Wephobia Là Gì – 2 Cô Gái Cá Tính Yêu Phong Cách Menswear

Từ niềm đam mê đơn thuần, những người trẻ này đã và đang góp phần tạo nên một màu sắc mới rực rỡ và khác biệt cho thị trường thời trang Việt Nam.Từ niềm đam mê đơn thuần, những người trẻ này đã và đang góp thêm phần tạo nên một sắc tố mới rực rỡ tỏa nắng và độc lạ cho thị trường thời trang Nước Ta .Bạn đang xem : Wephobia là gì

Từ niềm đam mê đơn thuần, những người trẻ này đã và đang góp phần tạo nên một màu sắc mới rực rỡ và khác biệt cho thị trường thời trang Việt Nam.

Năm 1835, một người đàn ông tên Louis đã quyết định hành động vượt qua quãng đường 486,2 km từ Jura, Thụy Sĩ tới Paris, Pháp. Câu chuyện về chuyến hành trình dài của Louis không được lịch sử dân tộc ghi lại nhiều nhặn gì ngoài hai điểm, một là ông trọn vẹn đi bộ ; và hai là trên quãng đường đi của mình, Louis đã phải làm đủ thứ nghề để sinh nhai. Louis đã từng có lúc phải làm quản gia, có khi lại học đóng yên cương ngựa, đôi lúc làm da thuộc và đóng những chiếc túi xách ; để rồi khi chuyến đi hoàn tất, tại Paris, Pháp, ông đã khởi đầu tự đóng những chiếc túi du lịch tiên phong để bán cho những người có nhu yếu ; cái tên của ông mở màn gắn liền với những loại sản phẩm có chất lượng da thuộc khá tuyệt vời và hoàn hảo nhất và tính nghệ thuật và thẩm mỹ cao, để rồi từ từ, người ta khởi đầu yêu thích những chiếc túi xách cộp mác tên khá đầy đủ của Monsieur Louis – Louis Vuitton.

Có thể giờ đây, Louis Vuitton đã là một hình tượng cho sự sang chảnh và lối sống xa xỉ ở Lever toàn thế giới, thế nhưng vào những năm 1800, toàn bộ những gì tạo nên LV của thời nay là một shop nhỏ ở phố Rue Neuve des Capucines. Cũng như số 9 đường 57 tòa nhà Solow hay shop tiên phong của Hermes ở Đại lộ Grands Boulevards, Paris, những tên thương hiệu số 1 quốc tế ở thời gian này đều từng có xuất phát điểm là một shop nho nhỏ, một ” local brand ” tự xây nên đế chế của mình từ số lượng 0 tròn trĩnh.

*
*
Trước hết, xin hãy dừng lại một nốt nhạc để định nghĩa hoàn hảo về ” local brand “. Local brand, dịch thô theo nghĩa tiếng Anh là một ” Thương hiệu địa phương “, khi sử dụng riêng trong ngạch thời trang thì hoàn toàn có thể tạm hiểu là một đơn vị tự đứng ra sản xuất những mẫu sản phẩm thời trang như giày dép, quần áo hay trang sức đẹp. Một khi ” local brand ” có được lượng khách mua hàng không thay đổi, mẫu sản phẩm sinh lãi đủ nhiều để họ mở màn bán loại sản phẩm ra quốc tế, ” local brand ” sẽ trở thành ” International brand ” – một tên thương hiệu quốc tế có người sử dụng ở khắp nơi trên quốc tế. Đại khái là ” dễ làm trước, khó làm sau ” mà thôi. Ý niệm về “ local brand ” mở màn manh nha Open trong tiềm thức của người trẻ Việt từ tiến trình 2012 – 2013, khi mà những chiếc croptop đơn sắc của Nosbyn hay mẫu slogan tshirt bắt trend của The Blue Tshirt dần “ chiếm đóng ” can đảm và mạnh mẽ trên