Tâm sự của những bà bầu ko được chồng chăm sóc

Thật đáng buồn … nhưng mình kể ra đây ko phải để trách móc hay yên cầu gì. Nghĩ lại chỉ thấy tủi thân và muốn nói ra cho nhẹ lòng

Các mẹ nào đang cùng cảnh ngộ vào đây san sẻ nhé, chẳng biết những ông bố đọc được có rút kinh nghiệm tay nghề ko, mà anh nhà em thì lại chẳng biết đến webtretho là cái gì

Bầu bì đã sang được tháng thứ 5 rồi mà chẳng thấy tăng được cân nào, ai cũng bảo gầy xanh tươi. Cứ đổ tội cho ốm nghén … chẳng biết có phải là nguyên do duy nhất ko nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì thêm nguyên do là chẳng được tẩm bổ mấy, chẳng được ăn những thức ăn bổ gì cả .

Hơn ba tháng đầu nghén kinh điển, bạn hữu bảo chưa thấy ai nghén như vậy cả, ăn như mèo, những bữa cơm chẳng đổi khác món ăn là mấy, quanh đi quẩn lại là rau muống luộc hoặc xào, rau bí xào ( mình ko ăn món này ), đấu rán triền miên, thịt rim, nhiều lúc có bữa tôm rang thịt ( đâu được 2 bữa trong 4 tháng ). Mỗi bữa mình ăn được nửa bát cơm, đến tối đói nhờ chồng đi mua cho cái bánh khúc thì cũng đi được 1 lần, xong lần sau bảo ngược đường, thôi đành bảo vợ ăn bánh trái linh tinh ( ức ko chịu nổi … ). Chỉ chăm chăm cho vợ ăn gì ở nhà có sẵn hoặc ở gần nhà thôi, có nhờ đi mua gì thì 1 là sẽ thấy bộ mặt xầm xì không dễ chịu hoặc là sẽ ko đi mua .

Đứa bạn thân cùng bầu bì thì cả nhà xúm vào chăm nom, chim quay, gà tần, cháo cá, yến xào đủ cả. Nhiều lúc nghĩ chỉ lo về sau con mình ko được mưu trí bằng con bạn .

Mặc dù chồng biết vợ thèm ăn ghẹ nhưng từ hồi bầu cũng mới được ăn 2 lần. Lần 1 đi ăn cùng vợ chồng anh chị bạn nhân ngày ngày gì đó, cũng là ngày tiên phong biết mình có bầu. Lần 2 bảo thèm ăn định tối 2 vợ chồng đi ăn nhưng chồng mải đi đá bóng ko đưa vợ đi ăn được nên đưa tiền bảo đi mua về nhà ăn ngon hơn lại ko đắt …LMà mua về có phải mình mình ăn được đâu, phải mua cho cả nhà chứ .

Mình kể ra như thế này có khi nhiều người nghĩ mình sống nhờ vào, nhưng mình cũng đi làm cũng thu nhập ngang chồng và về góp phần cho mẹ chồng bằng chồng đóng. 2 vợ chồng đóng bằng 1/3 tổng thu nhập ( mặc dầu mình chỉ ăn 1 bữa cơm tối ở nhà thôi ). Những bữa tối nghĩ đến là ngao ngán vì những món ăn nhanh gọn và ko phong phú. Mình chỉ thích hôm nào về ko thổi cơm mình được tự do đi ăn thứ mình thích. 1 tuần ko thổi cơm tối 1 lần nhưng cũng chẳng có bữa nào gọi là bữa cải tổ cả kể từ ngày về làm dâu ( được 7 tháng ) .

Chồng mình đến giờ thì mình chịu bó tay rồi, vì ko khi nào hỏi em thích ăn này nọ kia ko mà mình thích ăn gì thì rủ chồng đi ăn cùng thôi. Nói chung mình phải tự tẩm bổ, chẳng trông mong gì được cả .

4 tháng đầu có bầu đi làm thì vợ tự đi nhé, hàng ngày chat chít, gọi điện hỏi thăm thôi. Đến bjờ thấy vợ bầu hơi to 1 tí thì đèo đi và đón về ( chắc ở cơ quan nhiều người góp ý nên biến hóa chứ chẳng phải thấy vợ bụng to ) .

Thế mà 1 buổi chiều vợ nhờ chồng đèo ra đây 1 tí thì mặt xưng lên ko thèm trò chuyện, xong về còn bảo :

Chồng : Em đi đâu phải có kế hoạch, chiều đường đông, tắc – mà có bị tắc đâu .

Mình ức chế bật thẳng tưng, vừa ức vừa khóc .

Chồng quát lại “ Nói để rút kinh nghiệm lại còn khóc”. Điên tiết quá : “Mới cưới xong, vợ chửa mà còn chẳng nhờ được việc gì thế thì về sau trông mong gì”

Chiến tranh lạnh lại xảy ra …