Tâm sự xúc động của tân sinh viên lần đầu sống xa nhà

18 tuổi, tôi rời xa bố mẹ và các em để bắt đầu một hành trình mới ở Thủ đô. Trước ngày nhập học, tôi vô cùng háo hức! Trong mường tượng của tôi, những ngày tháng trước mắt tràn đầy màu hồng với sự tự do và tự lập. Cuộc sống của tôi sẽ không còn sự quản thúc hàng ngày của bố mẹ, sẽ được tư do làm những điều mình thích, sẽ học được nhiều kiến thức từ trường đại học, sẽ có những người bạn mới, thậm chí là một mối tình sinh viên đẹp đẽ nào đó.

Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, ngày cùng bố ra TP.HN làm thủ tục nhập học. Lần đầu tôi được đặt chân đến Thủ đô, cảm xúc niềm hạnh phúc, hoảng sợ và có chút choáng ngợp với sự sinh động, năng động, hào nhoáng nơi đây. Trong đầu tôi nhanh gọn nẩy ra bao dự tính hay ho. Tôi sẽ tò mò tổng thể những ngóc ngách của TP.HN, không thiếu một chỗ nào .

Ngày hội nhập học của tân sinh viên K13 ĐH Đại Nam.

Tôi nhanh gọn hoàn thành xong xong thủ tục nhập học dưới sự hướng dẫn của thầy cô và những tình nguyện viên. Sau khi thuê phòng trọ và shopping vài thứ lặt vặt cho tôi xong, bố vội vã ra về vì còn nhiều việc làm đang dở ở quê .
Phút giây bố quyệt nhanh những giọt mồ hôi trên trán, nhìn tôi bằng đôi mắt dưng dưng với bao yêu thương và kỳ vọng, lòng tôi bỗng run lên. Chưa khi nào tôi thấy thương bố và áp lực đè nén học tập lại lớn như lúc này. Lúc bố bước lên xe, lúc chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt, tôi không khóc mà nước mắt lan dài trên má. Tự nhủ với lòng, mình sẽ học tốt và sống thật tốt ở nơi đây dù không có người thân thích bên cạnh .
Thế nhưng … Cuộc sống tự lập xa nhà không màu hồng và đơn thuần như tôi nghĩ .
Những ngày đầu xa nhà, tôi nhớ cha mẹ và hai em quay quắt. Nhớ những bữa cơm mái ấm gia đình ấm cúng, nhớ sự yêu thương chăm nom của cha mẹ, nhớ cả những lời “ căn vặn ” mà trước kia tôi từng rất không dễ chịu mỗi lần nghe, nhớ những trò quậy phá của hai đứa em … Và cảm xúc bất lực, không dễ chịu nhất là nhớ mà không hề về, nhớ mà không dám nhấc điện thoại thông minh lên đế gọi. Tôi sợ nghe thấy giọng nói của cha mẹ, tôi sẽ không kìm được cảm hứng mà òa lên nức nở khiến cha mẹ lo ngại .

Cuộc sống tự do, tự lập mà tôi khao khát bước vào hóa ra không hề dễ dàng. Tôi phải tự túc làm mọi thứ từ việc đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp phòng, thậm chí là thức dậy mỗi buổi sáng để đi học. Và điều “quá sức” nhất là học cách quản lý quỹ thời gian, học cách chi tiêu sao hợp lý. Những điều này, trước kia tôi chưa từng trải qua bởi luôn có bố mẹ ở bên lo lắng, đôn đốc và nhắc nhở. Tôi lúng túng! Tôi hoang mang!

