Ngoại hình xấu đã bào mòn con người tôi

Từ hồi biết nhận thức, tôi đã thấy ngoại hình của mình xấu, trở nên sống khép kín, tự ti, mặc cảm .Tôi khá hòa đồng, luôn chuẩn bị sẵn sàng giúp sức bè bạn trong năng lực. Lúc đi học, tôi chơi với những bạn nữ trong lớp, thân thương như chị em, vậy mà không một người bạn khác giới nào muốn chơi và trò chuyện thân thiện với tôi. Tôi biết với một đứa xấu thì phải nỗ lực nhiều hơn, bởi đã xấu mà cứ ngồi im, than trách cũng chẳng đổi khác được gì, chỉ có nỗ lực cần mẫn thì ít ra cũng không trở thành con người vô dụng. Nhưng rồi những tổn thương niềm tin khiến tôi dần trở nên rối loạn xúc cảm, đầu óc trống rỗng, lạc lõng, mất tập trung chuyên sâu. Năng lực thao tác, giá trị con người tôi ngày càng bị nhấn chìm bởi sự tự ti vì mình xấu. Có lẽ tôi cố gắng nỗ lực chưa đủ nhiều, đêm nào cũng khóc rồi gạt nước mắt ngủ .Cuộc sống trong quá khứ của tôi là những vết thương lòng khi nghe những lời vô tình hay cố ý chê bai mình xấu. Là khi đi làm trong thời hạn sinh viên, những việc làm bán hàng, bưng bê tôi không được nhận ; đến lúc làm những việc chân tay tôi rủ bạn đi cùng thì bạn lại được nhận còn tôi thì không, trong khi chúng tôi thao tác hiệu suất cao tương tự. Tôi chọn đi gia sư, câu tiên phong nhận được từ đứa bé học lớp 4 là chị xấu quá, em chưa thấy ai xấu như chị, em không muốn học với người như chị. Rồi từ từ bé cũng quen với sự xấu xí của tôi ; thêm sự chân thành, hết lòng dạy bảo và yêu thương bé nên bé mở màn quý tôi .

Tôi chẳng biết rồi tương lai sẽ như thế nào, năng lực càng ngày càng hạn chế khiến tôi sợ gặp mọi người, sợ giao tiếp, sợ ánh sáng, sợ sống tiếp, sợ mỗi sáng mai thức dậy lại thêm một lần trách bản thân thật vô dụng. Nhiều lúc, tôi cũng muốn từ bỏ cuộc sống này, bởi thực chất nếu không có tôi thì gia đình tôi sẽ hạnh phúc và bớt lo lắng hơn. Họ sẽ không phải lo tôi ế chồng, không phải lo lời ra tiếng vào của mọi người xung quanh là tôi xấu. Đúng là tôi may mắn hơn nhiều người, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân rằng mình còn chân tay, sức khỏe, có thể lao động nên vẫn cố gắng được, vậy nên tôi lại cố tiếp nhưng kèm theo đó là lúc nào cũng khóc. Tôi cảm thấy buồn, tính cách cũng dần trở nên xấu hơn. Tôi ám ảnh bởi mình xấu.

Tôi sợ cứ tiếp tục như này sẽ không thể thoát ra để tiếp tục làm việc và lao động nữa. Tôi dần mất đi tư duy tích cực, không còn phản ứng linh hoạt chủ động và sống có trách nhiệm, chỉ luôn đổ tội cho mọi lý do là mình xấu.

Hồng

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được tương hỗ, giải đáp vướng mắc