Tâm sự của một người anh tội lỗi có 4 đứa em nghiện ma túy

ANTĐ – Tiêu Vinh Ngọc là người từng sa lầy trong vũng bùn đen, một tay anh chị có số má, một kẻ mà cuộc sống chỉ toàn những chuỗi ngày đen tối nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, con người ấy ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ đầy tội lỗi của mình thì anh ta mới nhận ra đã quá muộn để làm lại từ đầu. Nhưng cuộc sống không thể cứ trôi đi như vậy.

Anh Ngọc và những người đã cai nghiện thành công xuất sắc

Phải quyết tâm thay đổi mình để cứu những đứa em cũng đang nghiện ngập. Đặt ra mệnh lệnh cho chính mình, rồi Tiêu Vinh Ngọc cũng đã làm được điều mình muốn. Không chỉ làm lại cuộc đời, cứu 4 đứa em trai  thoát nghiện mà giờ đây một trung tâm cai nghiện tự nguyện có tên Tiêu Vinh Ngọc đã ra đời. Tiêu Vinh Ngọc đã tâm sự về một quãng đời lầm lỗi đã qua của mình…

Tôi sinh năm 1966 tại Cẩm Phả – Quảng Ninh. Là con thứ năm trong một mái ấm gia đình có 9 anh chị em và là anh cả của 4 em trai dưới tôi. Do thực trạng mái ấm gia đình đông con cháu và kinh tế tài chính khó khăn vất vả nên chúng tôi không có điều kiện kèm theo học tập. Bố mẹ tôi quyết định hành động di cư vào miền Nam từ những năm 80 của thế kỷ trước .
Những ngày tháng đầu, đời sống mái ấm gia đình tôi vô cùng chật vật khó khăn vất vả, thậm chí còn phải đi ở nhờ. Để hoàn toàn có thể sống sót được ở mảnh đất này, tôi đã xuôi về miền Tây Nam bộ và xin làm công nhân ở mỏ đá Khe Lá ( nay thuộc nhà máy sản xuất xi-măng Sao Mai – Hà Tiên – Kiên Giang ), 2 năm sau tôi chuyển về làm nghề xẻ gỗ ở Lộc Ninh, Sông Bé ( cũ ) nay là tỉnh Bình Phước. Sau đó thì xuôi về TP Hồ Chí Minh kiếm việc … Tưởng như đời sống khó khăn vất vả cứ thế trôi đi nhưng cuộc sống tôi lại lênh đênh trải qua nhiều ngã rẽ. Trở về TP Hồ Chí Minh với hai bàn tay trắng, không công ăn việc làm, tôi lao vào vào con đường xã hội đen, từ việc làm bảo kê sòng bài non nớt rồi trở thành một tay đàn anh có số có má. Cuộc sống của tôi chỉ biết có đấm đá, tiền tài. Nhưng tổng thể những gì tôi kiếm được từ việc làm đó cũng không hề mang lại niềm hạnh phúc cho mái ấm gia đình. Khi ngoảnh đầu nhìn lại thì 4 em trai tôi đều đã lún sâu vào nghiện ngập ma túy. Mẹ tôi cũng do đó mà ra đi với một nỗi canh cánh trong lòng, và lời trăn trối ở đầu cuối của bà là : “ Ngọc, hãy cứu lấy những em con ” .
Tôi không hề ngờ rằng ma túy lại là tội đồ hủy hoại niềm hạnh phúc mái ấm gia đình tôi, nghĩ tới lời mẹ dặn và nhìn những em ngày càng tiều tụy, tôi thấy mình có lỗi. Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định hành động tìm cách cứu những em tôi thoát khỏi ma túy, dù phải quyết tử bản thân mình .

Tôi tự hiểu rằng, để giúp các em tôi thoát khỏi ma túy không phải là một việc dễ dàng. Ban đầu tôi tìm cách biệt lập chúng khỏi nguồn cung cấp ma túy và cuộc sống bên ngoài. Nhưng khi tận mắt chứng kiến các em mình lên cơn vật thèm thuốc – người bản lĩnh như tôi cũng không thể tưởng tượng rằng lại khủng khiếp đến vậy: sự đau khổ đến tột cùng của ham muốn, sự thèm khát ma túy và sự điên dại đến ghê người. Chứng kiến cảnh đó tôi vô cùng xót xa. Nhưng bằng bất cứ giá nào tôi quyết tâm bắt các em tôi từ bỏ bằng được ma túy. Dần dần, những đau đớn vật vã về thể xác, cơn thèm khát ma túy giảm đi, tôi nghĩ chúng đã quên và bỏ được “nàng tiên nâu”…