Hồi ở nhà, cứ đi học về là có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Cứ tưởng lên ĐH hoàn toàn có thể tự nấu ăn, biết làm những món ngon như những soái ca, soái tỷ trong phim Hàn. Thế nhưng, thực sự là nấu ăn không hề đơn thuần. Với kĩ năng nấu ăn hạn hẹp, tôi chỉ hoàn toàn có thể làm mấy món đơn thuần như : rau luộc, trứng luộc, trứng chiên, lạc rang, đậu phụ rán, đậu phụ luộc … Mỗi lần tan học về lại phải đau đầu tâm lý xem nay ăn gì ? Đôi khi thấy khó khăn vất vả quá thì úp bát mì tôm hay mua tạm cái bánh bì về phòng ăn cho nhanh .
Hầu hết tân sinh viên đều có nhiều thời hạn rảnh rỗi vì kỳ học đầu khá nhẹ nhàng và không phải làm những việc làm vặt phụ giúp cha mẹ như khi còn ở nhà. Tôi cũng vậy. Ngoài thời hạn lên lớp, tôi có khá nhiều thời hạn rảnh để “ ngủ nướng ”, lướt facbook, xem phim, đọc chuyện ngôn tình … Trước kia ở nhà, tôi không được thưởng thức cảm xúc này nên lúc đầu thấy khá thú vị. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau đó, tôi lại thấy chán khoảng chừng ” thời hạn chết ” đó, thấy có lỗi với cha mẹ và với chính bản thân mình. Tôi lên TP.HN là để học ĐH cơ mà. Và tôi mở màn tâm lý về việc học cách quản trị thời hạn. Tôi ngồi vào bàn, lấy giấy lập thời hạn biểu cho từng hoạt động giải trí trong ngày của mình. Ngoài thời hạn học trên lớp, tôi tranh thủ lên thư viện để học vừa sẵn nguồn tài liệu, giáo trình, vừa thật sạch, thoáng mát giúp tiết kiệm chi phí tiền điện ; sắp xếp và phân chia lại thời hạn dành cho những hoạt động giải trí hoạt động và sinh hoạt thường ngày …
Mặc dù tháng nào cũng được cha mẹ gửi cho một khoản tiền đủ để nhà hàng, hoạt động và sinh hoạt. Nhưng sẽ là thiếu thốn nếu tôi không tiêu tốn khoa học và hài hòa và hợp lý. Nhiều khi muốn ăn một món gì đó ngon ngon, muốn uống một cốc trà sữa cùng bè bạn sau giờ tan học, muốn mua thêm một đôi giầy, một cái áo mới, muốn đi sinh nhật bạn, muốn đi tụ tập cùng bạn hữu … nhưng lại sợ thâm hụt vào tiền sinh hoạt phí. Vậy là lại đành ngậm ngùi thôi. Chi tiêu như thế nào cho hài hòa và hợp lý – bài toán không hề đơn thuần so với những tân sinh viên mới chân ướt chân ráo lên TP.HN như tôi .

Cuộc sống của tân sinh viên xa nhà mới đầu khá vất vả và khó khăn.  Nhưng sau tất cả những thứ đó, tôi nhận ra được rất nhiều điều. Thì ra tôi quan tâm và trân trọng gia đình nhiều hơn tôi tưởng; thì ra cuộc sống tự lập xa nhà không hề đơn giản nhưng không thể không làm được; thì ra chỉ cần quyết tâm và có định hướng chúng ta sẽ đi đúng đường; thì ra cứ “vùng vẫy” chúng ta sẽ tìm ra được giải pháp cho vấn đề của mình; thì ra cuộc sống sinh viên có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng lại có vô vàn những điều thú vị đang chờ đón tôi khám phá…

Và điều quan trọng nhất, tôi có môi trường học tập tốt để học hỏi và trưởng thành ; tôi có những người thầy, người cô tận tâm, luôn yêu thương, chăm sóc và chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp ; tôi có những người bạn mới có cùng xuất phát điểm và tiềm năng … Tất cả những thứ đó cho tôi thêm nguồn năng lượng và sự tin cậy để từng ngày bước qua những kinh ngạc, nhanh gọn làm quen với thiên nhiên và môi trường mới. Tôi tin, tại DNU, tôi sẽ học hỏi và thưởng thức để trưởng thành lên từng ngày .

Hoài Thương – sinh viên lớp Dược 13-02