hàng loạt những thông tin tài khoản Instagram của loạt hot girl khét tiếng. Và đúng thời gian đồ nhập kém chất lượng đang bão hòa còn đồ của những NTK có tiếng lại cao vượt nóc túi tiền của người Việt thì những loại sản phẩm của 1 số ít “ local brand ” với giá tiền dễ gật đầu, có tính ứng dụng cao, hơn thế nữa lại là phát minh sáng tạo của người Việt bỗng trở thành một món ăn vừa rẻ, vừa ngon lại bảo vệ tinh hoa bổ dưỡng. Một trong những local brand khét tiếng thuộc “ tier 1 ” của trào lưu người Việt làm đồ Việt, mặc đồ Việt chính là Wephobia – đứa con tận tâm của cặp bài trùng Minh Anh Nguyễn và Daisy Nguyễn Bảo. Sẽ không hề quá nếu nói sự sinh ra của Wephobia khiến người ta đổi khác hẳn định kiến về đồ văn phòng bó chẽn, diêm dúa mang âm hưởng thời “ ông bà anh ”. Tất cả những mẫu áo quần, suit đến trench coat của họ đều có phom dáng suông rộng, đứng đắn kiểu “ smart casual “, phảng phất ý thức menswear – tinh giản nhưng vẫn cung ứng đủ những yếu tố khắc nghiệt mà Minh Anh lẫn Daisy chuyên tâm theo đuổi. Ngoài ra, do chịu ảnh hưởng tác động can đảm và mạnh mẽ từ phong thái phương Tây cũng như luôn bảo vệ sự tỉ mỉ trên từng đường kim, mũi chỉ cũng là điểm mấu chốt giúp những loại sản phẩm Wephobia trông thời thượng, gọn gàng hơn và chứa đựng truyền thống mê hoặc. Rơi vào vòng mê hoặc của Wephobia, không riêng gì có những bạn trẻ mà còn có những người nổi tiếng như Vũ Cát Tường, Phạm Hương, Soobin Hoàng Sơn hay Hoàng Ku …

Nếu Minh Anh Nguyễn và Daisy Nguyễn Bảo lấy niềm đam mê thời trang làm động lực để tạo ra Wephobia thì câu truyện kiến thiết xây dựng nên Cocosin của Vũ Thị Kim Yến lại ngẫu hứng hơn, như đồng xu sấp ngửa của Harvey Dent vậy. Cảm thấy tuổi trẻ là phải xông pha, chán ghét không khí văn phòng và bàn giấy nhạt nhẽo, Kim Yến cùng những đồng sự quyết định hành động rời bỏ toàn bộ, vạch ra một ngã rẽ mới cho chính mình. Ý tưởng kinh doanh thương mại thời trang cũng do đó mà nhen nhóm. Trong khoảng chừng thời hạn 2012 tới năm trước, con đường của Coco Sin chỉ đơn thuần xoay quanh nhập hàng, bán hàng, nhập hàng rồi lại bán. Mãi cho tới năm năm ngoái, Cocosin mới chính thức “ thay máu “, đặt flagship store tiên phong tại TT Q. 1, Hồ Chí Minh và biến hóa trọn vẹn chính sách hoạt động giải trí sang bán đồ phong cách thiết kế. Cũng tại quy trình tiến độ này, họ còn collab với Angela Phương Trinh – mượn không ít sức tác động ảnh hưởng của cô nàng tai quái này để cùng nhau ra đời Collection It Girl, thậm chí còn còn tổ chức triển khai fashion show chuyên nghiệp và bài bản, điều mà cho tới thời gian đó chưa nhiều “ local brand ” dám thử sức. Gần đây nhất, vào năm 2017, lần hợp tác thứ hai của Cocosin với một người nổi tiếng đã được nâng tầm lên rất nhiều khi KOL mà họ chọn là Hoa hậu Hoàn vũ Phạm Hương. Dự án này của Coco Sin cũng đã dành trọn spotlight của giới truyền thông online .
