Bao nhiêu lần tỏ tình, bấy nhiêu lần bị… từ chối!

30 tuổi – về chuyện tình duyên tôi đã để cuộc sống mình tự trôi mà không kiếm tìm nữa. Thất vọng, chán nản, tôi không còn chút hứng thú nào để liên tục. Người ta bảo thất bại là mẹ thành công xuất sắc, nhưng tôi đã là cụ kỵ của thành công xuất sắc rồi không biết chừng. Bấy nhiêu lần tỏ tình là bấy nhiêu lần bị khước từ, tôi chán đến thế hay sao ?
Tôi có nhiều bạn hữu lắm, mà toàn bè bạn thân thương. Điều này chứng tỏ tôi cũng đâu phải là thằng không ra gì đến mức chẳng ai thèm chơi. Mỗi lần có cuộc nhậu, mỗi lần có hội họp, tụ tập gì chúng nó cũng đều gọi tôi cả, chưa khi nào tôi là thành phần thừa bị bỏ rơi .

Tôi cũng là người nắm giữ rất nhiều bí mật, tâm sự của bạn bè, vì thường được mượn làm “thùng rác” trút bỏ mọi tâm sự. Kể cả đám bạn gái cũng rất tin tưởng kể chuyện của mình cho tôi nghe.

Hiện nay, tôi cũng có một việc làm mê hoặc với mức lương tương đối, tự do lo cho bản thân và nếu có một mái ấm gia đình nhỏ tôi tin là mình cũng lo được. Tôi không chơi bời, không hút thuốc, không nghiện ngập, cũng không phải thằng cha cù lần, tối ngày giam mình trong bức tường của nhà và cơ quan .

Tôi tự hỏi mình thiếu gì mà sao không có ai yêu tôi, không ai muốn gắn bó cuộc sống với tôi. Ngoại hình tôi thì không phải đẹp nhưng cũng hơn ối người bạn – trong đó có cả những thằng “ sát gái ” kinh khủng, từng trải qua cả vài mối tình. Chỉ mình tôi, vẫn một thân một mình .

Người con gái tiên phong tôi yêu là Nhung, khi ấy tôi đã đi làm và khá có điều kiện kèm theo rồi. Nhung rất quý tôi, hai đứa tiếp tục đi chơi, đi uống nước, cô ấy kể cho tôi mọi tâm sự của mình, từ những suy tư vặt vãnh đời thường cho đến những điều cô ấy mơ ước .

Những tưởng rằng “ tình trong như đã mặt ngoài còn e ”, cứ ngỡ khi tôi tỏ tình xong cô ấy sẽ vui mừng chấp thuận đồng ý, nhưng tôi đã nhầm. Nhung ngơ ngác, lạng lẽ một hồi và rồi ngân ngấn nước mắt xin lỗi tôi : “ em xin lỗi, nhưng em không hề. Lâu nay em chỉ coi anh là bạn thân, người bạn thân nhất mà thôi, người mà em hoàn toàn có thể san sẻ toàn bộ. Chưa khi nào em nghĩ em sẽ yêu anh ” …

Chuyện về Nhung đã để lại cho tôi một vết thương lòng khá lớn, mất quá nhiều thời gian để tôi quên đi và tôi gặp Ngân. Lần này, thận trọng hơn rất nhiều, tôi đã thăm dò rất nhiều trước khi nói lời tỏ tình. Lần nào tôi bảo: “Anh yêu em đó chứ còn yêu ai nữa” Ngân cũng cười ngất và bảo: “Em cũng yêu anh nhiều nhiều nhiều”. Nhưng đến lúc tôi tỏ tình thật, Ngân lại bảo chỉ coi tôi là anh trai, và vì cô ấy nghĩ tôi nói yêu đùa nên cô ấy cũng đùa lại mà thôi.

Sau Ngân là 3 người con gái nữa, họ cũng lần lượt khước từ tôi. Họ bảo họ quen với việc tôi là bạn tốt của họ chứ không phải tình nhân. Không ai cần một tình nhân hiểu mình đến thế. Để yêu cần nhiều cảm hứng hơn nữa chứ không đơn thuần chỉ là yêu quý và hoàn toàn có thể tâm sư …
Có lẽ cái số tôi sẽ cô độc suốt đời. Không khi nào tôi có được niềm hạnh phúc cho riêng mình. Trời ngày càng lạnh, mặc vào người mấy lớp áo dày mà sao không hề ấm cúng bằng một vòng tay ? Thèm đến lòng mà sao không hề có ?