Lấy nhầm đại gia – Chương 2: Nhà chồng quý hóa

Lấy nhầm triệu phúLưu Thừa Cẩn vô cùng bận rộn, điện thoại cảm ứng trong tay liên tục có cuộc gọi đến. Công việc bộn bề khiến rất lâu rồi anh không có thời hạn ăn cùng Kỳ Ngọc bữa cơm nào. Anh đứng ngồi không yên, bồn chồn đi đi lại lại trên hiên chạy dọc bệnh viện .Một tiếng, rồi lại một tiếng trôi qua …

Cuối cùng tiếng khóc thất thanh của trẻ con đã phá vỡ cả không gian yên tĩnh, làm tinh thần mọi người phấn chấn cả lên.

– Sinh rồi, sinh rồi! – Lưu Thừa Cẩn kích động vỗ tay, tháo cặp kính vuông trên sống mũi xuống, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt đỏ hồng.

Cửa phòng sinh vừa mở ra, hai gia đình cùng nhau chạy vào vây quanh nữ y tá đang bước ra với đứa trẻ còn đỏ hỏn trên tay .

– Là một cậu nhóc mập mạp – Y tá nói – Ba cân rưỡi.

– Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!

Mẹ chồng cô nhịn không được rơm rớm nước mắt :

– Tôi có cháu trai rồi.

Lưu Thừa Cẩn cũng đến bên con trai, phấn khởi cưng nựng đứa trẻ .Trước khi đứa trẻ được bế ra ngoài, y tá đã cho Kỳ Ngọc xem rồi. Đứa bé nhỏ bé nhăn nheo, mắt chưa mở, trên người còn dính thứ gì đó như váng đậu màu trắng .Y tá nói :

– Đó là nhau thai, chỉ cần lau đi là được.

Đây là con của Lưu Thừa Cẩn và cô …

– Mẹ bé vẫn còn phải chờ một lát nữa mới được ra ngoài.

– Vẫn còn một chút tiểu phẫu sau sinh.

– Đứa trẻ cũng phải đưa tới phòng sơ sinh để quan sát một thời gian.

Một câu nói này lập tức khiến mẹ chồng cô trong khoảnh khắc trở nên sợ hãi :

– Tại sao lại còn phải quan sát thêm? Lúc tôi sinh Thừa Cẩn cũng là sinh thường, có thấy bảo phải quan sát thêm đâu?

– Cô à, cô đừng lo lắng. Không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chỉ là theo dõi xem mọi mặt của bé có bình thường không thôi. Nếu như không có gì bất thường, sau 24 giờ là có thể trở về bên cạnh mẹ rồi. Cô không cần lo lắng đâu ạ.

– Sao tôi lại không lo cho được, nó là cháu trai tôi. Thôi thế này đi, để tôi đi cùng cô đến đó – Bà vừa nói vừa hướng sang bên cạnh:

– Nhà bà thông gia, phía Kỳ Ngọc…

– Kỳ Ngọc để tôi lo, không sao không sao đâu.

Sau đó, mẹ chồng cô liền bế cháu đi theo y tá.

Tất nhiên, Kỳ Ngọc không tận mắt tận mắt chứng kiến bất kể khoảnh khắc nào trong số đó. Là do anh trai cô sau đó đã kể lại cho cô nghe .Ngay sau khi mẹ chồng cô đi, điện thoại cảm ứng của chồng cô lại đổ chuông. Anh cầm theo điện thoại thông minh chạy ra một góc nhấn liên kết nghe, hấp tấp vội vàng nói được vài câu thì ngắt điện thoại thông minh. Sau đó Lưu Thừa Cẩn quay sang nói với mẹ vợ bằng khuôn mặt vô cùng áy náy :

– Mẹ, giờ con phải đi trước ạ, bên công ty con còn có chút việc…

– Vậy con mau về đi, việc của công ty quan trọng hơn – Mẹ cô tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng vô cùng không tình nguyện. Dù thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải đợi Kỳ Ngọc ra đã rồi hẵng đi chứ…