Từng bước đi lên từ shop bán hàng nhập nhỏ nhoi, tăng trưởng thành thương hiệu Việt chính thuần, phủ sóng khắp nơi trên mảnh đất hình chữ S, Coco Sin còn tham vọng vươn mình sang thị trường Đất nước xinh đẹp Thái Lan và Nước Singapore trong vài năm tới. Nghe thì có vẻ xa vời nhưng người trẻ Việt, đã không làm thì thôi, chứ một khi đã quyết chí thì sẽ đi tới tận cùng. Bởi vì nếu không muốn go home thì chỉ còn con đường go hard mà thôi. Sinh sau đẻ muộn hơn vài năm nhưng không có nghĩa, Sublte And Simple thua kém hơn bất kể tên thương hiệu nào ra đời trước đó. Âm thầm cộng thêm sự bền chắc là con đường họ vẫn đi suốt 3 năm nay và ” trái ngọt ” trước mắt là độ phủ sóng không hề tưởng tượng được của mẫu váy xẻ V màu trắng thanh thuần – Linen Gown. Từ những tên thương hiệu ” con con ” đến những cái tên tầm cỡ, đều học hỏi lại phong cách thiết kế này và số người mặc Linen Gown thì nhiều như nấm mọc sau mưa.
Xét một cách công minh, đa số những phong cách thiết kế của Subtle And Simple lại kén người mặc hơn và không phải món nào cũng có tính ứng dụng cao. Đổi lại, bạn hoàn toàn có thể yên tâm rằng, chỉ cần diện đồ độc / lạ của họ, bạn dư sức khiến người đối lập khó rời mắt. Cùng là phom suông rộng và biến tấu từ những món đồ cơ bản nhưng mỗi loại sản phẩm Subtle And Simple lại có một điểm nhấn tinh xảo như quả cherry-on-top, ví dụ điển hình như phần tay phồng rộng mang chút âm hưởng retro của những loại sơmi, cụ thể thắt eo to bản cho áo blouse tay ngắn hoặc cách cắt xéo chân váy midi v.v… Đó chính là nguyên do giữa muôn vàn lựa chọn với họa tiết và sắc tố điển hình nổi bật trên thị trường, dòng đồ đơn sắc – monochrome – của Sublte And Simple vẫn có chỗ đứng rất riêng. Không chỉ có những cô gái mới ấp ủ niềm đam mê thổi hồn vào vải vóc, ngành công nghiệp thời trang của người trẻ Nước Ta cũng đang tận mắt chứng kiến những nhà phong cách thiết kế phái mạnh kĩ năng. Những chiếc áo khoác bomber hot trend của năm năm ngoái cũng được một tên thương hiệu Nước Ta tên TPC phong cách thiết kế và gia công rất ổn, tới mức 1 số ít du học sinh Nước Ta khi mặc ra quốc tế đã được những người bạn quốc tế trầm trồ hỏi chỗ mua. TPC cũng là một trong số những local brand được nhìn nhận cao ở thời gian hiện tại, khi ông chủ trẻ sinh năm 1991 tên Trần Phú Cường của tên thương hiệu này có vẻ như không chịu bó gọn mình trong bất kể một dòng loại sản phẩm cố định và thắt chặt nào ; từ sơ mi dạ, quần jogger dễ mặc cho tới những loại sản phẩm yên cầu gia công tỉ mỉ hơn như áo khoác bomber hay áo tactical vest, Trần Phú Cường đều làm tròn vai từ quy trình lên sáng tạo độc đáo, lựa chọn vật liệu cho tới thành hình mẫu sản phẩm.
