nghĩavụ của những bên từ thời gian thanh toán giao dịch dân sự được xác lập. Khi thanh toán giao dịch dân sự vôhiệu những bên Phục hồi lại thực trạng bắt đầu nghĩa là phải hoàn trả cho nhau nhữnggì đã nhận, bên có lỗi phải bồi thường thiệt hại. Đối với trường hợp đối tượng là gia tài không còn nên những bên không thểhoàn trả được bằng hiện vật mà phải hoàn trả cho nhau bằng tiền. Tuỳ từng trường hợp xét theo đặc thù của thanh toán giao dịch vô hiệu, gia tài giaodịch và hoa lợi, cống phẩm thu được hoàn toàn có thể bị tịch thu theo pháp luật của pháp lý ( khoản tiền lãi những bên đã trả cho nhau trong hợp đồng vay ngoại tệ mà khôngthuộc đối tượng Nhà nước được cho phép thì tịch thu, sung công quỹ Nhà nước ) 4. Quyền thừa kếa, Những pháp luật chung về thừa kế – Quyền thừa kế được hiểu là một chế định pháp luật dân sự ( chế định thừakế ) gồm có tổng hợp những quy phạm pháp luật do nhà nước phát hành lao lý vềthừa kế, về việc bảo vệ và điều chỉnh, chuyển gia tài của người đã chết cho nhữngngười còn sống. Quyền thừa kế của cá thể là quyền dân sự được pháp lý ghi nhận baogồm quyền hưởng thừa kế và quyền để lại thừa kế theo di chúc hoặc theo pháp lý. Chính vì thế khái niệm quyền thừa kế của cá thể như sau : Quyền thừa kế của cánhân là quyền để lại gia tài của mình theo di chúc hoặc cho những người thừa kếtheo pháp lý ; hưởng di sản theo di chúc hoặc theo pháp lý. Thời điểm mở thừa kế là thời gian người có gia tài chết. Trong trường hợpTòa án công bố một người là đã chết thì thời gian mở thừa kế là ngày được xácđịnh tại khoản 2 Điều 81 của Bộ luật dân sự. Trong trường hợp những người được hưởng thừa kế di sản của nhau mà chếtcùng một thời gian hoặc được coi chết cùng một thời gian không xác lập đượcngười nào chết trước, chết sau thì những người đó không được hưởng di sản thừakế của nhau, phần di sản của người nào sẽ do những người thừa kế của người đóhưởng. Chẳng hạn : Ông A và bà B là vợ chồng hợp pháp có 3 người con chung làC, D và E ; cha mẹ đẻ của ông A còn sống, cha mẹ đẻ của bà B đã chết. Ông A vàbà B chết trong tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải ( chết cùng thời gian ) nên không được hưởng disản của nhau. Do vậy, phần di sản của ông A do cha mẹ đẻ và 3 người con hưởng ( 5 suất ), phần di sản của bà B do 3 người con hưởng ( 3 suất ), nếu ông bà không đểlại di chúc. Di sản thừa kế gồm có gia tài riêng của người chết : thu nhập hợp pháp, củacải để dành, nhà tại, tư liệu tiêu dùng, tư liện sản xuất, … không hạn chế về số lượngvà giá trị ( trừ những gia tài pháp lý lao lý không hề thuộc chiếm hữu tư nhân ). Đối với gia tài riêng của vợ hoặc chồng được xác lập địa thế căn cứ vào những lao lý củapháp luật hôn nhân và gia đìnhPhần gia tài của người chết trong gia tài chung với người khác : Trongtrường hợp nhiều người được thừa kế, được Tặng Ngay cho một gia tài hay nhiều ngườicùng nhau góp vốn để cùng sản xuất kinh doanh thương mại, …. được xác lập là sở hữu chungđối với gia tài. Khi một người trong những chủ sở hữu đó so với gia tài chung nàychết, thì phần gia tài của người đó trong gia tài chung này được coi là di sản thừakế. Đối với gia tài chung hợp nhất của vợ chồng thì không phân định được phần cụthể giữa vợ và chồng. Trong trường hợp một bên chết trước thì việc phân loại tàisản chung địa thế căn cứ vào những lao lý của pháp lý hôn nhân và gia đình. Tài sảnchung của vợ chồng về nguyên tắc khi một bên vợ hoặc chồng chết trước thì mộtnửa gia tài sẽ được xác lập là di sản để chia theo pháp lý về thừa kế ( trừ trườnghợp xác lập được công sức của con người góp phần của vợ hoặc chồng vào việc tạo lập, duy trì, tăng trưởng gia tài chung của vợ chồng ). Đối với gia tài chung giữa cha mẹ và cáccon tùy thuộc vào sự góp phần đơn cử của những thành viên để xác lập. Bên cạnh việc hưởng quyền gia tài pháp lý pháp luật người hưởng thừa kếcó nghĩa vụ và trách nhiệm thực thi nghĩa vụ và trách nhiệm gia tài do người chết để lại trong khoanh vùng phạm vi di sảnnhư nghĩa vụ và trách nhiệm trả nợ, nghĩa vụ và trách nhiệm bồi thường thiệt hại, … Thời hiệu khởi kiện về quyền thừa kế là 10 năm kể từ thời gian mở thừa kế ( Ông A chết ngày 17.01.1999 thì thời hiệu khởi kiện tính từ ngày 