Những tâm sự rơi nước mắt của những đứa con xa xứ mỗi khi nhớ nhà | STTHAY

Mẹ ạ, Osaka lúc này trời đã về khuya,

Những ánh đèn vàng soi bóng con liêu xiêu trên góc phố
Giữa cái lạnh bao trùm ,

Tự dưng con ước mình trở về như thuở nhỏ

Để hoàn toàn có thể cuộn trọn mình vào vòng tay mẹ yêu thương .
Ở xứ lạ quê người, con là kẻ tha hương
Mà những ngày này chỉ thèm một bữa cơm của Mẹ
Nhớ tô canh cua đồng, nhớ vườn rau, đám hẹ
Và nhớ dáng Ba đang cắt tỉa mấy giậu lan cạnh hiên nhà

Nước ngoài cơm khó ăn lắm bố mẹ ơi. Nhưng ngoài cố gắng ra, con không thể nào nói với bố me rằng con đang gần như kiệt sức. Con muốn về với mái ấm gia đình nhưg con xa quá rồi bố mẹ ạ.

Con phải làm sao đây? Con cơ bản chỉ muốn ở nhà, chỉ muốn có 1 công việc đơn giản, có 1 người chồng thương con, mà phải gần ba mẹ. Con sợ xa ba mẹ, con yếu lòng dù bên cạnh đã có người đàn ông của mình. Nhưng nếu mai sau con đem lòng yêu người ở xa thì sao hở mẹ?

Những tâm sự rơi nước mắt của những đứa con xa xứ mỗi khi nhớ nhà

Mẹ ơi, con muốn về.

Từ ngày rời xa quê, vẫn chưa đêm nào con được tròn giấc .
Nhìn ra bao ánh đèn lộng lẫy phố xá hoa lệ kia .
Lệ cho ai ? Hoa cho ai ?
Người ta cũng như con, đêm ngày tất bật tìm lối .

Lại 1 lần nữa con nghĩ đến cái chung mà quên đi bản thân mình muốn gì, con thật ko thích bon chen, con chỉ muốn được tự do tự tại, dành thời gian cho nhà, cho cha mẹ và cho con. Thèm về nhà 1 cách kinh khủng. Con đã quên từ lâu rồi con không còn thuộc về nơi này nữa. Gắng gượng gồng mình là 1 việc không tốt đúng không, có đi xa mới biết bình yên nhất là nhà, dù có lấm lem thì cũng không ai dị nghị. Bây giờ lớn rồi, có những chuyện chỉ giữ trong lòng, rồi cố chịu đựng mà thôi.

Tuy gia đình không giàu có gì nhưng con được chiều như 1 công chúa. Bây giờ đi xa lúc nào cũng chỉ muốn về nhà với gia đình, nhớ món sườn xào chua ngọt của bố, nhớ cá kho của mẹ, cơm rang của em trai, nhớ lắm nhưng không thể về, muốn làm thật nhiều tiền để bố mẹ không cơ cực nữa.

Mẹ ơi, con nhớ nhà.

Nhà mình giờ ra làm sao ?
Sáng nay con vừa nghe tin bão về …
Lòng con như rối bời khi không giúp ích được gì .

Kể từ nay, con sẽ cố đi làm thêm…

Những tâm sự rơi nước mắt của những đứa con xa xứ mỗi khi nhớ nhà

Xã hội này chật chội, nó khiến con thấy lạc lõng quá mẹ ơi! Con muốn được về nhà, muốn được nằm ngủ trong vòng tay mẹ, muốn được sống lại cuộc sống của một đứa con nít như ngày nào.Con không muốn phải tự mình nỗ lực, tự mình chịu đựng và chấp nhận nữa… Mẹ! Con muốn về nhà! Con nhớ nhà!

Khi đi xa con không hề tỏ ra buồn rầu, thay vào đó là sự mạnh mẽ tự lập kia. Giờ đây người lạ cảnh cũng xa, nhìn lên bầu trời thỏa nỗi nhớ quê nhà.

Xa nhà, ta lại càng trân quý hơn những giờ phút được ở gần gia đình mình trong những ngày ngắn ngủi “nhảy” xe về thăm quê. Mỗi chúng ta hiểu hơn những lo toan, những yêu thương, những quan tâm của bố mẹ…

Chập chững bước chân vào cuộc đời dài rộng

Tay níu ba, miệng gọi mẹ ơi à .
Hạnh phúc ở gần, niềm hạnh phúc có đâu xa
Là những thứ quanh ta bỗng hóa điều kỳ diệu
Nếu như ta đừng khi nào để thiếu
Những cái níu tay, giữ yêu dấu riêng mình .

Ta lại về quê hương ta đất Việt, ngắm con diều mải miết những chiều bay. Ta lại về cánh đồng lúa hăng say, cùng năm tháng ngất ngây trong mùa vụ. Ta đã xa bao nhiêu ngày chưa đủ, bao ngày dài vần vũ nhớ quê hương. Nơi quê nghèo bao nỗi nhớ niềm thương, của bao người luôn chờ mong ta đó.

Làm ca ba giờ con mới được về

Ngồi một mình nhớ thương Mẹ ở quê
Chân chậm tay run mắt mờ tóc bạc
Phút giao thừa phải lo cơm nước
Hương khói bàn thờ cúng dòng họ tổ tiên

Những tâm sự rơi nước mắt của những đứa con xa xứ mỗi khi nhớ nhà

Khi sống xa nhà con mới biết không đâu bằng nhà mình mẹ ạ! Con thấy mình nhỏ bé, chơi vơi và lạc lõng lắm. Ở đây không như nhà mình. Người ta bận lắm, người ta bận đi làm, người ta bận đi chơi, người ta bận tranh giành, bận đấu đá nhau để có được thứ mình muốn. Con sợ lắm, ở đây không như ở nhà với mẹ. Ở nhà mình mẹ có thể bận việc, bận làm, nhưng mẹ không bao giờ nói:”Mẹ bận” với chị em con. Mẹ, con muốn về nhà mình.

Khi mệt mỏi, mất thăng bằng trong cuộc sống. Khi cuộc đời quá lạnh lùng, đạp đổ mọi cố gắng của con, vùi lấp mọi hi vọng của con. Con thấy chán trường, con lại muốn chạy thật nhanh về nhà để trốn chạy.

 

Xa nhà cũng là một thử thách, có phải không mẹ? Cuộc sống xa nhà đã dạy con nhiều thứ. Con biết, người ta đi là để lớn, đi là để trưởng thành hơn…

Kết bài: Hạnh phúc lớn nhất của đời mình là được về ăn cơm cùng Mẹ, ngồi trên sân gạch ăn đĩa rau luộc mẹ ngắt vội ngoài vườn. Tôi lặng nghe tim mình đau nhói một cái. Thì ra, cái nhớ thương hồn cốt quê kiểng đâu phải chỉ mình tôi mới có. Và chợt thương con tép riu trong bát canh tập tàng mẹ nấu thuở nào.