Sản phẩm của TPC đôi lúc cũng khôn khéo lồng ghép niềm tự tôn dân tộc bản địa giữa cái thời đại mà những shop bán đồ nhập từ người hàng xóm phương Bắc nhan nhản khắp mọi nơi. Chiếc áo khoác bomber có họa tiết Chim Lạc của Cường khi ra đời đã trở thành một ‘ hot item ’ được nhiều bạn trẻ yêu thích thời trang Nước Ta săn lùng điên cuồng, và cho tới tận giờ đây khi chiếc áo đã sold out được … vài năm, đôi lúc những hội nhóm vẫn có những bài đăng tìm mua vật phẩm này với cái giá sẵn sàng chuẩn bị chi ra được cao hơn nhiều so với giá kinh doanh bán lẻ khởi đầu. Cường hiện cũng đang dự tính tiến “ sâu ” hơn trên con đường chứng minh và khẳng định tên tuổi của mình khi chọn xu thế Tech-wear ( phục sức công nghệ cao, hiện đang được nhìn nhận là tương lai của thời trang đương đại. )
Và không riêng gì ở lãnh địa của vải vóc, những mảng sâu xa, khó nhằn hơn của thời trang như chế tác kim hoàn và đóng giày hạng sang cũng đang được người Việt làm rất tốt.
Ngụ tại một con hẻm nhỏ ở đường Phan Xích Long, thành phố Hồ Chí Minh có một cửa tiệm kim hoàn nhỏ tên Pallas. Đó là nơi mà một chàng trai 26 tuổi đang ấp ủ tham vọng tạo nên một đế chế đồ trang sức đẹp mới ở Nước Ta với tham vọng sẽ khiến nó nổi tiếng ngang ngửa với tên thương hiệu trứ danh Chrome Hearts vào một ngày không xa. Không giống như PNG hay Bạc Yến, Nguyễn Lệ Tâm Linh ( 26 tuổi ) đam mê cái bụi bờ nguyên thủy và những câu truyện thần thoại cổ xưa Hy Lạp, để rồi lồng ghép vào những loại sản phẩm của mình những câu truyện, những triết lý rất riêng của bản thân.

Các sản phẩm của Linh được cộng đồng yêu thời trang Việt Nam rất yêu thích, không chỉ bởi độ tinh xảo và chất lượng sản phẩm mà còn vì những câu chuyện mà ông chủ trẻ tuổi gửi gắm từng món đồ một. Pallas có thể coi là một trong những local brand đầu tiên tại Việt Nam chú trọng vào mảng “câu chuyện phía sau thương hiệu” – còn được gọi là “story telling”, một yếu tố làm nên thành công của nhiều nhãn hàng như Rick Owens hay Saint Laurent bên cạnh giá trị nguyên bản của từng nhà mốt.

Linh mới gần đây cũng đã có dịp hỗ trợ vốn mẫu sản phẩm cho những nghệ sĩ SpaceSpeakers trong quy trình triển khai MV Everyday.
Vào thời gian những local brand ở Nước Ta hầu hết vẫn chọn hướng đi bảo đảm an toàn là may quần áo, có những bạn trẻ chọn cách khó khăn vất vả và nhiều thử thách hơn để khẳng định chắc chắn tên tuổi của mình như Linh. Ngoài ra còn hoàn toàn có thể kể tới một chàng trai nữa, cũng đến từ mảnh đất phương Nam xa xôi tên Nguyễn Đăng Trung. Nếu gặp Trung ngoài đời, ấn tượng tiên phong mà bất kỳ ai cũng phải thốt ra là gã này gầy quá đi mất, có vẻ như gió thổi ngang qua thôi là Trung sẽ ngã rạp ra đường ngay được vậy. Điều này ngẫu nhiên tạo thành điểm chung