17.01.1999 đếnhết ngày 16.01.2009 ). Đối với trường hợp người chết còn để lại những nghĩa vụ và trách nhiệm tàisản ( nợ, bồi thường thiệt hại ) thì những người thừa kế phải thanh toán giao dịch trong phạmvi di sản, thời hiệu khởi kiện là ba năm kể từ thời gian mở thừa kế ( ông A chết cónợ ông B 30 triệu đồng, ông B có quyền thời kiện nhu yếu con ông A phải thựchiện nghĩa vụ và trách nhiệm là 3 năm từ thời gian ông A chết ) b, Thừa kế theo di chúc * Khái niệm di chúc và quyền của người lập di chúc : Di chúc là sự biểu lộ ý chí của cá thể nhằm mục đích chuyển gia tài của mình chongười khác sau khi chết. Người lập di chúc có những quyền sau đây : Chỉ định người thừa kế, truất quyền hưởng di sản của người thừa kế. Ví dụ : trong di chúc của ông A để lại cho con trai là C được hưởng ½ di sản, truất quyềnthừa kế của người con là H. Như vậy, ½ di sản của ông A được chia theo pháp luậtthì H không có quyền hưởng ( khoản 3 Điều 676 ). Phân định phần di sản cho từng người thừa kế ( ví dụ : 50% di sản, 1/3 di sản, 50 triệu đồng, 500 mquyền sử dụng đất ở, … ). Trong trong thực tiễn có trường hợp ngườilập di chúc chỉ chỉ định người thừa kế mà không phân định di sản cho họ thì mỗingười được hưởng ngang nhau. Dành một phần trong di sản để di tặng, thờ cúng : di tặng là việc người lập dichúc dành một phần gia tài trong khối di sản của mình để Tặng Ngay cho người khác. Khác với người thừa kế thì người nhận di tặng không phải thực thi nghĩa vụ và trách nhiệm tàisản so với phần được Tặng Kèm, trừ trường hợp hàng loạt di sản không đủ để thanh toánnghĩa vụ gia tài do người chết để lại thì phần di tặng cũng được dùng để thực hiệnphần nghĩa vụ và trách nhiệm còn lại của người chết. Bộ luật dân sự cũng pháp luật người lập dichúc có quyền dành một phần gia tài trong khối di sản để thờ cúng. Chỉ định người giữ di chúc, người quản trị di sản, người phân loại di sản. Người lập di chúc có quyền sửa đổi, bổ trợ, thay thế sửa chữa hoặc hủy bỏ di chúcđã lập. Người thừa kế không phụ thuộc vào vào nội dung di chúc ( Điều 669 BLDS ). Bộ luật dân sự pháp luật những người sau đây vẫn hưởng di sản bằng haiphần ba suất của một người thừa kế theo pháp lý, nếu như di sản được chia theopháp luật trong trường hợp họ không được người lập di chúc cho hưởng hoặc chỉcho hưởng ít hơn hai phần ba suất đó, trừ khi họ là những người khước từ hưởng disản hoặc không có quyền hưởng di sản theo Điều 642 và khoản 1 Điều 643 BLDS : Con chưa thành niên, cha, mẹ, vợ, chồng ; Con đã thành niên không có năng lực laođộng. Ví dụ : Ông A kết hôn hợp pháp với bà B và có hai người con là C và K ( đãđủ 18 tuổi và có việc làm không thay đổi ). Ông A lập di chúc hợp pháp cho người cháuhọ là M hưởng hàng loạt di sản là 900 triệu đồng. Vấn đề đặt ra là vợ và con của ôngA có quyền gì hay không ? Trước hết phải khẳng định chắc chắn di chúc do ông A lập là hợp pháp, có quyền để lạidi sản cho bất kể cá thể tổ chức triển khai nào. Tuy nhiên, theo pháp luật của pháp lý có bàB ( là vợ ) phải được hưởng không nhờ vào vào nội dung di chúc tối thiểu là 2/3 suấtnếu di sản chia theo pháp pháp lý. Xác định 2/3 một suất nếu di sản chia theopháp luật ( nếu ở đây chỉ để tính 2/3 suất mà thôi vì ông A đã lập di chúc ). Bà Bđược hưởng không nhờ vào vào nội dung di chúc là 200 triệu đồng. Chị M chỉđược hưởng theo di chúc là 700 triệu đồng ( hai người con của ông A không thuộcđối tượng pháp luật tại Điều 669 ) * Hình thức và nội dung của di chúc : Hình thức của di chúc : Di chúc phải được lập thành văn bản, nếu không thểlập được di chúc bằng văn bản thì hoàn toàn có thể lập di chúc miệng. Người thuộc dân tộcthiểu số có quyền lập di chúc bằng chữ viết hoặc lời nói của dân tộc bản địa mình. Đối với di chúc bằng văn bản ( di chúc viết ) gồm có những hình thức sau : Di chúc bằng văn bản không có người làm chứng, người lập di chúc phải tựtay viết và ký vào bản di chúc. Di chúc bằng văn bản có người làm chứng được lập trong trường hợp ngườilập di chúc không hề tự mình viết bản di chúc thì hoàn toàn có thể nhờ người khác viếtnhưng phải có tối thiểu hai người làm chứng. Di chúc có công chứng của tổ chức triển khai hành nghề công chứng ( phòng côngchứng hoặc văn phòng công chứng ) .