Ngày ấy, sau hơn hai mươi năm công tác làm việc ở trường làng tôi được chuyển về công tác làm việc tại thành phố quê nhà của tôi. Những ngày đầu đến trường mọi thứ so với tôi còn quá lạ lẫm. Tôi buồn vì chẳng quen ai. Đến trường tôi chẳng trò chuyện với ai, tôi ngồi trong lớp. Tôi ước giá như không chuyển về đây, tôi ở lại trường cũ thì mọi thứ có vui không. Đêm về tôi đã khóc, tôi cho rằng quyết định hành động quay trở lại là sai lầm đáng tiếc. Tôi co mình lại giống như chú ốc thu mình trong chiếc vỏ cứng. Tôi sợ có lúc mình tự ti đến như vậy sao. Nhận chủ nhiệm lớp 4, lứa học viên hiếu động và quậy phá. Mọi thứ đến cùng một lúc khiến tôi suy sụp trọn vẹn. Nó lấy của tôi niềm nhiệt huyết, niềm đam mê cháy bỏng của một cô giáo trường làng. Thế rồi, chị Thủy ( Hiệu phó nhà trường ), em Hoàng Anh đã đến bên tôi và giúp tôi vượt qua cảm xúc đó. Chị rồi em tâm sự với tôi rất nhiều, về việc làm về đời sống. Tôi đã hiểu ra nhiều điều. Các bạn của tôi, những chị đồng nghiệp như chị Lan, chị Lương, chị Mai, … và còn nhiều những chị nữa đã giúp tôi cân đối lại bản thân. Bao nhiêu năm cô giáo làng tôi nhận ra quanh tôi là tình đồng nghiệp ấm cúng. Một vài câu hỏi thăm, một vài cái nắm tay mà sao thân thương đến vậy. Các chị hướng dẫn tôi tiếp xúc cha mẹ ở thành phố khác trường làng. Tôi biết ơn mọi người và vô cùng biết ơn những đồng nghiệp thân yêu của tôi. Các chị làm đổi khác con người tôi, làm cho tôi trở lại như tôi của ngày ngày hôm nay. Tôi như bừng tỉnh và hiểu rằng không có sự độc lạ nào cả trong cách dạy học trò vì tình cô dành cho học trò thì còn mãi theo thời hạn. Tôi khởi đầu vận dụng phát minh sáng tạo biến hóa giải pháp, cha mẹ ủng hộ. Tôi nâng cấp cải tiến cách học không theo lối mòn truyền thống lịch sử. Tôi thử nghiệm một số ít chiêu thức mới trong môn Toán và đã thành công xuất sắc. Các em học viên có sự văn minh rõ ràng. Các em thích học hơn và ngoan hơn. Sự mạnh dạn của tôi khi thử nghiệm thành công xuất sắc, mọi thứ đổi khác trọn vẹn. Tôi đã trở lại trong vòng tay bạn hữu. Niềm đam mê cháy bỏng lại trỗi dậy, tôi đã đứng lên và mạnh dạn bước tiến và gặt hái nhiều trái ngọt. Niềm hân hoan, niềm hạnh phúc khi mỗi chuyến đò tôi chở lại sang sông. Mỗi lần nhớ về kỉ niệm này so với tôi nó vẫn vô cùng thiêng liêng. Một năm hai năm và nhiều năm nữa rồi sẽ trôi qua nhưng tôi không khi nào quên được mái trường Võ Thị Sáu thân yêu – nơi đã tạo nên tôi của ngày ngày hôm nay .
Tập thể CBGV nhà trường
Tôi vẫn bước đi hôm nay nhưng bước chân mạnh mẽ và lòng đầy kiêu hãnh. Tôi tự hào vì mình đã được dạy và lớn lên trưởng thành trong ngôi nhà chung này. Tôi biết mái tóc của tôi giờ đã pha sương nhưng tình cảm của đồng nghiệp của bạn bè và học sinh thì vẫn cứ xanh và trẻ mãi theo thời gian. Cánh phượng hồng vẫn rơi, tôi cứ bước tiếp, mỗi chuyến đò con nhiều khó khăn nhưng tôi biết con đường mình đang và đã đi đều không hề nuối tiếc.Tôi yêu mọi thứ ở nơi đây, tôi yêu viên phấn trắng, tôi yêu chiếc bảng đen, tôi yêu cả chiếc ghế đá mà chúng tôi vẫn ngồi.
Dẫu biết rằng năm tháng qua đi rồi cũng đến lúc tôi phải chia xa mái trường nhưng tình người nơi đây mãi vĩnh cửu với thời hạn giống như dòng nhựa sống chảy mãi không khi nào cạn. Tôi bước chậm lại bất chợt trên mài tóc vương nhẹ chiếc lá phượng. Tôi gỡ lấy hít thật sâu và tôi cảm nhận được mình đã sinh ra lần thứ hai ở đây. Ngôi trường này mãi là ngôi nhà tôi yêu đến trọn đời … …Đỗ Thị Lan Phương – GV Trường Tiểu học Võ Thị Sáu