thứ nhất giữa Trung và cựu giám đốc phát minh sáng tạo của Yves Saint Laurent – Hedi Slimane, một người đàn ông nhiều lúc nhìn như thể chỉ có da bọc lấy nhiệt huyết thời trang cùng một nắm xương. Điểm chung thứ hai là, cả hai đều tạo ra những đôi giày da dành cho phái mạnh cực kỳ chất lượng. Trung, năm nay 23 tuổi, chính là ông chủ của tên thương hiệu giày nam TCB, hiện đang được khá nhiều bạn trẻ ưa thích vì vật liệu tuyệt vời và giá tiền hài hòa và hợp lý .Xem thêm : Cách Chơi Ark Mobile Online, Ark Survival Evolved Mobile Việt Nam
Trung đem đến những mẫu boots nam với nguyên vật liệu hợp thành hạng sang, chất lượng tuyệt vời cùng giá tiền phải chăng. ( Ảnh : TCB )
Nhãn hiệu giày của Trung chập chững những bước tiên phong vào năm năm nay khi cho sinh ra những đôi bốt nam kéo khóa có phom dáng mang phong thái Saint Laurent Paris nhưng giá tiền chỉ rơi vào tầm một phần năm, một phần sáu. Vào năm 2017, Saint Laurent đã không còn độc bá ngành công nghiệp thời trang quốc tế, thế nhưng những đôi Chelsea, Wyatt hay Side-zip boots của tên thương hiệu này vẫn được giới mộ điệu thời trang trên quốc tế điên cuồng truy lùng, lùng tìm. Giá mua đi bán lại của những đôi giày này vẫn cứ rơi vào tầm hơn 700 tới quá 1000 USD, do đó nhiều bạn trẻ Nước Ta đam mê phong thái grunge của Hedi Slimane vẫn cứ phải thèm khát nhìn G-Dragon, Sơn Tùng M-TP hay Soobin Hoàng Sơn mang những đôi boots hình tượng này mà thèm nhỏ dãi.
Và vậy là, Trung đem đến TCB, phân phối những đôi giày có chất lượng tiêu chuẩn quốc tế, được đóng bằng da hạng sang nhập từ Ý, được ráp bằng khóa zip YKK chất lượng cao mà nhà mốt Rick Owens trứ danh cũng sử dụng. Vậy là, trong phút chốc, tên thương hiệu của Trung gây được tiếng vang can đảm và mạnh mẽ trong lòng những bạn trẻ Nước Ta cũng như được một số ít ngôi sao 5 cánh V-biz tin dùng như rapper Binz, Cường 7 hay DJ Slim V. Những ví dụ trên có lẽ rằng đã đủ để cho thấy, người trẻ Nước Ta đang dần làm thời trang một cách rất trang nghiêm và có sự góp vốn đầu tư tổng lực. Thế nhưng, ngay mặt trời còn có vùng tối của nó, câu truyện “ local brand Nước Ta ” nhìn về toàn diện và tổng thể vẫn có những góc khuất chưa được đẹp …
Bạn có biết Air Jordan 12 – một trong những đôi giày đẹp nhất trong dòng mẫu sản phẩm Nike Air Jordan – được sinh ra dựa trên ý tưởng sáng tạo nào không ? Đôi giày trứ danh này được phong cách thiết kế với mục tiêu tương hỗ Michael Jordan trên sân bóng rổ nhưng cũng phải đồng thời bảo vệ tính thẩm mỹ và nghệ thuật bên ngoài sân, do đó Air Jordan XII đã được phong cách thiết kế dựa trên hình dáng của một dòng giày cao gót nữ thế kỷ 19 có tên ” Nisshoki “, cộng với đó và những họa tiết hình tia nắng mặt trời lấy cảm hứng từ lá quốc kỳ Nhật Bản.
