TÌNH YÊU ZALO VÀ CÁI KẾT… | Confession

admin

2 năm trước

TÌNH YÊU ZALO VÀ CÁI KẾT …Hình mô tả cho bài confessionHình mô tả cho bài confession

TÌNH YÊU ZALO VÀ CÁI KẾT…
Tôi, một cô gái trải qua 22 mùa xuân không một mảnh tình vắt vai. Lên đại học rồi, tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện yêu đương, phần vì ngôi trường tôi theo học toàn nữ là nữ, phần vì tôi sợ việc yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học. Nói cho “oai” vậy thôi chứ có ma nào tán đâu. Mà cũng chẳng hiểu sao, mặt mũi thì không đến nỗi nào, nhưng chắc tại mặt tôi lúc nào cũng tỏ ta nghiêm túc, đăm chiêu nên chả có anh chàng nào dám bén mảng tới.
Tôi vốn chỉ dùng mạng xã hội f.b là chính chứ chẳng dùng Zalo. Tôi cũng không hiểu sao mình để zalo ở chế độ nào mà thỉnh thoảng lại có người lạ kết bạn, nhắn tin. Tất nhiên, tôi không reply tin nhắn vì biết ai đâu. Tôi vốn thận trọng trong các mối quan hệ nên chẳng thể tin được mấy kiểu làm quen qua mạng xã hội, biết đâu bị lừa thì…
Ấy vậy mà một buổi tối ngồi nhàn rỗi, tôi thấy tin nhắn của một anh chàng, vẫn như mọi lần tôi không có ý định trả lời đâu, định vào xóa tin nhắn luôn đi nhưng chẳng hiểu khi đó tôi nghĩ gì, có lẽ đúng như câu “nhàn dỗi sinh nông nổi”, tôi vào trả lời tin nhắn bằng giọng rất lịch sự, ngoan ngoãn.
Sau vài tin nhắn trao đổi qua lại, tôi cũng không nghĩ gì nhiều và cũng chẳng hy vọng gì về một mối quan hệ lâu dài. Thế nhưng, sau tối hôm đó, tối nào anh chàng ấy cũng nhắn tin cho tôi, đều như vắt chanh bất kể là tôi có trả lời hay không. Mà cứ tầm 10h hoặc 11h anh chàng mới nhắn tin vì bảo đi làm về muộn. Tôi nghi ngờ nhưng cũng ậm ừ, thôi kệ chả liên quan đến mình. Sau một thời gian, chàng hẹn tôi gặp mặt lần đầu tiên. Tôi hơi ngại nhưng rồi cũng đồng ý vì sau những lần nói chuyện đến 1-2h sáng, tôi biết đó không phải người xấu.
Lần đầu gặp, tôi sốc, sốc lắm. Nhìn qua ảnh tôi cứ nghĩ chàng phải cao tầm 1m7 nhưng không ngờ đó là “1 chú lùn” cao hơn tôi có khoảng 5cm. Trong khi tôi đã là cô gái m52 rồi.
Tôi nhận ra đó là anh chàng nhút nhát và cực kỳ ít nói. Ở đâu ra kiểu, lần đầu gặp gỡ mà chàng lại cứ để nàng phải chủ động trong mọi câu chuyện, thỉnh thoảng chàng lại còn lén nhìn trộm nàng, rồi khi bị phát hiện thì liếc sang bên nọ bên kia để chữa thẹn. Trời ơi, tôi nghĩ ngay đến cảnh một cô gái lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng nhưng tôi lại thấy vui vì điều đó, vì tôi vốn ít nói nên tôi cũng chỉ thích người ít nói như mình.
Sau lần gặp đầu tiên, phải mãi sau đó chúng tôi mới có cuộc gặp thứ 2. Tôi không hiểu vì chàng bận thật hay vì ngại mà không dám hẹn tôi đi uống nước. Cuộc gặp thứ 2 thì đúng là đã có sự thay đổi, chàng đỡ thẹn hơn rồi ) Dù không gặp nhưng tối nào chàng cũng nhắn tin cho tôi, mở đầu bằng một câu quen thuộc “Em oi”. Đều đặn đến mức mà tối nào tôi cũng ngóng đến giờ đó canh điện thoại để đợi tin nhắn từ chàng. Thời gian sau, chàng nói thích tôi, mà chẳng dám nói trực tiếp đâu, nhắn tin mới sợ chứ.
4 tháng sau đó, một buổi tối, chàng hỏi tôi rằng giờ anh cho em 3 điều ước, em ước gì anh sẽ làm cho em. Tôi nghĩ mãi chẳng biết mình ước cái gì đây. Chẳng lẽ lại nói ra mấy cái xa vời để chàng không thực hiện được cho bẽ mặt. Thế rồi tôi nghĩ đến viết thư. Tôi vốn rất thích nhận thư tay, tôi bảo rằng trong thời đại mà cứ tích tắc là tin nhắn đến rồi thì những lá thư chất chứa tình cảm thật giá trị. Tôi nói đùa vậy thôi mà không ngờ chàng viết thư cho tôi thật, không gửi qua bưu điện mà đưa trực tiếp. Tôi vui lắm, thật không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó. Về đọc thư mà cứ dưng dưng xúc động dù biết rằng chàng copy trên mạng vì chàng vốn dân kỹ thuật, lại ít văn vả, chắc nặn mãi không ra chữ nên đi chép cho câu từ thêm phần lãng mạn đúng với ý của tôi.
Lúc đó thì quả thật là tôi kết chàng rồi. Chúng tôi đi chơi, gặp gỡ, trò chuyện nhiều hơn. Trong một lần đi bờ hồ, khi về ngồi phía sau tôi lén viết mẩu giấy ghi chữ “I Love You” và nhét vào túi áo chàng. Về đến cổng, tôi bảo chàng khi nào về đến nhà nhớ sờ tay vào túi áo (đến giờ nó vẫn nằm trong túi áo ngực của ổng). Tôi coi đó như một lời chấp nhận yêu. Và chúng tôi chính thức trở thành một đôi từ khi đó. Đến nay, quen và yêu nhau gần 1 năm rồi nhưng chúng tôi chưa bao giờ giận nhau quá một ngày, bởi cả hai đều biết nhường nhịn nhau. Tôi chưa từng hối hận vì nhét tờ giấy đó vào túi chàng bởi tôi biết rằng kể từ giây phút đó tôi đã được tận hưởng một tình yêu đúng nghĩa, có yêu thương, có giận hờn, có trách móc, nhưng sau tất cả là sự đồng cảm, thấu hiểu và sẻ chia và cùng hướng tới tương lai. Chúng tôi lập kế hoạch tiết kiệm tiền để sớm làm đám cưới. Tôi biết cuộc sống luôn đầy rẫy những bon chen, lừa lọc và toan tính nhưng vẫn còn đó những con người tử tế và câu chuyện tử tế, dù đã mất niềm tin vào tình yêu bạn vẫn có thể tìm lại được nó khi biết yêu bản thân mình, sống lạc quan, vui vẻ và thật tự tin.
Thế đấy, một cô gái chưa từng tin vào tình yêu qua mạng xã hội như tôi lại kiếm được một anh chàng tuyệt vời qua mạng như vậy ấy…
#Jo

0

43