Nhưng tôi đã lầm, ngay sau khi được tự do, chúng lập tức quay lại con đường nghiện ngập, và chúng nói với tôi rằng : “ Có chết cũng không hề quên nổi ma túy ”. Vậy là toàn bộ nỗ lực và mồ hôi công sức của con người của tôi đều đổ xuống sông xuống biển. Không chùn bước trước những thất bại đó, tôi quyết định hành động đưa những em tôi tới những TT cai nghiện, mong rằng đây là điểm đến ở đầu cuối và bảo đảm an toàn để giúp những em tôi thoát khỏi ma túy. Nhưng hai năm sau chúng trở lại và vẫn là những “ con nghiện ” .
Tôi trọn vẹn vô vọng và càng thấy hổ thẹn hơn khi nghĩ tới vong linh của mẹ. Mọi cố gắng nỗ lực, nỗ lực và đều bị dập tắt nhưng chỉ cần lóe lên một tia kỳ vọng dù là rất nhỏ, tôi cũng sẽ nỗ lực .
Một hôm dùng bữa trưa tại quán cơm Lương Sơn Quán, trên đường Lý Tự Trọng, Quận 1 ( TP Hồ Chí Minh ), tôi vô tình nghe được câu truyện của hai thực khách bàn bên cạnh nói với nhau về một loại thuốc nam hoàn toàn có thể cắt cơn nghiện. Vừa kể anh ta vừa lấy gói thuốc cho bạn xem. Khi đó tôi có dự tính bắt chuyện và hỏi về loại thuốc kia nhưng họ đã đứng lên trả tiền và ra về. May thay, họ để quên gói thuốc kia bên bàn ăn. Tôi cầm lấy gói thuốc và đã tìm đến đến những hiệu thuốc ở Hồ Chí Minh tìm mua. Ban đầu tôi không biết tác dụng của nó, chỉ mang máng dựa vào lời kể của người đàn ông nọ nhưng vẫn kiên trì thuyết phục và giám sát những em tôi uống thuốc. Sau 6 tháng, chúng không còn nhớ tới ma túy nữa .

Năm 2003, các em tôi đã hoàn toàn bỏ được ma túy. Tôi đi đến một quyết định nghiên cứu bài thuốc cai nghiện từ thảo mộc thiên nhiên. Nhưng một câu hỏi đặt ra là ai sẽ là người thử nghiệm? Vậy là tôi lại quyết định “nghiện ma túy” để thử tác dụng của thuốc trên chính cơ thể mình. Tôi bắt đầu chơi ma túy từ những thứ rẻ tiền cho đến thứ đắt tiền nhất.  Từ đó mà tôi nhận ra hiệu quả của bài thuốc này, khi đối diện với ma tuý mà không còn bị “thúc” và lên cơn vật. Và tôi nghĩ đây là  lúc tôi đem thành công này chia sẻ cho những người khác.

Cuối năm 2005 đầu 2006, tôi quyết định trở về Cẩm Phả – Quảng Ninh mảnh đất tôi sinh ra cũng là nơi có biết bao gia đình đang từng ngày, từng giờ oằn mình chống đỡ vì những đứa con nghiện ngập. Và ở đó có những người bạn, những gia đình thân quen có con nghiện ma túy. Tôi đã thuyết phục họ tự nguyện đi cai nghiện bằng tình cảm chân thành nhất chứ không màng tới danh vọng, tiền bạc. Thành công và hạnh phúc của tôi chính là việc giúp cho nhiều người thoát khỏi ma túy. Hơn 6 năm qua, với 21 cơ sở cai nghiện trải khắp từ Bắc vào Nam, hệ thống cai nghiện Tiêu Vĩnh Ngọc đã cai nghiện cho nhiều người với tỷ lệ tái nghiện chỉ còn
30-40%. Hiện nay, hệ thống cơ sở  đang tài trợ hàng tháng cho hơn 200 học sinh, sinh viên, hỗ trợ giúp đỡ chương trình mổ tim cho em, và nhiều cháu bé  HIV cũng như nhiều hoàn cảnh éo le…Trung bình mỗi năm trung tâm chi 2 tỷ đồng và tạo được công ăn việc làm cho hơn 200 người nghiện đã được cai nghiện thành công ở các cơ sở thuộc hệ thống trên toàn quốc.

Nghĩ lại quá khứ tôi thật sự ân hận. Ai cũng có phần đời lương thiện của mình. Quan trọng là tìm ra cách sửa sai như thế nào .
Văn Học ( Ghi )