Tuổi 20, nhìn quanh đâu cũng thấy cô đơn và thất vọng

Dear.vn – Tôi 20 là một mảng màu xám xịt, lẫn những lằn đen không thể nào tẩy trắng… Trong bức tranh “tuổi 20” không hề có màu hồng.

Tôi qua tuổi 20, nhìn quanh đâu cũng thấy đơn độc và tuyệt vọng. Thất vọng về con người, về tình yêu, về đời sống .
Hai mươi tuổi, tôi hay ngồi ngẩn người, thở dài thườn thượt … Mấy lần suýt bị cốc đầu. Những lúc ngồi một mình, thi thoảng tôi có nghĩ đến chuyện yêu đương nhưng rồi chán ngán cho nó vào quên lãng. Tình yêu ư ? T ngờ nghệch tin vào cái gọi là tình yêu mãi mãi. Tin vào lời hứa của một người chẳng coi tôi ra gì. Có thể là tôi ko xứg đág được yêu hay đơn thuần hơn là tôi chưa biết cách yêu .

Hai mươi tuổi – ấu trĩ và ngu ngốc. Luôn nghe theo người khác.Thở dài vì nhìn đâu cũng thấy mình không giống ai. Những cô gái xung quanh tôi luôn nổi bật và thật xinh xắn. Họ luôn được mọi người chú ý. Tôi ư? Mờ nhạt đến mức invisivle. Tôi vốn ít nói, những người lần đầu tiếp xúc tôi đều nói: nhìn vẻ ngoài của tôi rất lạnh lùng. Thật ra thì đâu phải vậy. Tôi có thói quen là ngồi viết nhật ký than thở về những việc mình đã làm. Hối hận. Đau…

Tôi 20, chưa thật cố gắng nỗ lực vì điều gì, thở dài đồng ý việc không đổi khác được thực tiễn. 20 tuổi, tôi nhận ra đời sống không giống trong cổ tích, và trên đời này làm gì có tình yêu. Đâu phải là khi nào nàng tiên cá cũng sẽ lấy được Hoàng tử. Chẳng phải nàng bị hóa thành miếng bọt biển rồi tan vào trăm lớp sóng hay sao ? Với tôi : cổ tích chỉ dành cho trẻ con thôi !
Tôi 21 không viết nhiều status yêu đương này nọ, không còn share những truyện về tình yêu. Tôi 21 nhìn mọi thứ trần trụi. Người ta bảo tôi : “ Anh sẽ dạy em sống thực dụng. ” Xin lỗi, tôi sốg thực tiễn chứ không thực dụng .
21 tuổi, tôi ít nói hơn. Kể ra từ trước đến giờ tôi không phải người mau miệng, hay nói. Qua tuổi 20, giờ tôi im lặg lắng nghe chuyện của người khác, kể ra tôi muốn nói cũng không ai muốn nghe. Tôi chỉ cười nhạt .
Tôi, đi qua tuổi 20 tự ti hơn về mọi thứ. Từ vẻ vẻ bên ngoài, đến tất tần tật những thứ khác. Có thể bạn cho rằng tôi yếu ớt, kém cỏi. Cũng đúng, vì tôi đâu có nói mình là một “ strong – girl ” .
Tôi 21, ngủ ngày cày đêm. Café 3 gói 1 ngày, vẫn đọc truyện tình yêu nhưng thường là kết thúc thảm kịch. Vậy mới thật. Kiểu như “ Rommeo và Juliet ” .
21 tuổi. Bước qua ranh giới trẻ con và người lớn. Nhưng thực sự vẫn thấy mình trẻ con lắm .
2 năm trước – 19 tuổi … Nông nổi, thiếu tâm lý, ngu ngốc .
1 năm trước – 20 tuổi. Lại lặp lại sự ngu ngốc giốg như tuổi 19 …
Tôi 21 nhận ra rằng trên đời này có quá nhiều loại người, quá nhiều mặt, diễn quá nhiều vai và đừng nên quá ngây thơ, đừng tin vào bất kể ai. Không ăn mới không sống được chứ không yêu vẫn sống tốt .
Tôi 20 ngồi bó gối trog một góc giườg khóc một mình … Ság hôm sau đôi mắt sưng húp và thâm quầng … Tôi 21 vẫn khóc một mìh không ai biết nhưng đã biết tiết chế xúc cảm. Tôi 20 vô thức rẽ ngang rẽ dọc. Tôi 21 hối hận về những gì đã làm …
Tôi 20 u ám và sầm uất về con đường sau này nhưg tôi 21 sẽ giữ cho mình cái đầu lạnh, tim cũng lạnh luôn .

Tôi 20 có thể xem như biết mùi đời… Tôi 21 sẽ không ngu ngơ thế nữa.

Tôi 20 yếu ớt dễ tin người, nên mới bị người khác “ THƯƠNG HẠI ”. Tôi 21 dù vẫn chông chênh lắm nhưng sẽ cố gắng nỗ lực trả đủ lại cái “ THƯƠNG HẠI ” kia. Thật lạ là người ta cứ nghĩ hành vi của họ hùng vĩ lắm hay sao nhỉ ? Hajz. Mà tôi đâu ỉ ôi, xin xỏ gì đâu cho cam .
Không còn trẻ con nhưng chưa đủ người lớn. “ Be brave, my girl ! ”

Tiny Medusa

5/5 – ( 1 bầu chọn )