Lưu Thừa Cẩn tựa như đã nhận được giấy thông hành, lập tức cầm theo cặp tài liệu rời đi .Hành lang bệnh viện trong phút chốc trở lại trạng thái yên tĩnh. Chỉ còn lại hai dáng người. Một người là mẹ cô, người còn lại là anh trai cô .Mười phút sau, đèn trong phòng sinh sau cuối cũng tắt .Trên chiếc giường đơn trải ga màu xanh, Kỳ Ngọc được y tá đẩy ra ngoài. Mồ hôi trộn lẫn cả nước mắt làm ướt đẫm tóc mai cô, bết dính chúng lại vào nhau. Môi Kỳ Ngọc trắng bệch lộ rõ từng đường vân nứt nẻ bong tróc. Hai mắt cô đỏ ngầu do máu tụ, trên mặt vẫn còn hiện những mạch máu nhỏ do vừa dùng sức quá mạnh, cả mũi cô cũng đỏ hồng lên .

– Con gái của mẹ – Nhìn thấy hình ảnh này của Kỳ Ngọc, mẹ cô vội vã chạy lại giúp y tá đẩy giường bệnh của cô.

– Mẹ – Kỳ Ngọc đáp lại một cách yếu ớt. Giọng cô nhỏ tí như tiếng muỗi vo ve .Đưa mắt nhìn xung quanh, cô chợt nhận ra trên hiên chạy ngoài mẹ và anh trai ra chẳng còn một ai khác. Lưu Thừa Cẩn đâu rồi ? Còn mẹ chồng cô nữa ?Anh cô cũng bước tới phụ đẩy giường cô vào phòng hồi sức sau đó giúp cô chỉnh lại gối và chăn .

– Tiểu Ngọc, con có thấy không thoải mái chỗ nào không? – Mẹ cô đứng ở đầu giường gặng hỏi.

Thế nhưng, tâm tư nguyện vọng của cô sớm đã chuyển từ nỗi đau đớn khi sinh con sang sự tức giận trước cảnh gia đình nhà chồng không một bóng người hỏi han .Người đâu ? Đi đâu cả rồi ? Đi cùng với con cô rồi ? Tới công ty rồi ?Mẹ cô có vẻ như cảm nhận được sự không vui của cô, bà lên tiếng lý giải. Tuy nhiên, cách lý giải của bà rõ ràng rất gượng gạo :

– Thừa Cẩn sợ con đói nên đi mua đồ ăn cho con. Mẹ chồng con cũng về dọn đồ và giặt quần áo cho con rồi. Con cần gì thì cứ nói với mẹ.

Kỳ Ngọc không muốn liên tục trò chuyện, nghiêng đầu sang bên kia. Cô biết rõ, mỗi lần mẹ cô nói dối sẽ nắm chặt hai tay lại trong vô ý thức .Lúc này, một cô y tá gõ cửa bước vào, ra hiệu cho người nhà ra ngoài chuyện trò. Mẹ giúp cô ém lại góc chăn, lo ngại không yên nhìn con gái một lát mới theo y tá ra ngoài .Căn phòng lập tức bị bao trùm bởi khoảng chừng không lạng lẽ. Nỗi trống trải và cảm xúc đơn độc ập tới bao lấy cô. Càng nghĩ ngợi, Kỳ Ngọc càng cảm thấy ấm ức tủi thân. Đôi lông mày cô nhíu lại, từng giọt nước theo khóe mắt chảy ra làm ướt nhẹp hai hàng mi, hai mắt cô đỏ quạnh lên cùng những tia máu. Những giọt nước mắt tí tách, tí tách rơi xuống thấm ướt gối đầu .

Hóa ra đây chính là thứ gọi là hôn nhân sao? Hóa ra đây là người đàn ông có công việc ổn định mà bố mẹ đã giới thiệu cho cô sao? Hóa ra đây chính là “miếng bánh rơi từ trên trời xuống” mà mọi người đã nói sao?

Nỗi đắng cay dâng lên lan tỏa khắp khung hình và tâm hồn Kỳ Ngọc .Thực ra cô cũng từng có người mình thích. Bọn cô đã yêu nhau ba năm nhưng ở đầu cuối lại chẳng đến được với nhau. Vậy mà thời hạn cô và Lưu Thừa Cẩn từ khi gặp mặt quen biết cho tới lúc kết hôn chỉ vỏn vẹn có sáu tháng .

Lưu Thừa Cẩn rất tốt, theo như lời bố cô thì: “Đó là một đối tượng kết hôn vô cùng thích hợp. Gả cho cậu ta, con không cần lo lắng bị lừa dối, cũng không phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc sau này”.