Khi đôi giày này sinh ra, nó lập tức được ưu thích do tính nghệ thuật và thẩm mỹ cao và bộ đế Zoom Air êm tê tái. Người ta mua Air Jordan 12 không vì những câu truyện cảm hứng và sáng tạo độc đáo phong cách thiết kế, họ mua vì chất lượng loại sản phẩm ” tiền tươi, thóc thật ” để rồi sau khi tuyệt đối hài lòng với đôi giày thì mới khám phá tới nào là những ” Nisshoki ” với ” Quốc kỳ Nhật Bản “. Điều đó chứng tỏ, dù có nằm dưới ô bảo lãnh của một tên thương hiệu lớn, mẫu sản phẩm có được ưu thích hay không vẫn là do chất lượng của nó chứ không phải những thứ râu ria bên lề. Từ măng tô của Wephobia, áo croptop vải trơn của Nosbyn cho đến giày TCB của Trung, những loại sản phẩm này đang có chỗ đứng trong lòng những bạn trẻ Nước Ta do chất lượng bảo vệ đi kèm đáp số đẹp cho bài toán Ngân sách chi tiêu thị trường ; không hề có người mua nào đến trước store của những tên thương hiệu này đòi nghe kể chuyện rồi quyết định hành động rút hầu bao hay không cả. Bước tiên phong khi tạo ra một loại sản phẩm thời trang trang nghiêm luôn là bảo vệ chất lượng cho đường may, sợi chỉ và vật liệu tạo thành. Bước thứ hai mới là thổi hồn vào loại sản phẩm khiến nó trở nên hay và đẹp trong mắt người mua hàng. Thế nhưng, một số ít lớn những bạn trẻ Nước Ta lúc bấy giờ đang vướng vào cái vòng lẩn quẩn tai hại khi mở màn một local brand của riêng mình. Nhiều ” founder ” trẻ tuổi chịu ảnh hưởng tác động bởi sự thành công xuất sắc kỳ lạ của Anti Social Social Club, của những trào lưu meme tân tiến và làn sóng văn hóa truyền thống Vaporwave bèn tức tốc đi đặt mua cả cây vải, dùng Photoshop vẽ ra một hình gì đó mà bản thân cho là đẹp rồi in lên áo đem bán mà không chịu hiểu rằng, mình đã bỏ lỡ bước một mà nhảy thẳng sang bước hai trong quá trình tạo ra một mẫu sản phẩm thời trang tráng lệ. Chất lượng của hình in và vải làm quần, áo ở Nước Ta về cơ bản chưa được nhìn nhận cao ; 1 số ít tên thương hiệu thậm chí còn bị nhìn nhận là áo chỉ mặc được một mùa là hoàn toàn có thể đem đi làm giẻ lau được. Và không biết có phải mãnh lực từ cái tên tuổi ” Ông chủ A của tên thương hiệu B ” là mê hoặc lắm hay không mà giờ đây số lượng tên thương hiệu địa phương ở Nước Ta tự nhiên nhiều tới mức đếm hai bàn tay của cả một làng đông người cũng không hết.
RieNevan, nổi bật cho một tên thương hiệu giày local brand Nước Ta chất lượng và được nhiều bạn trẻ yêu dấu mà chẳng cần tới “ câu truyện tên thương hiệu ” lúc trà dư, tửu hậu. ( Ảnh : RieNevan )
Hệ lụy của việc ” nhà nhà làm local brand ” chính là những loại sản phẩm có chất lượng chưa ra đâu vào đâu được tung vào thị trường ầm ầm ; để rồi chính những bạn trẻ lại mua về rồi than phiền với nhau áo bị xù lông, thủng lỗ, hình in bong tróc, nhiều lúc hình in còn bị … sai chính tả nực cười rồi đánh mất không ít niềm tin vào local brand Việt. Nhiều tên thương hiệu bị chê bôi đủ đường ; đôi lúc còn trở thành “ meme quốc dân ” như những mẫu sản phẩm của một local brand khét tiếng – do giặt được vài lần đã bong tróc – thường bị gọi đùa là “ Hông Nên Bỏ Máy Giặt ”. Rõ ràng, khi bỏ tiền ra mua loại sản phẩm, người mua sẽ cần có một sự bảo vệ về mặt chất lượng, và trong khi những chiếc áo Quảng Châu Trung Quốc được bán đại trà phổ thông vẫn hoàn toàn có thể giặt được chục lần chẳng sao thì những người đứng sau tên thương hiệu khét tiếng kể trên lại sẵn sàng chuẩn bị cho rằng, “ đến áo Saint Laurent giặt ẩu còn hỏng hóc ” chứ không nhận về mình phần chưa toàn vẹn trong khâu sản xuất. Cái tôi quá lớn của tên thương hiệu trẻ Việt nhiều lúc lại khiến chính họ rơi vào sự chỉ trích của chính những người trẻ mua hàng, những người lẽ ra sẽ phải ủng hộ họ nhiều nhất.

Một thị trường có nhiều đối thủ cạnh tranh cũng sẽ tạo nên đồng thời cả thời cơ và thách thức. Những ví dụ của các local brand thành công được kể qua ở trên, họ đều mất một quãng thời gian rất dài khắc phục từng khó khăn trước khi được công nhận bởi khách hàng trẻ tuổi. Không phải cứ có ý tưởng trong đầu là vải vóc sẽ nhảy múa hát ca và đan ra váy như trong phim của Disney, mỗi bạn trẻ như Ngọc Nosbyn, Daisy, Minh Anh Nguyen hay Nguyễn Lệ Tâm Linh đều phải bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh. Họ phải mày mò đi tìm từng cây vải, nghiên cứu từng chiếc cúc áo, cân đo đong đếm đến từng vụn tạp chất bạc khi thiết kế từng sản phẩm. Giống như hành trình của “Người về từ Sao Hỏa”, mọi thách thức cứ sắp xếp lần lượt như những biến số của một bài toán khó, và nếu như không thực sự có tâm huyết để giải quyết từng vấn đề một, họ sẽ không có những Wephobia, Cocosin T.P.C, Pallas hay TCB thành công rực rỡ như ngày hôm nay.

Sơn Tùng cháy hết mình trên sân khấu trong một phong cách thiết kế của Nam Phùng – một trong những người trẻ làm thời trang thành công xuất sắc nhất ở thời gian hiện tại. ( Ảnh : Internet )
Local Brand thành công xuất sắc ở Nước Ta không hề ít, thậm chí còn còn phải nói là khá nhiều. Nam Phung, Wephobia ( hay thậm chí còn Biti ” s ), về mặt nào đó đều hoàn toàn có thể coi là những local brand đang trên đà tăng trưởng tốt và nhận được nhiều sự chăm sóc của giới trẻ. Điều làm cho họ thành công xuất sắc nằm ở chỗ họ thực sự coi trọng việc làm kinh doanh thương mại của bản thân, cộng thêm vào đó là khao khát biến hóa bộ mặt của thời trang Nước Ta vẫn phần lớn bị những món đồ không rõ nguồn gốc trôi nổi từ người hàng xóm phương Bắc sở hữu. Và dù động lực chính của những người trẻ này có là gì đi nữa thì họ cũng đã và đang làm rất trang nghiêm, tận lực thiết kế xây dựng tên thương hiệu bản thân trong một thời hạn dài và chưa từng ngưng nỗ lực. Thực ra ” local brand không xứng tầm ” chưa khi nào là việc của riêng Nước Ta. Ngay cả ở những nước có ngành công nghiệp thời trang tăng trưởng, những local brand kiểu thiếu tận tâm, ” fast fashion ăn xổi ” vẫn đang mọc lên và chết đi hàng ngày, hàng giờ, như một sự đào thải tất lẽ dĩ ngẫu của vòng xoáy kim tiền lẫn thời trang ác liệt. Do đó, với những người trẻ làm thời trang ở Nước Ta, cạnh bên kiến thức và kỹ năng trình độ về thời trang là điều bắt buộc thì xin những bạn hãy tâm niệm rằng, chỉ cần làm mọi thứ với 100 % tận tâm, loại sản phẩm của những bạn chắc như đinh sẽ được đảm nhiệm một cách xứng danh .